Tại tổng bộ của Dạ lâu, Bạch Nhi tức giận đập mạnh lá thư xuống bàn, nhìn ba người Tiểu Hồng, Mục Thanh, Lam Phong, nghiến răng nghiến lợi nói: -Ngày hôm qua, người của Tà các đột nhiên phái ra rất nhiều người tấn công người đang giám sát Chiến vương phủ của ta. Mọi người nghĩ xem đây là ý gì? Tiểu Hồng cầm lá thư lên cẩn thận đọc lại một lần, cau mày trả lời: -Theo ta chỉ có hai trường hợp. Một là bọn chúng muốn lập uy, khẳng định vị trí đệ nhất trên giang hồ của mình đồng thời dằn mặt chúng ta. Hai là do Chiến vương phủ giở trò, bỏ ra một số tiền lớn thuê Tà các làm việc này. Mục Thanh cùng Lam Phong cũng gật đầu đồng ý. Bạch Nhi hai mắt lóe lên mấy tia ác liệt, nhìn ba người còn lại, hỏi: -Mọi người thấy chúng ta nên trả đũa thế nào cho tốt đây? Cục tức này muội khó mà nuốt trôi được. Mục Thanh và Tiểu Hồng cúi đầu suy nghĩ, còn Lam Phong chỉ lạnh nhạt phán một câu: -Giết. Tiểu Hồng âm hiểm lắc đầu: -Như thế thì dễ dãi cho bọn chúng quá. Ta đã nghĩ ra kế hoạch trả thù rồi. --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----- Bên trong Chiến vương phủ, Mạc Kỳ Tuyên tâm trạng rất tốt ngồi trong thư phòng phê duyệt tấu chương. Chuyện của Y Lam đã giải quyết xong, đám ruồi bọ Dạ lâu quanh Vương phủ vì sợ làm tổn hại Y Lam nên đã bị hắn diệt gọn. Hiện tại chỉ cần thêm chút thời gian bồi đắp tình cảm thì hắn có thể thuận lợi đón giai nhân về nhà rồi. Ân, cảm giác này, quả thật là rất tốt... Cũng là bên trong Chiến Vương phủ, tại một tiểu viện có tên là Tuyên Lam viện, Y Lam đang thư thả tận hưởng kỳ nghỉ của mình. Đãi ngộ lần này ở đây thật sự rất tốt, so với trước đây thì đúng là một trời một vực, nhưng mà cái tiểu viện này...sao nàng cứ cảm thấy cái tên nó có vấn đề nhỉ!!!! Gạt đi vấn đề này, Y Lam buồn chán lăn qua lăn lại trên giường, cảm thấy có chút nhớ lúc còn ở Dạ lâu. Lúc đó thực sự là bận rộn vô cùng, chỉ mong có thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi. Bây giờ rảnh rỗi rồi, lại cảm thấy thật quá nhàm chán. Haiz, nàng đúng thật là khó chiều mà!!! Nhớ tới Dạ lâu, tự nhiên sẽ không nhịn được nhớ tới mấy người Bạch Nhi. Bốn người Lam Phong, Bạch Nhi, Mục Thanh, Tiểu Hồng đều là tâm phúc của nàng, võ công trác tuyệt, được xưng là tứ đại hộ pháp của Dạ lâu. Tên gọi của bốn người được đặt theo tứ thần: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, theo nàng nói là tương xứng với màu sắc trong tên của bốn người. Theo đó mà tính thì Bạch Nhi là Bạch Hổ hộ pháp, Tiểu Hồng là Chu Tước hộ pháp, Mục Thanh là Thanh Long hộ pháp,Lam Phong là Huyền Vũ hộ pháp. Bốn người bốn tính cách khác nhau, nhưng đồng thời cũng là tổ hợp hoàn hảo giúp nàng quản lý Dạ lâu. Haiz, trong ba người, nàng lo lắng nhất cũng chỉ có tiểu tử Lam Phong kia: lạnh lùng, nhưng cũng rất nóng nảy và hiếu chiến. Mục Thanh cũng rất lạnh lùng, nhưng lại trầm ổn hơn nhiều. Còn về phần Bạch Nhi và Tiểu Hồng, nàng lại không có chút lo lắng nào. Bàn về độ âm hiểm, hai nha đầu này so với nàng thì chỉ có hơn chứ không có kém. Có hai người này ở lại trấn thủ Dạ lâu, nàng mới có thể yên tâm mà nhởn nhơ thế này. Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cùng một giọng nói vô cùng êm tai: -Y Lam, ta vào được không? Y Lam gần như nhổm dậy ngay lập tức, đáp lại: -Tiểu Kỳ, là ngươi à? Mau vào đi. Hắc hắc, đang lúc buồn chán lại dâng ngay tới cửa. Lần này nhất định phải nài hắn đưa vào cung chơi một lần mới được. Ừm, tiện thể tìm hiểu đường lối trong cung, sau này muốn trộm thứ gì cũng dễ dàng hơn nhiều. Đúng là một mũi tên bắn trúng hai con chim mà!!! Bên ngoài kia, Mạc Kỳ Tuyên tự nhiên không biết được Y Lam đang nghĩ gì, chỉ nghe nàng đồng ý liền vội bước vào. Vừa nhìn thấy nàng liền mở miệng hỏi thăm: -Thế nào, ở có quen không? Có gì không thích cứ nói ra nhé. Y Lam nhìn hắn, chu miệng tỏ vẻ đáng thương: -Tiểu Kỳ, ở đây rất tốt, nhưng cũng thật chán. Ngươi dắt ta đi chơi được không? Mạc Kỳ Tuyên bật cười, sủng nịch xoa đầu nàng, hỏi: -Được, vậy ngươi muốn đi đâu chơi, ta liền dắt ngươi đi. Mắt thấy mục đích sắp đạt được, Y Lam cố gắng tỏ vẻ đáng yêu, chớp chớp hai mắt nhìn hắn, nài nỉ: -Tiểu Kỳ, ta nghe nói hoàng cung là nơi rất đẹp, ngươi đưa ta tới đó ngắm cảnh một chút được không? Đứng trước vẻ mặt lấy lòng vô cùng khả ái của Y Lam, Mạc Kỳ Tuyên không có cách nào từ chối được, bất đắc dĩ phải gật đầu. Võ công của nàng không tồi, lại tinh thông độc dược, trong cung chắc không ai làm gì được nàng. Chỉ là trong cung còn vài điều cấm kỵ đặc biệt, có lẽ hắn nên để Vệ Minh đi theo đề phòng.