Hancock liến tục gắp thức ăn tới mà bảo hắn: - Anh cứ ăn nhiều một chút cho có sức hồi phục, vết thương của anh còn phải nghỉ ngơi 2 tuần nữa, đừng nên vận động quá....nhiều. Nhưng nói đến đoạn vận động giọng nàng trở nên ngập ngùng, quái lạ. Trong đầu lại không tự chủ nghĩ đến cùng hắn loại kia "vận động". Khuôn mặt bỗng đỏ bừng lên. Hắn thấy biểu hiện của nàng thì cũng hiểu rõ, nhìn thật sâu nàng mà hỏi lại: - Vậy sao? Hancock im lặng không nói. Hắn lại khẽ lẩm bẩm nhưng vẫn để cho từng chữ lọt vào tai nàng: - Đây là chán ghét cùng ta,nên gián tiếp nhắc nhở sao? Có lẽ lúc trước chỉ là miễn cưỡng đáp ứng ta. Từ nay hẳn không bao giờ được đụng đến nàng nữa. Hancock nghe vậy nội tâm cuống quýt, vội vã nói: - Không phải! - Không phải gì cơ? - Ta... chuyện đó... Nàng đang không biết phải nói thế nào.Loại đó xác thực, chính nàng cũng không rõ muốn hắn vận động nhiều thêm hay ít đi nữa. Hắn cười rồi cắn xuống một miếng thịt, hôn tới chặn lại đôi môi của nàng. Làm xong, hắn nói: - Ta biết rồi! Vậy ăn thêm đi để còn lấy sức. - ... Hancock đang từ từ nuốt xuống miếng thịt được hắn đút cho theo cách đặc biệt kia, chợt hiểu ra gì đó thì suýt mắc nghẹn, khuôn mặt lại đỏ ửng. Hắn mỉm cười đưa nàng cốc nước rồi vui vẻ ngồi ăn. Nữ hoàng hải tặc yên lặng nhìn hắn một hồi mang vẻ thẹn thùng nhưng có lại chút phức tạp,dường như suy nghĩ đến điều gì đó. Sau khi ăn uống một hồi, hắn quay ra hỏi: - Lát nữa cô có phải bận việc gì không? Hancock cũng không có việc gì, trừ những lúc có vấn đề đặc biệt của bộ tộc cần giải quyết,nàng có thể bỏ thời gian cả ngày cùng hắn. Nhưng lại nhớ đến lúc trước và vẻ mặt có phần chờ mong của hắn, từ " Không..." vừa định thốt ra thì kịp thời chặn lại, nàng vội nói: - Chiều nay, ta cần đi hỏi bà Nyon để xử lý chút việc trong bộ tộc. Nhìn phản ứng của nàng, hắn cười nói: - Vậy ta đi cùng được không? - A! Anh...anh... nên nghỉ ngơi dưỡng thương hoặc đi dạo gì đó sẽ tốt hơn. Hancock chợt giật mình, ấp úng nói bởi hắn đã tiến đến ôm lấy nàng, một bộ không muốn tách rời. - Không cần đâu, ta vẫn rất khỏe mà. Không tin cô có thể thử. Với cơ thể Luffy vết thương dù khá nặng, hắn vẫn cảm thấy mình không có quá lớn ảnh hưởng. Hơn nữa, đêm qua do cảm thấy bị thương có chút bất tiện nên hắn cũng đã sớm nhờ chiếc vòng đưa về trạng thái bình thường. - Không, ta... Hancock hiểu "thử" của hắn là ý gì, vội đỏ mặt. Chợt nói: - Đúng rồi, anh cũng có thể ra phần vịnh gặp Rayleigh và Jinbei. Họ có lẽ cũng muốn nói chuyện với anh đó. - Không cần, bọn ta đã hẹn trước 2 tuần sau sẽ gặp. Ta hiện giờ chỉ muốn cùng cô thôi. - Ah. Hắn nói xong, một tay đã dần đến bộ ngực căng tràn mà làm loạn, tay kia lại khẽ vuốt ve vùng bụng và eo thon của nàng. - Không, ta không muốn cùng anh. Ta còn có việc... Hancock bị cử động của hắn làm cho có chút ngứa ngáy, vội đẩy hắn ra rồi nhanh chạy mất. Hắn bị bỏ lại một mình, đứng ngây ngốc: - Bỏ chạy? Hắn lắc đầu, khẽ cười có phần không tin được lại khiến nữ hoàng hải tặc phải bỏ chạy. Hành động của cô nàng này,thực sự ngày càng vượt khỏi suy nghĩ của hắn. Không biết làm gì khác, hắn chỉ đành rời đi. Cách đó không xa, Hancock núp ở một góc liếc thấy hắn rời đi, khuôn mặt còn chút đỏ nhưng lại hơi trầm mặc. Sau một hồi cũng xoay người rời đi. .... Buổi chiều hôm sau. Trên đỉnh cung điện, một thiếu niên quấn vải băng gần như toàn thân ngồi yên lặng nhìn ra xung quanh. Văn Trung quan sát một hồi lại đưa tầm mắt nhìn ra xa. Hắn ngồi ở đây đã được một lúc vừa ngắm nghía mọi thứ vừa suy nghĩ chút chuyện. Hắn vốn định dùng khoảng thời gian này để cố gắng có thể cùng nữ hoàng hải tặc làm chuyện kia, sau đó dùng đến lần sau trở lại thế giới này thì sẽ thay đổi quá khứ nàng. Tính đến cả trường hợp xấu nhất là không thể làm được việc đó thì hắn sẽ từ bỏ mà chịu khó quay về tìm hiểu và xóa bỏ ám ảnh của nàng. Nhưng hắn không ngờ lại có quá nhiều thứ nằm ngoài dự tính. Đầu tiên là không rõ có thể đi đến bước cuối đó cùng nàng hay không thì chính hắn đã dừng lại. Sau đó phát hiện chiếc vòng có thể dịch chuyển thời gian trong lần trải nghiệm và cách để không phải trực tiếp chứng kiến điều hắn lo lắng. Rồi có lẽ do sự thay đổi của hắn, Hancock dường như rất nhanh chấp nhận hắn mà cùng tiến tới. Đến giờ,tất cả việc hắn muốn bây giờ đều đã thực hiện xong. Dù khác xa dự kiến nhưng hắn thầm nghĩ: "Càng tốt, vậy có thêm nhiều thời gian cùng Hancock... và còn trải nghiệm nhiều thứ khác ở thế giới này nữa." Hắn cũng có thể thân mật cùng Hancock và làm việc kia trong tất cả những ngày còn lại. Nhưng hắn phải bận tâm nên làm gì khác là bởi từ hôm qua hắn vẫn không thể tìm thấy nàng. Hắn không biết có chuyện gì nhưng hắn cho rằng nàng có lẽ vẫn còn ngại ngùng nên tránh mặt hắn. Không có biện pháp, đành phải chờ đến khi nàng chịu xuất hiện, hắn thầm nghĩ: " Ừm... Nên thử một chút năng lực đang có xem ". Hắn cảm thấy hiện giờ nên tranh thủ thử nghiệm những điều mới mẻ trong thế giới này. - Gomu Gomu no Pistol. Hắn nhìn theo cánh tay đánh tới rất xa. - Gomu Gomu no Muchi. - Gomu Gomu no Gatling. - Gomu Gomu no Rifle. - Đúng rồi, còn cả pháo hoa đấm đá nữa. Gomu Gomu no Hanabi. Những chiêu thức quen thuộc nhưng được tự mình dùng đến khiến hắn khá thích thú. - Gomu Gomu no Ono. Chiếc chân kéo dài lên cao vút trên không trung. Hắn chợt dừng lại lẩm bẩm: - À mà thôi, cái này không nên thử ở đây. Nhớ tới đang ở trên nóc cung điện, hạ chiêu xuống thì có lẽ không tốt cho lắm, hắn đành từ từ thu về. Hơn nữa bên dưới, một đám người bị hắn đấm đá lung tung thu hút mà nhìn tới. Chợt thấy hắn định dùng chiêu đó thì cả đám toát mồ hôi lạnh. Đến khi hắn dừng lại, tất cả mới thở ra nhưng vẫn ngơ ngác, khó hiểu nhìn hắn.