Ta Giúp Nữ Nhân Đáng Thương Vạn Giới
Chương 57 : Tự khóa
Nhìn rõ ràng bộ dạng của hắn, ánh mắt Tiểu Long Nữ không khỏi có chút hoảng hốt và lo lắng.
- Ta không sao!
Văn Trung thấy được biểu hiện của nàng, trong lòng có chút ấm áp, vui vẻ. Hắn tiến bên cạnh nàng nói:
- Đã để nàng đợi lâu.
Chưa dứt lời hắn đã ôm lên Tiểu Long Nữ, chậm rãi đưa nàng tiến đến gần hồ nước.
Mỗi lần chứng kiến nàng ngồi lặng yên ở một góc như vậy, hắn đều không nhịn được trước tiên phải đưa nàng đi ra bên ngoài, rời bỏ chốn u tối kia.
Đến gần bờ hồ, để nàng ngồi một bên đem hai chân thả xuống dòng nước. Hắn nói:
- Ta qua bên kia luyện công một lát!
Tiểu Long Nữ đương nhiên biết được luyện công trong lời hắn thực tế là đi chữa trị vết thương, ánh mắt có chút quan tâm nhìn qua, lập tức ra hiệu đồng ý với hắn.
Văn Trung đi đến một bên gần đó ngồi xuống. Hắn nhanh chóng kéo mở phần vai áo, nhìn thấy rõ ràng vết thương trên vai, lại khẽ cảm thán:
- Vết thương cũng khá sâu a!
Tất nhiên " khá sâu " ở đây cũng chỉ là nhìn nhận của riêng hắn mà thôi, nếu để người áo đen nghe được không biết sẽ có biểu hiện đặc sắc gì.
Hắn cũng không ngồi vận công mà thầm liên hệ chiếc vòng, sử dụng năng lực của nó để nhanh chóng chữa trị.
" Ngươi không phải nói, người sở hữu có thể lập tức chữa trị mà không có nhiều tổn hao năng lượng sao? "
Nhưng qua một hồi vết thương mới chỉ khép lại đôi chút, Văn Trung không nhịn được hỏi.
" Vậy ngươi có muốn trở thành người quái dị trong mắt nàng ta không? "
Âm thanh từ tồn tại bên trong chiếc vòng liền vang lên trong đầu hắn.
" À... vậy được rồi! "
Văn Trung thầm nghĩ cũng phải, hắn tạm thời cũng chưa muốn biểu lộ điều gì quá mức khác thường trước mặt Tiểu Long Nữ.
" Từ sau ít làm phiền đến ta! Mỗi lần liên hệ xong đều phải tốn công tự khóa, không lại ảnh hưởng riêng tư của người nào đó. Đúng thật là phiền phức! "
"... "
Không lâu sau, vết thương phía trên vai rốt cuộc cũng khép lại, chỉ còn một lớp vảy đã khô ở phía trên.
Văn Trung liền đứng dậy, nhìn sang chỗ của Tiểu Long Nữ. Nàng vẫn ngồi thả chân khẽ đung đưa theo dòng nước, lặng yên ngắm nhìn cảnh vật tươi đẹp xung quanh.
Nhìn qua dù vẫn là một người tĩnh mịch nơi đó, nhưng lại có phần lặng lẽ, hòa hợp mà dung nhập vào cảnh vật nơi đây.
Mái tóc đen mềm mại khẽ tung bay theo làn gió, nhan sắc thanh thuần, tuyệt mỹ dưới nắng nhẹ xuyên qua kẽ lá, đem chiếu rọi càng thêm rực rỡ, tỏa hào quang sáng chói dường như muốn lu mờ hết thảy cảnh sắc xúc quanh, biến chúng thành phông nền để tôn lên nét đẹp của nàng.
Văn Trung nhìn một hồi cũng có đôi chút ngây ngôc, bởi vì dáng vẻ có phần thư thái trong bức tranh tuyệt đẹp này của nàng lại là do chính hắn vừa sắp đặt.
Tiểu Long Nữ bỗng cảm nhận được ánh mắt của hắn, cũng chậm rãi nhìn qua.
Hắn nhanh trong thu hồi tâm tình, tiến đến lại gần nàng mà hỏi:
- Thích chứ?
Tiểu Long Nữ không quá rõ ràng vì sao hắn lại để nàng như vậy, nhưng nghe hắn hỏi lại nhớ tới trước đó có một lần hắn cũng để nàng ngồi vậy mà hỏi câu hỏi này, nàng dường như từng ra hiệu là có đi.
Vốn dĩ lần đó nàng cũng là tùy tiện mà đáp, nhưng dường như hắn lại để ý, cho rằng nàng rất yêu thích a.
Tuy vậy, thực tế dù nàng không thể cử động nhưng lại vẫn có thể cảm giác được dòng nước mát liên tục chảy qua đôi chân, loại cảm giác này quả thật dễ chịu hơn bình thường bất lực ngồi không một chỗ không ít.
Vậy nên, nàng cũng đang muốn ra hiệu đôi chút thì hắn bất chợt lại hơi híp mắt mà cười nói:
- Ta biết một cái còn thích hơn, có muốn thử không?
Tiểu Long Nữ không để ý đến biểu hiện khác lạ của hắn, tạm thời không nghĩ đến điều gì khác liền tỏ vẻ đồng ý.
Văn Trung thấy vậy liền nhắm ngay cơ hội bế nàng lên, nhảy ra đứng giữa mặt hồ.
- Thả chân xuống dưới nước cũng không thích bằng ngâm cả người a. Như vậy, chắc chắn sẽ thoải mái hơn không ít.
Nhìn qua ánh mắt sững sờ, hoảng hốt của Tiểu Long Nữ, hắn lại bổ sung:
- Yên tâm, ta giúp nàng cởi đồ, sẽ không bị ướt đâu!
Hắn vừa nói một tay vừa đưa qua làm như muốn cởi bỏ y phục của nàng.
Tiểu Long Nữ nào đã từng bị trêu đùa qua như vậy, lại càng thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của hắn, còn tưởng hắn muốn làm thật, liền vội vã nháy mắt ra hiệu ngừng lại không thôi.
- Sao vậy? Khi nãy nàng muốn thử mà, hiện giờ lại không thích ư!
Tiểu Long Nữ biết rằng hắn đã hiểu được nhưng vẫn lo lắng mà ra dấu từ chối không ngừng.
Thấy vậy Văn Trung liền có chút cảm thán nàng thật đúng như hắn từng biết qua trước đó.
Mặc dù bản tính có chút trầm mặc, thường biểu hiện ra ngoài vẻ thờ ơ, vô tình, nhưng vẫn là ngây thơ vô cùng a. Hơn nữa, dáng vẻ thờ ơ, vô tình kia cũng còn phải tùy thuộc vào người bên cạnh nàng là ai!
Bởi lẽ khi Tiểu Long Nữ ở gần hắn, khái niệm đó giống như không có cơ hội tồn tại, hoặc ít nhất bởi vì những chuyện xảy ra cho tới hiện giờ, đều không để nàng có cơ hội biểu hiện ra dáng vẻ đó những lúc bên cạnh hắn.
Không bao lâu,Văn Trung cuối cùng cũng không nhịn được mà cười lớn.
Nữ nhân đáng yêu này đúng thật là không biết đùa!
Để qua một hồi, không biết nàng sẽ vừa ngượng ngùng lại vừa sợ hãi thành cái dạng gì.
Chỉ là, điều này cũng khiến trong lòng hắn có thêm đôi chút cảm giác vui vẻ và thành tựu.
Nếu bây giờ hắn chợt dùng năng lực biến thành một người xa lạ đi đùa giỡn với nàng như vậy, hắn có thể dám chắc, dù ở trạng thái không có lực phản kháng như hiện giờ, nhưng bất kể là trêu đùa hay làm thật, nàng đều chưa hẳn đã để lộ ra dáng vẻ như hiện tại, thậm chí nàng còn không dùng ánh mắt lạnh lùng, vô cảm đem hắn dọa lui đã là may.
Có thể nói, trong thời gian chung đụng này, trong lúc vô hình cả hai đều đã trở nên thân cận hơn không ít.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
58 chương
40 chương
377 chương
1151 chương
53 chương
3 chương
334 chương