Nghĩ một hồi, Văn Trung chợt hỏi chiếc vòng: - Ta có thể dịch chuyển thời gian trong lúc này không? - Có thể, do để tối ưu trải nghiệm nên có thể tự do thay đổi khoảng thời gian trong truyện. Nhưng bởi vì chủ nhân dùng chiếc giày để đi vào thế giới này nên khi thay đổi ta sẽ phải tiêu tốn năng lượng. Như vậy sẽ giảm đi số ngày trải nghiệm hiện giờ. Hắn không nghĩ tới lại thực sự có thể, sau này hẳn phải trải nghiệm nhiều thì mới biết được hết năng lực của chiếc vòng. Hắn liền hỏi khoảng thời gian mình dịch chuyển đến. - Khoảng thời gian đó không xuất hiện chi tiết trong dòng thời gian truyện gây dựng nên sẽ tốn nhiều năng lượng hơn. - Được, vậy mất bao lâu? - Khoảng 1 ngày. - So sánh với 20 ngày thì một ngày không quá nhiều, hơn nữa giờ ta có thể lập tức trở về chờ một ngày, sau đó tiếp tục đi vào thì chả phải lại có 20 ngày sao. Chiếc vòng chợt nói: - Không được, nếu chủ nhân trở về thì thời gian để vào lại thế giới này sẽ là 2 tháng. Hắn hơi ngạc nhiên: - Là sao? Chiếc vòng giải thích: - Thời gian lúc đầu, nhà sản xuất định ra không phải chỉ để ta khôi phục năng lượng mà cũng để cho thế giới này khôi phục lại quỹ tích của nó. Nếu ngài chỉ dùng chiếc giày để tiến vào thì sẽ giống như vật thể bên ngoài xâm nhập, có thể ra vào tùy ý. Nhưng chế độ hỗ trợ trải nghiệm thì trực tiếp can thiệp đến thế giới này, điển hình là việc ngài tạm thời thay thế cho sự tồn tại của người khác, cũng như có thể thay đổi khoảng thời gian tiến hành trải nghiệm. Gần giống với việc khoảng thời không xuất hiện một lỗ hổng nhỏ, sẽ có thể ảnh hưởng đến cả chiều không gian đó. Đến khi ngài rời đi thì nó mới từ từ khôi phục lại. - Lại rắc rối như vậy? Hắn không nghĩ tới lại gây ảnh hưởng cỡ đó. Chiếc vòng tiếp tục giải thích: - Đơn giản mà nói, việc xuất hiện của ngài cũng đã thay đổi một phần nào đó trong thế giới này. Giống như một đường thẳng xuất hiện vệt cong hay một vết ngoặt vậy. Sau này,đường nối tiếp có thể sẽ trở về quỹ đạo ban đầu hay hoàn toàn chuyển hướng khác đều không thể nói trước. Trong vô số đường xuất hiện một đường như vậy, tưởng chừng tác động không lớn. Nhưng nếu không cho thế giới thời gian để có thể dung nhập, tự cân bằng lại mà tiếp tục tiến hành thay đổi, thì rất có thể sẽ khiến toàn bộ quỹ tích bị xáo trộn, gây hậu quả cực lớn.... - Thôi được, dừng lại! Ta hiểu rồi, cứ 2 tháng mới trở lại là được chứ gì. Hắn nghe tựa như cô bé bán diêm đốt diêm sưởi ấm làm cháy cả thành phố vậy.Hiện giờ, hắn "xả hơi" cũng quy tội làm ô nhiễm không khí toàn cầu hay sao. Xác thực mà nói, hắn "thả hơi " quả thật cũng một góp phần trong đó nhưng không để ý đến điều này, giọng từ chiếc vòng lại vang lên trong đầu hắn: - Không, chỉ cần một tháng là được. - ..... - Trong thời gian đó, chủ nhân vẫn có thể vào những thế giới khác. - Thế thì ngươi nói ngay từ đầu có phải hơn không? Đằng nào ta cũng muốn đi vào nhiều thế giới khác, hết một lượt rồi quay lại thế giới này cũng chả phải vấn đề gì. Có hơi vô lực với chiếc vòng này nhưng nhớ đến điều gì, hắn lại nói: - Nếu ta chuyển sang thay thế người khác ở khoảng thời gian định quay về, Luffy cũng sẽ trở lại hiện tại chứ? - Đúng vậy. - Chết tiệt, vậy thì rắc rối. Dù hắn tìm một nơi vắng vẻ rời đi, để Luffy đang ở trạng thái bất ổn kia trở lại cũng không thể yên tâm. Hắn lại hỏi: - Vậy ta có thể dùng dạng này trở về không? - Có thể. Dù nhân vật không phù hợp tại khoảng thời gian đó nhưng để tối ưu trải nghiệm thì chủ nhân có thể xuất hiện dưới dạng dịch chuyển. Năng lượng sẽ tiêu tốn hơn so với việc thay thế nhưng cũng không quá lớn. - Ta cũng có thể trở về sau đó chứ. - Đúng vậy, nhưng sẽ mất thêm 1 ngày. Tính cả thời gian đã qua, sau khi trở về chủ nhân sẽ chỉ còn 17 ngày và 15 tiếng để trải nghiệm. - Được. Dù sao hắn cũng đã sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian so với việc phải đợi 2 tháng rồi. .... Nơi nào đó, trong một căn phòng, một tên ăn mặc trang phục lính gác đang nhét thứ gì đó vào miệng một bé gái khoảng 12 tuổi. Một đám người bộ dạng rách rưới, chật vật quỳ gần đó chỉ im lặng nhìn tới với vẻ đồng cảm. Trong đó, hai cô bé càng có phần đau xót,lo lắng không nhịn được mà muốn xông tới nhưng bị người bên cạnh can ngăn. Chỉ có vài tên ăn mặc sang trọng, mang vẻ quyền quý đang đứng ở xa là khẽ nở nụ cười gian tà. Ngay sau khi cô bé nuốt xuống, một thiếu niên khoảng chợt 17 tuổi xuất hiện. Không kịp nhìn rõ hắn, thì hầu hết người trong cả căn phòng đều đã đổ gục xuống. " Haki Haoshoku " (*sắc màu khuất phục hay Haki bá vương:để tiếng Nhật nghe ngầu hơn^^) Hắn chính là Văn Trung, hiện vẫn ở dưới bộ dạng của Luffy. Boa Hancock cùng hai em gái nàng cũng ngất đi. Nàng dù có Haki bá vương,nhưng có lẽ chưa thể thức tỉnh và điều khiển,nên cũng bị giống những người khác. Nếu không hắn cũng định đánh ngất nàng, để không có thêm rắc rối gì. Hắn nhanh chóng biến mất,sau đó xuất hiện trở lại với ba con vật bên người.Tiến đến gần ba chị em Boa Hancock, hắn nói với chiếc vòng. - Làm đi! - Được. Tất cả là 6 đối tượng. Sau khi dịch chuyển trở về,chủ nhân sẽ còn lại 14 ngày và 21 giờ trải nghiệm. Giọng nói từ chiếc vòng vang lên. Tiếp đó, hai chị em Boa Hancock dần biến thành hình dáng của hai nam nô lệ gần đó. Còn có ba con vật kia thì dần biến thành bọn họ. Chỉ có duy nhất Hancock vẫn duy trì hình dáng cũ. Lúc này Văn Trung mới chậm rãi tiến đến gần quan sát nàng. Vóc người nhỏ nhắn, vừa vặn, khuân mặt xinh xắn có nét trưởng thành sớm nhưng không vơi bớt vẻ đáng yêu, ngây ngô của một cô bé 12 tuổi. Toàn bộ cơ thể đến nhan sắc của nàng đều đã hiện rõ nên những nét đẹp của một mỹ nhân trong tương lai. Chỉ là, thân thể ấy hiện giờ có rất nhiều vết bụi bẩn cùng vết bấm tím trên đó. Hẳn là do khi bị bắt về không chịu khuất phục mà liên tục phản kháng nên phải chịu đánh đập. Văn Trung nhìn thấy mà có chút đau lòng, càng không dám nghĩ đến việc nếu không có sự xuất hiện của hắn, sau này nàng sẽ phải trải qua bao nhiều đau khổ, ám ảnh đem hủy hoại tâm hồn cùng với vẻ ngây ngô, đáng yêu hiện giờ. Hắn tiến đến khẽ bế nàng ngồi trong lòng mình, ánh sáng từ chiếc vòng trên tay chiếu đến làm dịu dần đi từng vết thương trên cơ thể Hancock. Cánh tay nhu hòa gỡ xuống những sợi tóc rối trên khuôn mặt non nớt ấy. Sau một hồi, hắn cứ thế yên lặng nhìn vào thân thể bé bỏng tựa vào lồng ngực mình như một chú chim non say giấc ngủ yên bình. Giờ phút này Văn Trung trào dâng bởi vô số số cảm xúc khác lạ nhưng không hề có một chút suy nghĩ sai lệch nào. Cảm thán có, chua xót có, yêu thương cũng có. Hắn cứ lặng lẽ như vậy để mặc cho thời gian trôi qua. Tuy nhiên, không rõ bao lâu những người xung quanh sẽ tỉnh lại, sau khi vết thương của Hancock phục hồi toàn bộ, hắn đành đặt nàng xuống sau đó để nàng dần biến hóa thành hình dạng một người nô lệ gần đấy, xong xuôi hết thảy mọi việc mới quay đầu rời đi. Mọi thứ được thực hiện đúng như dự định, hắn dùng chiếc vòng thay đổi hình dạng cho bọn họ. Dù sẽ tốn thời gian trải nghiệm nhưng chỉ tạm thời trong vòng vài năm, cho đến ngày Fisher Tiger đến giải cứu họ, nên thời gian tiêu tốn vẫn nằm trong khoảng có thể chấp nhận của hắn. Hơn nữa, mấy con vật kia thời gian biến hóa cũng ít hơn nhiều, đơn giản là vì để dành cho đám Thiên Long Nhân một bất ngờ nhỏ... mà cũng chưa chắc đã nhỏ. Để lại chút lời nhắn thần bí giải thích cho nhóm Boa Hancock về biến đổi trên cơ thể họ, tránh các nàng lại tưởng mình bị thay hồn đổi xác, hắn mang theo ba tên nô lệ sau đó thả bọn họ đi thật xa. Văn Trung bảo chiếc vòng tay kiểm tra những chuyện xảy ra sau đó, hắn biết được mọi thứ không thay đổi quá nhiều. Boa cùng hai em gái mình sau đó được giải cứu liền trở về hình dạng ban đầu. Bọn họ vẫn mất đi lòng tin, căm ghét đàn ông cũng như toàn bộ chính phủ thế giới bởi trong khoảng thời gian này, dù không trực tiếp chứng kiến nhưng họ vẫn biết được những điều xảy ra với "kẻ giả dạng " mình. Ngoài ra, vì trong hình dạng nam nô lệ nên họ cũng bị hành hạ không ít, thậm chí nếu dám chống đối còn có thể trực tiếp bị giết chết. Biết được điều này hắn vẫn có chút xót xa, hắn thật muốn giải thoát cho bọn họ nhưng nếu vậy sẽ ảnh hưởng đến nhiều chuyện diễn ra sau này. Nếu thay đổi quá nhiều hắn không dám chắc kết quả là tốt hay xấu, nhưng rất có khả năng biến số sẽ vượt qua sự kiểm soát của hắn. Hắn chỉ có thế dịch chuyển đến thời điểm sau mỗi lần đám người Hancock phải chịu hành hạ hay làm việc quá sức, nhân lúc họ ngủ say lặng lẽ chữa trị cho họ. Đặc biệt là Hancock, mỗi lần hắn đều không nhịn được đem nàng ôm vào lòng, vừa chữa trị vừa để nàng say giấc trong lòng mình mà không phải dưới nền đất lạnh giá. Làm vậy ít nhất ba chị em Hancock cũng chỉ phải chịu nỗi khổ về thể xác,chứ không bị ám ảnh quá lớn về tinh thần nữa - Trở về thôi. Sau lần cuối cùng chữa trị trước khi Hancock được cứu khỏi tay đám Thiên Long Nhân, Văn Trung thở dài nói. ... Không lâu sau, hắn trở về giường gần như trùng khớp thời gian hắn biến mất. Dù vậy trời cũng đã gần sáng. Từ nửa đêm qua tỉnh dậy hắn đã nằm trằn trọc suy nghĩ biện pháp. Trước đây khi đi vào thế giới này, hắn vốn nóng lòng nên chỉ nghĩ sẽ kiểm tra cơ thể Hancock,sau đó mới quyết định thế nào xóa bỏ ám ảnh của nàng. Bởi vì hắn lo nhất là phải thấy cảnh Boa Hancock bị đám cặn bã kia đụng tới, dù là qua vòng tay xem đến. Nhưng qua chuyện xảy ra tối qua, hắn đã chuẩn bị nếu không nghĩ được biện pháp, trường hợp xấu nhất hắn sẽ chấp nhận để vòng tay truyển tải hình ảnh thời không kia chạy trong đầu hắn. Do muốn dịch chuyển đến một mốc thời gian cụ thể, hắn sẽ phải xem qua diễn biến trong một khoảng thời gian bao trùm lên mốc đó, mới có thể biết được thời điểm mình cần đến, bởi những mốc này không được đề cập cụ thể trong truyện. May mắn là lần này hắn kiểm tra từ lúc trước khi Hancock bị bắt xuôi theo thời gian tiếp theo và phát hiện ra cơ hội ra tay thích hợp. Bởi lẽ, trước khi Hancock ăn Trái Ác Quỷ,nàng vẫn không gặp phải chuyện gì. Nếu không phải vậy, khi hắn can thiệp khiến sau đó Hancock không có năng lực Trái Ác Quỷ này, rất có thể nhiều chuyện trong tương lai sẽ thay đổi. Tuy nhiên nếu hắn cứu nàng trước rồi mới đánh cắp nó cho nàng cũng không phải không được, nhưng muốn có thông tin để đánh cắp hắn sẽ phải tìm hiểu theo thời gian Hancock chưa được cứu và cũng phải chứng kiến những thứ theo trường hợp xấu nhất mà hắn dự kiến. Vậy nên, có được cơ hội này hắn đã thầm cảm ơn không biết bao nhiêu vị thánh,thần,.... Bởi vì, những điều khiến hắn phải lo lắng, đau đầu kia chính hắn đã khiến chúng không bao giờ có thể xảy ra. Hiện giờ hắn thậm chí không buồn quan tâm đến việc đám Thiên Long Nhân sẽ phản ứng gì với mấy con thú đó. Sự quan tâm của hắn lúc này dành để tập trung vào nữ nhân đang nép vào lồng ngực hắn mà say giấc. Trong lòng bỏ đi mọi vướng bận, hắn ngắm nhìn khuôn mặt đáng yêu của nàng thật lâu, sau đó khẽ hôn nhẹ lên trán nàng rồi ôm nàng mà chìm vào giấc ngủ. Bởi vì thức đến nửa đêm nghĩ biện pháp nên hắn vừa chợp mắt là ngủ khá ngon, đến tận gần trưa mới tỉnh lại. - Anh tỉnh dậy rồi sao? Hắn chỉ hơi khẽ mở mắt chưa kịp nhìn rõ thì một thanh âm khá nhỏ vang lên bên tai hắn.