Ta Giúp Nữ Nhân Đáng Thương Vạn Giới
Chương 30 : Hiểu nhầm?
Âm thanh mặc dù rất gần và rõ ràng nhưng cũng chưa thể làm hắn phân tâm. Văn Trung như câm như điếc với mọi thứ xung quanh, toàn bộ tinh thần đã đặt trong việc không chế không rời.
Trong lúc, Văn Trung sắp thành công khống chế phạm vi năng lực xuống còn một mục tiêu duy nhất, những tia sáng tại đồng tử hắn cũng bắt đầu ngưng tụ lại, xoay chuyển theo một quy luật nào đó vô cùng kì dị và ổn định, quang mang mờ nhạt trong mắt vốn dĩ dưới điều kiện ánh sáng hiện giờ nếu không phải ở gần và để ý thật kỹ sẽ rất khó phát hiện,lúc này bất chợt lại lóe lên cực kỳ rõ ràng.
Tuy nhiên, ngay lúc mọi thứ tưởng chừng như đã đạt thành, trạng thái của hắn bất chợt bị lại phá vỡ, ánh sáng vừa hiện lên trong phút chốc liền nhanh chóng tiêu tán.
Người đến là một thanh niên dáng vẻ không mấy cao to nhưng bộ dạng xăm trổ, mặt mày vênh váo cùng với vẻ hung dữ,hoàn toàn không cần phải đoán cũng có thể chỉ đích danh là thành viên được mấy hội lưu manh chứa chấp.
Người này vừa đến liền không che giấu sự tức giận và khiêu khích với Văn Trung.
Văn Trung sau một hồi thất thần liền thoát khỏi trạng thái kì ảo vừa bị phá vỡ mà lẳng lặng nhìn qua gã.
Cái nhìn có vẻ như rất bình tĩnh và từ tốn,nhưng không chỉ riêng hắn mà những người xung quanh đều cảm thấy bên trong cơ thể kia giống như ẩn chứa cả một ngọn núi lửa, chỉ chờ đợi thời khắc mà triệt để phun trào.
" Định mệnh nhà nó chứ! "
Trong đầu hắn lúc này đã sớm không nhịn được muốn bùng nổ.
Cái gì gọi là trời đánh tránh miếng ăn?
Hắn có cảm giác như miếng bánh sắp sửa đút vào đến miệng thì lại bị người khác đạp bay mất vậy, hơn nữa còn là đạp thẳng vào miệng hắn khiến cho miếng bánh bay ra ngoài nữa chứ.
Bởi lẽ lúc tên côn đồ này tiền đến, gã không chỉ quát lên với hắn mà còn đẩy hắn thiếu chút nữa ngã ngửa ra sau, cũng may là hắn kịp nhanh chóng đứng dậy ổn định thân hình mới tránh được việc đưa đầu tiếp đất kia, nhưng hành động mang đầy tính khiêu khích này thì lại khó mà nhịn nổi.
Mặc dù hắn cảm nhận được việc bị phá hỏng lúc cuối cùng kia cũng không có gì ảnh hưởng đến khả năng khống chế của hắn,nhưng tính thêm cả việc bị cắt đứt giữa chừng mà không rõ lý do này, giọng nói của hắn lập tức tràn ngập khó chịu và băng lãnh mà hỏi lại:
- Muốn gì?
Tên lưu manh kia nhìn vào ánh mắt giống như không có bất luận cảm tình nào của Văn Trung, không hiểu sao chợt nhớ đến khoảnh khắc gã tiến đến xô ngã người này, lại thấy được loại ánh sáng kì dị chợt lóe lên trong mắt hắn, tuy nhiên ánh sáng hiện lên trong thời gian ngắn ngủi chưa đến nửa giây nên gã chỉ nhớ lại một chút rồi cho rằng mình bị ảo giác, hơi hoa mắt nên mới vậy. Sau đó lại nổi giận đùng đùng muốn lần nữa tiến đến.
Lúc này, cô gái ăn mặc táo bạo bị Văn Trung thử nghiệm bỗng nhiên chạy đến giữ chặt gã lưu manh kia mà khuyên can.
Để Văn Trung ngây ngốc là tên lưu manh thế mà lại chỉ vào hắn,quát lên:
- Cô còn định ngăn cản giúp hắn? Tên lưu manh này rõ ràng đem ánh mắt nhìn cô cực kỳ bỉ ổi, chẳng nhẽ cô lại không biết sao?
Văn Trung nghe vậy thầm nhức óc:
" Ta thế đếch nào lại bị một tên lưu manh gọi là lưu manh rồi. Đậu má nó chứ! "
Khi nãy lúc kia quát lên với hắn, hắn cũng vừa phục hồi tinh thần nên không kịp để tâm đến lời nói bên trong nhưng hiện giờ bình tĩnh nhìn lại, hắn rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì.
Tên vừa đến rõ ràng là bạn trai cô gái kia, mà hắn thì lại nhìn chằm chằm vào bạn gái người ta nên với bản tính của tên kia, việc lao lên gây sự cũng là không có gì lạ.
Dẫu vậy, phần lớn có thể coi là hiểu nhầm, bởi trong việc này hắn dù có tội nhưng cũng vô tội a.
Dù hắn không phải hoàn toàn cố ý dòm ngó cô gái quyến rũ kia, nhưng nguyên nhân của việc này cũng không thể đem ra giải thích được.
Đặc biệt là thái độ không coi ai ra gì của tên kia, cộng thêm bản tính côn đồ của gã, hiện giờ Văn Trung đã không có quá nhiều phẫn nộ nhưng cũng không có nghĩa tên kia tiếp tục xông tới thì hắn sẽ nhẫn nhịn.
Tên lưu manh thì lại càng không có ý định nhẫn nhịn, bởi lẽ lúc gã đi ra kêu gọi cô gái kia, gã cũng đã phát hiện ánh mắt của Văn Trung nhìn chằm chằm bạn gái mình, tuy nhiên Văn Trung dù nhìn rất nhiều cũng chỉ khiến hắn hơi bực mình mà thôi.
Bạn gái cuốn hút, gã có thể ngăn được ánh mắt của tất cả mọi người sao?
Nhưng quan trọng là hắn thấy được cô nàng thế mà mang vẻ ngại ngùng, thi thoảng cũng khẽ nhìn lại Văn Trung, hơn nữa còn không hề nghe được gã kêu gọi. Phải biết rằng, với sự hung dữ của hắn thì nữ nhân làm bạn gái hắn cũng là người táo bạo và có tính cách mạnh mẽ không ít, vậy mà lại lộ ra vẻ xẩu hổ, e thẹn mà hắn cũng hiểm khi được thấy.
Loại cảm nhận này so với việc đầu mọc lên một cái sừng, cũng ngứa ngáy không kém là bao.
Lửa ghen nhiều lúc còn đáng sợ hơn cả ma men.
Hành động cản trở của cô gái hiện giờ chỉ càng khiến gã càng điên cuồng mà tiến lên định xô ngã Văn Trung lần nữa.
Không có lí do rõ ràng để phát tiết, gã muốn khiêu khích rồi tìm cơ hội để thực sự ẩu đả tên trai trẻ này một trận cho hả giận.
Văn Trung vẫn chỉ đứng yên không nhúc nhích, thực chất dáng vẻ có phần chờ đợi.
Ngay lúc tên lưu mạnh định xô ngã hắn, hắn lại nhanh hơn một bước đẩy mạnh tên này ra.
Hành động nhìn qua mang tính tự vệ vô cùng chính đáng, bởi cũng chưa đến mức xô xát đấm đá gì nên hắn cũng chỉ ngăn trở mà thôi, nếu tên này còn không nhịn được mà chuyển sang hành hung, hắn cũng không ngại mà quyền cước tẩm quất trở lại.
Chỉ là, tên lưu manh ấy vậy mà bị đẩy bay, đúng vậy thật sự là bị đẩy bay, rớt vèo cái ra xa đến vài mét, chỉ khi va vào một cột xà đơn trong khu tập mới ngừng lại.
Cô gái ăn mặc thiếu vải cùng vài người xung quanh ý định tiến lên khuyên bảo, ngăn cản hành động của gã lưu manh, thấy vậy đều ngơ ngác:
- Đừng...
- ....
Đến cả chính Văn Trung cũng ngây ngốc một chỗ.
Lại chuyện quỷ quái gì xảy ra?
Hắn đúng thật có học một chút võ để tự vệ, cũng thường xuyên đi tập thể dục thể thao.
Cái này không phải khoe khoang, dù hắn rất khỏe so với bộ dáng bên ngoài nhưng cũng đâu có cái khỉ gì sức lực đẩy bay một người xa như vậy?
Tên kia dù thấp bé hơn hắn nhưng tính ra có khi còn đô con, nặng ký hơn hắn a.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
141 chương
107 chương