Ta Giúp Nữ Nhân Đáng Thương Vạn Giới
Chương 21 : Hoàng hôn
Hancock như muốn hỏng mất, suy nghĩ một hồi hắn lại là nhớ tới việc kia, do khi đó "thiếu hơi" nên nàng mới có phần chủ động " cướp hơi" từ hắn nhưng qua lời nói cùng bộ dạng " ta biết mà" của hắn, nàng giống như vừa thừa nhận một việc đáng xấu hổ theo một cách hết sức tự nhiên và mạnh dạn vậy.
Hancock không biết phải thế nào giải thích,ngại ngùng chỉ muốn tìm một chỗ để chui xuống.
Chợt nàng nhận ra mình đang ở dưới biển liền lập tức lặn xuống.
Văn Trung cũng là giật mình ngây ngốc nhưng vẫn đùa cợt hô:
- Ây, dù thích cũng đừng nên vội vã như vậy chứ.
Cũng may Hancock ở dưới nước đã không còn nghe rõ nếu không không biết nàng sẽ có biểu hiện gì.
Hắn thu lại dáng vẻ trêu tức, hơi lắc đầu cười.
"Cô nàng này..."
Không biết là do hai người tuy đã tiến xa nhưng chung quy thời gian ở cạnh nhau chưa lâu nên mới còn ngượng ngùng hay nàng vốn dĩ luôn quá đáng yêu trong chuyện tình cảm nữa.
Bất quá hắn cũng rất thích như vậy nên cũng chả cần để ý nguyên do làm gì cả.
Hắn nhanh chóng theo sau lặn xuống, sau đó... liền không có sau đó.
Hai người lên bờ là lúc mặt trời đã dần chìm xuống mặt biển quá nửa.
Một buổi này, hắn dành phần lớn thời gian để giúp Hancock học bơi. Nàng dù khi còn nhỏ đã có thể dễ dàng bơi lội nhưng do thời gian quá lâu cộng thêm việc thân hình phát triển nảy nở hơn nhiều so với lúc trước nên vẫn cần phải có chút thời gian làm quen trở lại. Mà việc này dưới sự hăng hái của Hancock cũng rất nhanh tiến triển, tuy chưa quá thành thạo nhưng bơi lặn nhẹ nhàng đã không còn vấn đề gì.
Văn Trung vừa lên đến bờ liền thả mình nằm ngửa trên bãi cát sau đó giang hai tay về phía Hancock. Nàng cũng không tránh né mà tiến nằm bên người hắn.
- Cũng khá mệt a.
Hắn thở ta một hơi nói.
Cùng Hancock trạng thái hăng hái đùa nghịch một buổi dù còn xa mới đến giới hạn chịu đựng nhưng hắn vẫn cảm giác được có chút mệt mỏi. Nếu không phải có năng lực của thân thể này mà dùng chính sức mình, hắn chắc hẳn đã ăn không tiêu với nàng.
Hancock khẽ nhìn sang hắn hỏi:
- Vết thương của anh không sao chứ?
- Không có gì
Hắn hơi lật áo lên khoe ra chỗ vết thương lúc trước, khiến Hancock cũng phải giật mình là vết thương hoàn toàn đúng với câu " không có gì ".
Khi trước lúc cả hai vui đùa dưới biển thì vô tình có một con quái vật biển lao đến, hắn vốn ở gần hơn nên chỉ kịp cảnh báo nàng rồi lao ra chặn đón. Tuy vậy, bởi vì hắn không quá quen thuộc với năng lực hiện giờ nên liền chịu ít thiệt thòi. May mắn là, hắn phát hiện con quái vật này dù có ưu thế dưới nước nhưng cũng không phải quá mạnh, hắn hoàn toàn có thể đánh bại.
Ngay khi hắn vừa nổi lên cảm xúc chiến đấu một trận thật kịch liệt và hoành tráng, một đôi chân thon dài xuất hiện liên tiếp đạp tới khiến đầu con quái vật hóa đá rồi nứt vụn. Sau đó Hancock dáng vẻ tức giận đầy đáng sợ lập tức lao đến hạ địch trong 3giây 05. Hắn bỗng có chút mất hứng nhưng lại nhìn bộ dạng bực tức phát tiết một trận của nàng rồi dần nhu hòa nhìn sang hắn, Văn Trung tin tưởng nàng còn là một cước đủ hạ con quái vật này nhưng lại vì hắn mà còn hăng hái hành hạ nó đến vậy, hắn cũng đâu thể nói gì.
- Gần bờ biển thường sẽ không có nhiều quái vật tiến đến, nhưng có lần sau có lẽ vẫn nên cẩn thận hơn một chút.
Nằm cạnh hắn hiện giờ, Hancock sau khi thấy vết thương "không có gì" của hắn cũng nhanh chóng thu hồi vẻ kinh ngạc rồi dặn dò.
- Không sao. Hiện giờ nàng có thể sử dụng năng lực Trái Ác Quỷ khi dưới nước,vậy cũng không cần lo lắng.
Tuy ở dưới nước quái vật biển có ưu thế hơn và cảm giác của Hancock bị giảm đi đôi chút nhưng nếu hắn không chủ động lao lên như trước hẳn cũng không có nguy hiểm gì nhiều.
Cũng tại bởi vì thường ngày tiếp xúc, Hancock đối diện với hắn đều là vẻ đáng yêu và e thẹn nên hắn cũng sớm quên mất sức mạnh và sự đáng sợ của nàng, thành ra lúc đó mới không suy nghĩ mà muốn lao ra chống đỡ. Lần sau có lẽ nên rút kinh nghiệm.
Tuy nhiên nếu có nguy hiểm với nàng dù chỉ một chút, hắn cũng sẽ không để nàng một mình tiến tới.
- Ta đã xóa đi lời nguyền của biển cả với nàng, sau này nàng sẽ không bị biển cả hay hải lâu thạch khắc chế nữa.
Nhìn vẻ mặt vẫn còn mang nhiều nghi hoặc của nàng, hắn cũng không ngại nói ra. Dù sao hắn cũng để nàng thấy nhiều năng lực kì lạ của hắn, việc này cũng không cần thiết phải giấu diếm, mà đơn giản có giấu cũng không được.
Hancock cũng không có gì bất ngờ, chỉ vui vẻ khẽ nép vào người hắn.
- Sao lại không nói gì, ngại nói cảm ơn thì ít nhất cũng phải có hay hành động nào đó bày tỏ chứ.
Hắn híp mắt cười, khuôn mặt dần tiến sát đến trước mặt nàng.
Giọng Hancock gần như rất nhỏ vang lên, đôi mắt nhắm chặt lại:
- Anh... lại muốn
Nhưng một hồi nàng lại không cảm nhận được điều gì, sau đó khẽ thử hé mắt liền thấy được hắn đang gối đầu lên một bên cánh tay nhìn về phía chân trời với vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Ta chỉ muốn chúng ta cùng nhau ở đây yên lặng ngắm hoàng hôn đến cho đến khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống mới quay về a.
Nàng biết hắn lúc trước là trêu chọc nàng nhưng trong câu nói hiện giờ lại không hề mang theo ý đùa hay một chút giả dối nào, trái tim hơi khẽ nhảy loạn sau đó cũng là yên lặng cùng hắn nhìn về phương xa.
Nơi đây nằm ở phía Tây hòn đảo vừa đúng hướng có thể ngắm nhìn hoàng hôn gần như chính diện nhất.
Ngay giữa chân trời xa xa, mặt trời dần dần chìm xuống. Mặt biển giống như một cái mặt cắt khổng lồ che khuất mặt trời khiến vầng mặt trời to tròn ấy dần dần, từng chút một hòa vào dòng nước biển kia.
Những ánh nắng yếu ớt còn sót lại nhuốm màu lên toàn bộ những cảnh vật xung quanh. Nước biển, bờ cát, bầu trời.. tất cả đều nhuốm màu đo đỏ hồng hồng của ánh mặt trời cuối ngày.
Dưới khung cảnh tuyệt đẹp này đem đến chút gì đó cảm giác kì dị, một chút bình yên, một chút sâu lắng và cả chút lãng mãn không thể nói rõ.
Có lẽ ít người có thể cảm nhận được cái đẹp thật sự của buổi chiều hoàng hôn. Nó không chỉ đẹp bởi khung cảnh lãng mạn mà còn đẹp cả trong cái cách khơi nguồn cảm xúc đặc trưng của nó.
Hơn nữa người ta cho rằng những người khác nhau mang những cảm xúc khác nhau cũng sẽ cảm nhận được vẻ đẹp của hoàng hôn qua những cách khác nhau và ngược lại những người thân thiết hay yêu nhau cùng ngắm hoàng hôn sẽ lại có chung một cảm xúc đặc biệt khác.
Giống như hai người bọn họ hiện giờ.
Văn Trung và Hancock quay lại nhìn nhau, mặt đối mặt, mắt nhìn mặt, nàng càng tựa đầu vào gần sát người hắn, hắn cũng đưa tay còn lại ôm lấy nàng.
Giữa những cảm xúc khác lạ khiến bầu không khí trầm lắng, Văn Trung cũng là hơi lúng túng không biết phải làm gì. Hắn nhìn giống như mạnh dạn nhưng cũng là lần đầu lâm vào tình cảnh này, giống như một loại cảm xúc ngổn ngang được khơi dậy, tô đậm thứ tình cảm không thể nói rõ trong lòng.
Lúc này dường như chợt nghĩ ra điều gì đó, hắn nhẹ hỏi:
- Nàng có cảm giác giống ta không?
Hancock vẫn là trống ngực đập liên hồi, khẽ gật đầu:
- Ừm.
- Vậy chúng ta cởi quần áo ra a. Chắc nàng sau khi đi lên cũng cảm thấy ẩm ướt khó chịu phải không?
- ...
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
19 chương
10 chương
128 chương
12 chương
31 chương