Ta, gấu trúc, siêu hung
Chương 49
Edit: Cám ❤.
Thu Thiệu bí cảnh nằm ở phía đông bắc của đại lục Đông Châu, cạnh Thiệu Thu trấn thuộc Bách Sở quốc.
Bí cảnh mỗi trăm năm mở ra một lần, chỉ cho phép tu sĩ dưới Kim Đan kỳ tiến vào, trong bí cảnh chứa không ít thiên tài địa bảo, đồng thời cũng có rất nhiều yêu thú lợi hại, tuy các yêu thú e ngại quy tắc trong bí cảnh nên không thể ngưng tụ thành thú đàn, nhưng mỗi con thân thể đều cường hãn mạnh mẽ, như thế cũng đủ cho các tu sĩ ăn không ít mệt.
Bí cảnh tuy rằng nguy hiểm, nhưng tu sĩ có thể từ trong bí cảnh bước ra hoặc ít hoặc nhiều đều có thu hoạch, cho nên mỗi lần bí cảnh mở ra đều hấp dẫn vô số tu sĩ tiến vào.
Các đệ tử của Thái Diễn Tông cũng không ngoại lệ.
Là tông môn lớn nhất, loại hoạt động này sẽ có rất nhiều người tham gia, tông môn tự nhiên cũng sẽ có người đứng ra tổ chức, Y Chu đọc xong tư liệu về bí cảnh mở ra lần này, sau khi suy xét kỹ lưỡng liền quyết định đi theo những người khác trong tông môn.
Trước khi đi, Tư Hằng gọi hắn đến đưa cho hắn một ngọc phù.
"Bí cảnh không cho phép tu sĩ trên Kim Đan kỳ tiến vào, trong đây có một đạo phân thần của ta, nếu gặp nguy hiểm liền lập tức bóp nát nó, ta sẽ lập tức có mặt trước khi ngươi bỏ mạng." Tư Hằng cũng không có quá nhiều biểu cảm trên mặt, nhưng thể đang kể một câu chuyện cười chẳng buồn cười tí nào, nhưng lo lắng ẩn sâu trong mắt vẫn bị Y Chu tinh ý bắt được.
Y Chu nhận lấy ngọc phù, cam đoan: "Sư phụ yên tâm, ta sẽ bình an trở về."
Nam nhân không nói gì, chỉ là bàn tay đặt trên vai Y Chu đột nhiên siết chặt, một lúc sau, y lại lấy ra một vật.
Đó là một chiếc gương đồng bề ngoài nhẵn nhụi bóng loáng, xung quanh khắc hoa văn tinh xảo phức tạp, rất giống với gương dành cho nữ tử phàm trần dùng để trang điểm chải chuốt.
Nhưng vật này được Tư Hằng lấy ra, tất nhiên sẽ không đơn giản như vậy.
"Đây là cái gì?" Y Chu tiếp nhận gương đồng hỏi.
"Kính này gọi là ngàn dặm song sinh kính, một bộ gồm hai kính." Tư Hằng dừng lại, nói tiếp: "Ngay cả khi cách xa hàng ngàn vạn dặm vẫn có thể nhìn thấy lẫn nhau."
Khi nghe y nói tên, Y Chu cũng đã phán đoán được đại khái, nghe xong công dụng liền cười tươi nói: "Vậy gương của sư phụ đâu nha?"
Tư Hằng không đáp, nói: "Đi thôi, ta đưa ngươi đến chủ phong."
Nói xong không chờ đồ đệ phản đối, y liền ôm người lao ra ngoài.
Khi hai người đến, đệ tử đã tập trung xong ở chủ phong, ngoại trừ đệ tử ngoại môn, cùng đi lần này còn có không ít đệ tử thân truyền của các đỉnh phong khác.
Ngoài người tham gia bí cảnh, còn có thêm người dẫn dắt lãnh nhiệm vụ từ Thiện Công Đường phụ trách bảo hộ nhóm tu sĩ, người dẫn đầu là tiểu đồ đệ của Huyền Minh gọi Thần Vĩnh, là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ.
Thầy trò hai người ở một bên từ biệt.
"Sư phụ, ta đi đây."
Nam nhân bên cạnh lạnh lùng ừ một tiếng.
Y Chu nghe vậy nhìn người nọ một hồi, vẻ mặt bất mãn bước vào trong đám người, khi gần đến nơi hắn đột nhiên quay đầu lại, cùng người kia hai mắt chạm nhau.
Hai người nhìn nhau một lúc, Tư Hằng nhìn sang chỗ khác coi như không có chuyện gì xảy ra, y chắp tay đứng đó, chờ khi Y Chu lần nữa nhìn sang thì người nọ đã biến mất không thấy.
"Sư huynh." Y Chu nhìn một hồi, lần nữa đi vào đội ngũ, chắp tay thi lễ với Thần Vĩnh: "Chuyến đi này làm phiền huynh rồi."
"Sư đệ quá lời." Là đồ đệ của chưởng môn đời tiếp theo Huyền Minh, Thần Vĩnh cùng Y Chu cũng coi như quen thuộc, hai người khách sáo vào câu, Thần Vĩnh liền thả ra pháp bảo tựa như tiên hạc để bọn họ đi lên.
Trên lưng tiên hạc rất rộng lớn, bên ngoài bày trận pháp, tuy rằng không thể so với lâu thuyền của Tư Hằng, nhưng bí cảnh cách Thái Diễn Tông cũng không xa, cho nên dùng tạm cũng không có vấn đề gì.
Thời điểm ở dưới không quá chú ý xung quanh, chờ mọi người đều lên hết rồi, Y Chu nháy mắt liền phát hiện Minh Nghĩa cũng có mặt bên trong.
"Sư thúc." Tám năm trước Minh Nghĩa cũng đã bái sư, sư phụ y là tu sĩ Kim Đan trong tên cũng có chữ Thần, cho nên bối phận cũng không thay đổi. Sau khi Minh Nghĩa trở thành đệ thân truyền Y Chu cũng chưa từng gặp qua y, lần này gặp mặt thật ra Y Chu cũng có chút kinh ngạc.
Hai người đã lâu không gặp, sau khi chào hỏi xong Y Chu cũng chẳng biết nói gì, may mà Minh Nghĩa cũng không có ý định cùng hắn nói chuyện phiếm, pháp bảo vừa bay lên, y liền nhắm mắt đả tọa.
Xung quanh cũng có không ít người như thế, tất nhiên cũng có vài người quen biết tập trung lại cùng nhau tán gẫu.
Y Chu lại không giống bọn họ, tay hắn nắm lấy ngọc phù Tư Hằng cho, đầu ngón tay không ngừng xoa xoa mặt trên, hai mắt nhìn chăm chăm ngọn chủ phong Thái Diễn Tông cao ngất trong mây càng ngày càng nhỏ cho đến khi hoàn toàn biến mất không thấy nữa.
"Đây là lần đầu tiên sư đệ ra ngoài sao?" Sư phụ hai người quan hệ thân thiết, Thần Vĩnh đương nhiên phá lệ chiếu cố vị tiểu sư đệ này hơn chút, thấy hắn lẻ loi một mình liền tiến đến hỏi han.
"Không phải." Y Chu lắc đầu, nhìn đối phương: "Đây là lần thứ hai ra tông môn đó."
Chẳng qua lần nọ là do Tư Hằng dẫn hắn đi a.
Thần Vĩnh hứng thú, hỏi lần trước hắn ra ngoài đi đâu, đồng thời cũng nói đến những chuyện thú vị trong những lần ra ngoài rèn luyện của mình.
Hai sư huynh đệ trò truyện rôn rả, về sau không tránh khỏi đề cập đến chuyện tu vi.
"Sư đệ đã là Trúc Cơ đại viên mãn?" Thần Vĩnh hỏi.
Bởi vì Tư Hằng muốn hắn áp chế tu vi, mười năm qua Y Chu cũng không thật sự dốc lòng tu luyện, nhưng theo thời gian dần tích lũy hắn cũng đã đến Trúc Cơ hậu kỳ, còn về đạt đến đại viên mãn chỉ xảy ra trước đó không lâu mà thôi.
Đi xong Vấn Tâm Lộ khiến tâm cảnh hắn gia tăng không ít, hơn nữa cũng đã đúc thành công linh kiếm bản mạng, người cùng kiếm khí tức giao hòa, tuy rằng lúc ấy vì mất máu quá nhiều mà bản thân suy yếu trong thời gian ngắn, nhưng sau khi tu dưỡng trở lại, đan điền nháy mắt được pháp lực lấp đầy.
"Chờ lần này trở về, gặp lại lần nữa sư đệ đại khái đã đột phá Kim Đan rồi." Thần Vĩnh cười nói: "Sư huynh chúc mừng ngươi trước, để phòng lúc sau đến muộn a."
Hai người chỉ mãi nói chuyện đều không hề phát hiện ra Minh Nghĩa bên cạnh đã mở mắt từ bao giờ.
Nghe sư huynh đệ hai người không ngừng khen ngợi lẫn nhau, Minh Nghĩa rũ mi cúi đầu.
Mười năm trước hai người một là Trúc Cơ sơ kỳ, một là Trúc Cơ trung kỳ, hiện tại y vừa mới thăng lên Trúc Cơ trung kỳ, nhưng người nọ đã đến Trúc Cơ đại viên mãn.
Chênh lệch giữa hai người càng lúc càng lớn, Minh Nghĩa mặc dù đã sớm dự cảm được điều này, nhưng khi sự chênh lệch đó hiện ra rõ ràng trước mắt mình, y mới phát hiện thật ra bản thân cũng không phải không thèm để ý như vẻ bề ngoài.
Trong lòng không ngừng vang lên chất vấn tại sao, Minh Nghĩa nở nụ cười chế giễu, một lần nữa nhắm mắt đả tọa, nhưng rốt cuộc cũng không thể tĩnh tâm được nữa.
Thu Thiệu bí cảnh cách Thái Diễn Tông rất gần, chỉ mất hai ngày cưỡi pháp bảo mà thôi.
Một ngày sau, đoàn người Thái Diễn Tông đã đến bí cảnh bên cạnh Thu Thiệu trấn.
Khoảng nửa tháng trước khi bí cảnh mở ra Thu Thiệu trấn sớm đã đông đúc náo nhiệt, các khách điếm trong trấn cơ hồ đều chật cứng người, người đi đi lại lại trên đường phần lớn đều là các tu sĩ mang theo ngạo khí.
Tuy rằng đã qua trăm năm, tất cả người phàm chứng kiến bí cảnh mở ra đều đã chết, nhưng những câu chuyện truyền miệng của tổ tiên từ đời này sang đời khác, người dân ở Thu Thiệu trấn đều biết cách một trăm năm đều sẽ có một đám tiên trưởng đến nơi này của bọn họ, ngây ngốc ở đây từ ba đến năm tháng mới rời đi.
Trừ bỏ miêu tả tư dung của nhóm tiên trưởng, chuyện xưa được lưu truyền nhiều nhất ở Thu Thiệu trấn chính là một tiểu hài tử của gia đình nọ cùng tiên đạo có duyên, được tiên trưởng nhìn trúng mang về tiên sơn tu luyện.
Vì vậy mặc dù bá tánh địa phương sợ hãi tu vi của tu sĩ, nhưng cũng sẽ không trốn tránh quá xa.
Ngược lại những nhà có tiểu hài nhi đều muốn cầu tiên duyên giống như chuyện xưa đã kể, sẽ cố ý mang theo tiểu hài nhi ra cửa đi dạo, biết đâu có thể may mắn nhặt được chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.
Thần Vĩnh dẫn đầu mọi người tiến vào con đường lớn nhất của Thu Thiệu trấn, người trên đường nhìn thấy bọn họ đều tự động né tránh một bên.
"Chính là nơi này." Thần Vĩnh dừng lại trước đại viện, đưa tay gõ cửa.
Không bao lâu, bên trong truyền đến một trận tiếng bước chân.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, sau đó cửa được mở ra, một người đàn ông bước tới.
Người này là một phàm nhân, nhìn hơn bảy mươi tuổi, lưng còng, toàn thân không có tí pháp lực dao động, nhìn đoàn người đông đúc trước mặt ông không khỏi ngây người.
Chờ đến khi thấy Thần Vĩnh lấy ra ngọc bội, ông mới nhớ ra gì đó, vừa cười vừa chắp tay với bọn họ: "Lão nhân mắt vụng về, chư vị tiên trưởng mời vào trong."
Nói xong đi qua một bên làm thủ thế mời khách.
Đoàn người tiến vào, ông lão đi sau cùng, sau đó quay người đóng cửa lại.
So với những gì nhìn thấy bên ngoài, bên trong còn rộng lớn hơn thế nữa, ông lão gọi người trong nhà đều đến trợ giúp thu xếp, tất cả gian phòng còn lại đều phân chia cho nhóm tu sĩ này.
"Viện này tổng cộng có hơn trăm phòng, mỗi phòng đều được quét dọn thường xuyên, các tiên trưởng cứ tùy ý sử dụng." Ông lão đứng phía sau bọn họ nói.
Viện này là sản nghiệp của Thái Diễn Tông, là nơi dừng được dựng lên vì bí cảnh trăm mở một lần này, trong viện còn được bố trí Tụ Linh Trận, chỉ là linh khí ở đây không quá nhiều, cho nên hiệu quả chỉ ở mức trung bình.
Thần Vĩnh gật đầu với ông, sau đó bắt đầu phân chia phòng.
Đoàn người dựa theo địa vị phân chia phòng, sau đó từng người về phòng của mình.
Y Chu đi về phòng của mình, mới vừa đóng của, liền gấp không chịu nổi lấy gương ra.
Tay bấm thủ quyết, trên gương đồng liền hiện lên hoa văn như gợn nước, không bao lâu, bên kia liền truyền đến giọng nói: "Đến Thu Thiệu trấn rồi?"
Dứt lời, trong gương đồng mới hiện lên hình ảnh của nam nhân.
Tựa hồ cảm thấy dùng tay cầm gương nói chuyện quá không hợp với khí độ của mình, Tư Hằng đứng cách gương rất xa, thông qua gương có thể nhìn thấy được toàn bộ cơ thể, dáng vẻ lười nhác còn mang theo một chút khí độ phong lưu.
"Vừa mới đến nơi, chỗ này trông rất náo nhiệt, ngoài đường có rất nhiều người a." Y Chu đáp, sau khi nói xong về Thu Thiệu trấn, liền bắt đầu luyên thuyên về những thứ gặp được suốt dọc đường đi.
Kỳ thật đều là những chuyện trên trời dưới đất, thật sự khó tìm được điểm thú vị gì, Tư Hằng cũng không chê hắn nhàm chán, vẫn nghiêm túc lắng nghe như cũ.
"Đúng rồi, ta lại gặp được Minh Nghĩa đó." Sau khi nói xong vài chuyện trên đường đi, Y Chu lại nói đến những người đồng hành lần này, đầu tiên chính là sư điệt đã lâu không thấy này.
Tư Hằng đã nắm rõ danh sách người ra ngoài lần này, nhưng cũng không khỏi kinh ngạc nói: "Ồ, phải không?"
"Đúng vậy, nhưng chỉ nói được một cậu với nhau mà thôi." Y Chu nói xong thở dài: "Lâu thiệt lâu không gặp, tựa hồ đều trở nên xa lạ a."
Tư Hằng cười cười, cũng không để ý, tu sĩ phần lớn thân duyên mỏng manh, này không chỉ riêng về quan hệ huyết thống, mà còn bao gồm những bằng hữu quen biết được trên đường tu hành.
Hầu hết những người ngươi kết giao được đều không thể bồi ngươi đến cuối cùng, khi cảnh giới xuất hiện sự chênh lệch, quan hệ tốt đến đâu đều sẽ bị ảnh hưởng, huống chi khi ngươi còn đang hưng thịnh thì có một số bằng hữu của ngươi đã hóa thành xương tàn.
Càng thấy qua nhiều sinh ly tử biệt thì càng xem nhẹ chuyện này, nhưng Y Chu lại chưa có kinh nghiệm gì nhiều, ngẫu nhiên gặp lại đồng môn có quan hệ không tồi trước đó cho nên không khỏi cảm khái trong lòng.
Tư Hằng cũng không chen vào, để cho tiểu đồ đệ bên kia lải nhải một đống chuyện xong, mới thêm một câu: "Bí cảnh nguy hiểm, thời thời khắc khắc đều phải chú ý, mấy ngày này không thể chậm trễ tu luyện, biết chưa."
Y Chu chờ mong sư phụ cho lời bình về nhân sinh hắn kể:.......
Hắn khịt mũi, uể oải ỉu xìu mà nói: "Đã biết."
_________________
Cám: liệu có hoàn nổi hong? Hiuhiu
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
7 chương
24 chương
10 chương