Ta Đợi Nàng Ở Hoa Lư
Chương 4
Nói là đi học lễ nghi, ở đây cũng là cơ hội để các tiểu thư này gặp gỡ các hoàng thân quốc thích thường xuyên ra vào hoàng cung. Ngọc Chi cũng đã gặp các hoàng hậu, nhưng tuyệt nhiên chưa từng gặp hai vị Lập Giáo và Tá Quốc hoàng hậu. Một vị dường như không có ở kinh thành, một vị dường như chẳng bao giờ rời hậu đình nửa bước.
Hôm nay các tiểu thư được phân đến Ngự hoa viên mà học cách viết thơ thưởng hoa kiều mạch. Mỗi năm đông đến, hoa kiều mạch thường được đưa về từ vùng núi cao Tây Bắc. Ngày xưa lúc kinh đô còn ở Hoa Lư đường xá xa xôi hơn, hoa đem về đến chẳng còn tươi được bao nhiêu. Nay Thăng Long đã gần hơn một chút, vua lại cho mở đường xá rộng rãi, hoa đem về được nhiều và tươi như chính hơi thở núi non hùng vĩ vậy.
Ngọc Chi hôm nay khoác viên lĩnh hồng phấn, lại phủ thêm một khoác ngoài voan cùng màu. Nhờ kinh nghiệm phối đồ ở hiện đại của mình mà cô luôn nổi bật khi xuất hiện trong cung. Bước một bước vào hoa viên, mùi tươi mới của sương sớm, cỏ cây đã choán lấy cô. Đôi môi cô vẽ một nụ cười khuynh thành, thâm tâm sảng khoái phóng tầm mắt ra xa hàng chục mét hoa kiều mạch. Từng nhánh hoa li ti hồng nhạt chen chúc giữa những màu xanh của lá, mát mắt vô cùng. Hoa thân thảo mong manh đung đưa trong gió, khiến tâm hồn người ta cứ hạnh phúc mà muốn mỉm cười.
Các tiểu thư được chia ra để không làm ảnh hưởng đến không gian sáng tác của nhau. Ngọc Chi ngồi dựa cột trên tiểu đình, nhìn những cô gái kia chăm chú làm thơ. Tuyển vợ cho hoàng tử, thái tử mà cứ như thi trạng nguyên không bằng. Nếu như người đứng nhất trong lần này chắc chắn là Nữ trạng nguyên luôn rồi.
Ngự uyển bao la chẳng ai quản, Ngọc Chi ngả người nằm lên chiếc bàn đá. May mà có lớp tay áo dày và dài, cô chẳng sợ bị cái lạnh từ bàn truyền tới. Không biết nếu hết đợt học này, cô không đạt thì có bị trả về nhà Vương đại nhân không nhỉ?
-Tiểu thư không đi làm thơ sao?
Nghe giọng nam nhân, cô ngồi bật dậy, nhìn ra bên ngoài tiểu đình đã thấy một nam nhân đang đứng giữa những khóm hoa, tay cầm quyển sách. Viên lĩnh thêu hoàng ấn trước ngực và viền ống tay đó nhất định là hoàng thân quốc thích rồi, y lại có nét giống anh trai của Long Tự quá đỗi. Người này lại có sự chững chạc đối ngược với Long Tự, dù y cũng mang gương mặt còn trẻ vô cùng. Đôi mắt một mí của y dịu dàng đổ lên cô, đôi môi mỏng trên nước da trắng. Thật sự là một mỹ nam hiếm có. Đúng là con vua mà, vợ vua đều là người đẹp, sinh con ra lại đẹp đến thế.
-Anh, là ai thế?
Thấy y hơi nhếch cặp lông mày thẳng tắp, cô vội chỉnh lại.
-À, ý tôi là, người là hoàng tử sao?
Gương mặt y bỗng giãn ra, mang nét cười nhưng vẫn cố lạnh lùng che giấu. Y nhấc giày vải rời khỏi lối mòn, bước về phía bậc tam cấp đi lên tiểu đình.
-Đây vốn dĩ là chỗ ngồi yêu thích của ta, cả hoàng cung đều biết.
Cô giật mình đứng dậy, lùi lại trả chỗ cho y.
-À, tôi không biết, xin lỗi vương gia.
Y cũng gật gù, ngồi xuống.
-Ta chưa từng nói tên, cô đã biết là vương gia?
Ngọc Chi chỉ cười trừ, cô muốn rời khỏi tiểu đình này càng sớm càng tốt.
-Trang phục của người như vậy, ai nhìn vào cũng sẽ biết là vương gia thôi.
Người này có ánh mắt vô cùng sắc sảo, y như quan sát tất thảy mọi vật trên thế gian, từng cử chỉ, từng ánh mắt của cô đều trong tầm quan sát. Nhưng các hoàng tử nhà Lý cô đều chưa từng tìm hiểu, chỉ biết duy nhất Thái tử Lý Phật Mã, sau này sẽ lên ngôi hoàng đế, Lý Thái Tông.
-Nếu đã vào đây rồi, cô cứ ngồi thưởng trà cùng ta. Có thể ta sẽ giúp được cô về đề bài thưởng hoa kiều mạch kia.
Dường như ánh mắt y có chút lắng xuống, dường như là buồn bã, cũng như là hoài niệm.
Mắt Ngọc Chi sáng rỡ, cô như vớt được chiếc phao cứu sinh, ngập trong hi vọng mà nhìn y rồi e dè ngồi xuống.
-Vậy, vương gia tên là gì?
Dường như vương tử hơi bất ngờ, đôi mắt một mí kia hơi bần thần trong giây lát. Rồi cũng có chút đau lòng. Thấy y im lặng, cô lại suy nghĩ rồi vội nói thêm vào.
-Ý tôi là, tước hiệu của người...
-Ta tên là Thừa Tuấn.
Y cũng không ngờ, mình lại nói ra tên của mình với cô. Lý Thừa Tuấn, dường như cái tên này cô cũng chưa từng nghe qua. Nhưng cái tên này, rất hợp với y, với đôi mắt đẹp và lãnh đạm đó. Sao khi nhìn vào đôi mắt này, cô lại có cảm giác đau lòng. Giống như là cô của kiếp này và người này đã từng quen biết.
-Tôi là Vương Ngọc Chi.
-Ta biết cô.
Y đáp, tay nâng tách trà vừa rót, khói nóng nhả vào không gian hương hoa lài thơm phức. Ngọc Chi càng sững sờ. Không lẽ cảm giác đó là thật.
-Chúng ta từng quen biết sao?
Thừa Tuấn vẫn nhìn tách trà kia, trầm ngâm chẳng để lộ chút hỉ nộ ái ố.
-Không có.
Câu nói của y lạnh tanh như nét mặt của y. Điều này làm Ngọc Chi thấy an tâm đôi chút.
-Vậy, cô đã biết Long Tự từ trước sao?
Chân mày Ngọc Chi bỗng bất giác cau lại, cô cảnh giác. Chẳng lẽ chuyện cô gặp riêng tên đó ở ngự hoa viên mấy ngày trước đã lan truyền rồi sao?
-À, tôi và Hoán Vũ vương cũng chỉ mới quen biết.
Ánh mắt Lý Thừa Tuấn bỗng có gì đó lạnh lẽo, y nhấp một ngụm trà rồi cười khẽ.
-Đừng lo, ta không có ý gì cả. Cô đừng sợ.
Không có ý gì cả. Nhưng sao cô thấy trong cuộc nói chuyện này hoàn toàn có gì đó bất thường.
-Vậy cô có nhớ mình từng thân thiết với Đông cung Thái tử chứ?
Thái tử? Ý y hỏi là sao? Ngọc Chi cau mày, cô đăm đăm nhìn vào đôi mắt y, một đôi mắt sâu thăm thẳm, tâm tư khó nắm bắt.
-Chẳng lẽ cô không nhớ ra Thái tử? Long Tự lúc nào cũng đi cùng Thái tử kia mà.
Vậy, người đó chính là Lý Thái Tông sao? Nam nhân với đôi mắt nhân hậu và sáng như thái dương, đích thị là bậc đế vương mai đây rồi.
-Tôi đã từng gặp qua.
Thừa Tuấn chỉ cười, nụ cười có phần buồn bã. Chỉ là, cô đúng là đã quên mất quá khứ rồi.
-Vũ Đức Vương đang ở đây sao?
Từ ngoài tiểu đình có tiếng nữ nhân truyền đến, Ngọc Chi hơi sững sờ. Vũ Đức Vương? Cái tên này có chút quen thuộc. Người này...
Đến lượt nhìn qua người con gái đang tiến dần vào, Ngọc Chi mới dõi theo từng bước đi nhẹ như không, uyển chuyển và từng động tác nhấc váy đều mềm mại như cánh hoa. Bảo sao tất cả những vị vương gia này đều nhìn cô bằng ánh mắt lạ như vậy. Cô sinh ra ở thời hiện đại, dĩ nhiên không yểu điệu thục nữ được như vậy rồi.
-Hạ Nghi khấu kiến vương gia.
Ngọc Chi quan sát sắc mặt của Thừa Tuấn, dường như y có ý lảng đi, chỉ phất tay ra hiệu bình thân mà thôi. Cô gái kia nét mày như liễu rũ, đẹp thanh thoát chuẩn mực của phụ nữ phong kiến, mình hạc xương mai, nàng quay sang Ngọc Chi, nụ cười nhẹ tênh như nắng.
-Vương tiểu thư cũng ở đây sao?
Cô vội đứng dậy, mỉm cười đáp lễ.
-Đúng vậy, cô...
Hạ Nghi chẳng để cô nói hết câu, hơi nhìn sang Thừa Tuấn rồi nói.
-Đã nghe danh con gái của Vương Gián nghị đại phu mỹ mạo nhất chốn kinh thành đã lâu, nay mới được đến gần như vậy. Chẳng hay hôm nay tiểu thư đang đàm đạo gì với vương gia, có thể cho tôi cùng tham gia không?
-Đến bây giờ ta nói chuyện với ai, ở đâu, tiểu thư cũng muốn quản sao?
Nghe câu này của Thừa Tuấn xong, Ngọc Chi mới trừng mắt nhìn. Cái cách ánh mắt chán ghét và đôi chân mày cau lại của y khiến cô nhận ra nhiều thứ. Hạ Nghi chỉ cười, nàng cúi gằm mặt.
-Tôi đâu dám đắc tội vương gia. Chỉ là thấy vương gia trò chuyện với Vương tiểu thư vui vẻ như vậy, đã lâu tôi không thấy vương gia vui.
Có chuyện như vậy nữa sao? Chẳng lẽ cô lạ quá nên mới khiến y thấy thú vị. Thừa Tuấn hơi ngước mắt nhìn Ngọc Chi rồi quay đi.
-Tiểu thư đừng ra vẻ là hiểu ta.
Nữ nhân này nhẫn nhịn quá, y đã ra chiều không thích, nàng vẫn điềm nhiên thuận theo. Ngọc Chi toan nói gì đó để xua tan không khí im lặng nặng nề. Nhưng Hạ Nghi đã dồn hết sức nặn ra một nụ cười, đi quay phía Thừa Tuấn rồi nói.
-Vương gia đừng quên, giữa chúng ta vừa có hôn ước do chính bệ hạ ban.
Đúng là bi kịch mà, cô đang mắc kẹt giữa tình huống gì thế này. Giờ đứng lên rời đi thì không hợp tình lắm, mà ngồi đây xem hai người họ cãi nhau càng không hợp lí hơn.
Thừa Tuấn bật ra nụ cười lạnh như băng, đứng dậy nhìn Hạ Nghi mà nói.
-Hôn sự là do cha cô van xin, cô mong cầu. Danh phận cô sẽ có, hãy an phận.
Như thế có hơi quá đáng rồi, Ngọc Chi toan can ngăn nhưng lại thấy mình là người không có khả năng lên tiếng ở đây, cô chưa rõ đầu đuôi ngọn ngành.
-Tôi đã làm gì sai, mà vương gia lại ruồng bỏ đến như vậy?
-Ruồng bỏ là khi ta đã từng trân trọng, nên nhớ, ta chưa từng trân trọng cô.
Lời nói y thốt ra kèm một cái nhếch môi khiến Ngọc Chi xót xa thay cho nữ nhân đó. Dù sao cũng là con gái, đứng trước một người sẽ là chồng mình nghe câu đó, làm sao có thể không đau lòng.
Thừa Tuấn bỗng lao đi, túm lấy cả tay Ngọc Chi mà kéo phăng dậy. Cô hoảng hồn nhìn y nắm trọn cổ tay mình. Hạ Nghi lao đến ghì lấy cánh tay y, ánh mắt nàng ngấn lệ, nhưng đôi chân mày cau chặt, đôi môi mím chặt rồi bật ra chất giọng run run.
-Dù người có trốn tránh thế nào, thần thiếp vẫn sẽ là vương phi của người.
Lúc này cô mới thấy người con gái này hoàn toàn không hề đơn giản. Muốn cố chấp có cố chấp, muốn tranh đoạt sẽ có tranh đoạt.
-Cô bỏ ra.
Hạ Nghi nhìn sang Ngọc Chi, nàng cắn răng.
-Thiếp không buông!
Cô lúc này cố tuột khỏi bàn tay y, y lại trừng mắt nhìn cô. Đối diện với ánh mắt này của y, cô thực sự không hiểu ngần ấy chan chứa từ đâu ra? Tại sao người con trai này lại đối với cô nhất mực bi ai.
-Thừa Tuấn à, thật ra anh thả tôi...
-Các người đang làm gì vậy?
Giọng nói đó, chính là người đó sao?
Ngọc Chi vội quay lại, đã thấy nam nhân với đôi mắt sáng đó đứng uy nghi như một pho tượng dũng mãnh ngàn năm, viên lĩnh thuê rồng lớn oai phong khác hẳn các vương gia còn lại, tay chắp sau lưng ra dáng một bậc thiên tử. Lúc này, Hạ Nghi mới buông tay hành lễ.
-Khấu kiến Thái tử điện hạ.
Y, chính là Lý Thái Tông rồi. Vóc dáng này, là người cô đã thấy trên tường thành đó sao?
Thừa Tuấn cũng buông tay, cúi đầu. Đức Chính tiến vào trong tiểu đình, nhìn Ngọc Chi nhỏ bé vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
-Nếu Vũ Đức vương đã biết Vương tiểu thư là người sẽ được chọn vị trí vương phi cho các hoàng tử chưa lập gia thất, thì đừng lôi nàng vào chuyện nhà vương.
Thừa Tuấn cười khẩy, y ngông cuồng ngước nhìn trời rồi nhìn anh trưởng của mình.
-Theo ta nhớ, lần tuyển này không chỉ tuyển vương phi mà còn tuyển trắc thiếp cho Thái tử, chẳng lẽ Thái tử bảo bọc nàng như vậy là muốn giữ nàng cho riêng mình?
Ở thời đại này, chẳng lẽ em trai được nói chuyện với hoàng huynh mình như vậy sao? Đây lại còn là Thái tử! Cô chỉ có thể khẳng định một điều là do Thái tử quá hiền mà thôi.
Đức Chính không nói, y nhìn Ngọc Chi một lúc rồi lẳng lặng quay lưng rời đi.
-Đi theo ta.
Như được giải vây, Ngọc Chi vội vàng nhấc váy đuổi theo sải chân dài rộng của Đông cung chủ nhân rồi biến mất trong tầm mắt của Thừa Tuấn.
Y phất ống tay áo, cầm lấy quyển sách rồi hậm hực rời đi, chẳng nhìn Hạ Nghi lấy một lần.
-Lúc nãy, cảm ơn người đã giúp tôi giải vây.
Ngọc Chi lẽo đẽo sau lưng Đức Chính, mãi mới lí nhí thốt ra một câu. Thật ra đứng trước nhân vật lịch sử này, cô có phần không tin được vào mắt mình. Người này có nét chững chạc hơn Long Tự nhiều lần, Thừa Tuấn phần nào cũng điềm lặng như y. Chỉ có tên Long Tự nét mặt lúc nào cũng thiếu chín chắn kia, hắn chắc chắn là nhỏ hơn hai người này nhiều, cô ngẫm, chắc cũng phải là hoàng tử thứ năm, thứ sáu gì đấy.
Đức Chính dừng chân lại, quay đầu nhìn cô. Lúc này y mới nhìn kĩ cô, dường như so với lần gặp trước đã thay đổi đi nhiều. Dáng vẻ mong manh trong viên lĩnh gấm màu tiên hồng, lại phủ trên đôi vai nhỏ kia lớp choàng voan nhẹ tênh như nắng, nữ nhân này như lọt thỏm giữa rừng hoa kiều mạch. Dường như cách trang điểm của cô cũng không còn đậm như lúc trước, giờ trông ra lạnh mong manh như mây trời.
-Tai nạn lần đó lúc du thuyền, tiểu thư đã hồi phục cả chưa?
Y ngước gương mặt anh tuấn, đổ ánh mắt nhẹ nhàng xuống nữ nhân đã trưởng thành, nay lại vạn phần mĩ mạo, nhưng cũng có gì khác đi, dường như thiếu đi đoạn tình cảm đó. Cô trầm ngâm. Có lẽ lần đó y đã đến, Tú Văn từng nói cô đã mất cơ hội với Thái tử, chẳng lẽ...
-Tai nạn đó...thật ra tôi đã không còn nhớ gì cả.
Chân mày y có chút cau nhẹ. Cô vội giải thích.
-Lần đó đầu tôi đập vào mạn thuyền, lúc tỉnh dậy đã không còn nhớ những chuyện trước đây nữa.
-Không còn nhớ gì sao?
Cô gật gù, ánh mắt len lén nhìn y. Dường như đối với bất kì ai y cũng hiền lành đối đãi như vậy, ân cần như vậy. Càng nhìn ánh dương phía sau y, cô càng tin đây chính là nam nhân mình đã gặp trên tường thành Đoan Môn.
-Cũng chỉ là tai nạn.
Tiếng y ừ lạnh, rồi quay lưng đi tiếp. Nhìn y từ phía sau, dáng người cao lớn, bàn tay chắp sau lưng, dáng đi khoan thai như một bậc đế vương. Lý Thái Tông này cũng giống như Lý Thừa Tuấn, thâm sâu khó đoán. Những gì y thể hiện ra bên ngoài ánh mắt có chăng cũng chỉ là sự trầm mặc mà thôi.
Bước chân y chậm rãi đổ trên con đường mòn sỏi đá, hai bên đều là hoa kiều mạch. Y nhìn bóng cô gái nhỏ chầm chậm đổ trên những khóm hoa, mong manh nhỏ bé.
-Thừa Tuấn cố tình tiếp cận tiểu thư, e không đơn giản chỉ là gặp gỡ trò chuyện. Nếu tiểu thư đã có ý định bước vào chốn hậu cung thì nên rõ, hai thế lực hiện tại đang tranh đấu trên triều. Lựa chọn của tiểu thư trên phe nào, ta đều sẽ tôn trọng. Nhưng ta tin tiểu thư là người thông minh, nên lựa chọn đúng sai, xa rộng mà quyết định.
Ngọc Chi nheo mắt suy nghĩ. Cô không biết việc mình nói chuyện với một hoàng tử thôi cũng khiến Thái tử lao đao đến như thế. Chẳng lẽ là vì chức quan Gián nghị đại phu của cha cô? Hậu cung và tiền triều luôn là hai thứ không thể tách rời, hậu thuẫn nhau. Nếu con gái của Vương đại nhân trở thành vương phi của Vũ Đức Vương, há chẳng phải sẽ là bất lợi cho Thái tử hay sao?
Nhưng có một điều cô vẫn không rõ. Rốt cuộc hai phe phái này là những ai, họ nhắm đến điều gì, kế hoạch ra sao? Nếu cô nhớ không lầm, thời gian trị vì của Lý Thái Tổ đã sắp hết. Sắp đến sẽ có Tam vương chi loạn. Ngọc Chi đứng sững lại, cô nhìn theo bóng lưng cao rộng kia, nhìn long ấn thêu chỉ vàng trên vai y, lại giống như là gánh nặng của chính y.
-Điện hạ đừng lo lắng quá, thật ra tôi chỉ đơn thuần là nói chuyện với vương gia thôi. Sẽ không có chuyện phe phái gì, càng không có chuyện trở thành một vương phi của ai đó.
Lúc này, Thái tử mới quay lại, ánh mắt hơi sửng sốt nhìn cô. Nữ nhân này lại muốn không trở thành vương phi?
-Tôi đến đây là vì cha đau buồn, nên muốn nhẫn nhịn nhập cung. Tài lẻ của tôi cũng chẳng bằng ai, nên cuối cùng sẽ tìm cơ hội để trở về. Nên chuyện tôi theo phe một vương gia nào đó, thật sự không thể xảy ra đâu.
-Tiểu thư không muốn trở thành vương phi?
-Đúng vậy, tôi không muốn lấy những người xa lạ. Cha tôi nhất định sẽ cảm thông.
Nói cho cùng, cô vẫn sẽ một ngày trở về hiện tại, thôi thì tranh thủ ở lại quá khứ, quan sát mĩ vị nhân gian, cớ chi phải tự giam lỏng mình. Nếu có thể đứng từ xa ngắm nhìn cuộc chuyển biến lịch sử, há chẳng phải tốt hơn sao?
-Tiểu thư, không sợ người đời gièm pha hay sao?
Ngọc Chi cười khẽ, cô lắc đầu, đối diện với Thái tử mà khảng khái nói.
-Nếu như mình đã không thể sống cho mình, thì làm gì có tư cách sống cho người khác. Thái tử, mai này người đăng cơ, việc nước mỗi khi quyết định sẽ có nhiều người can gián. Nếu họ không can được, họ sẽ gièm pha. Những lời gièm pha đó chẳng qua là họ tự an ủi mình, vì những thứ họ không thể có. Cho nên là quan tâm những lời đó chẳng khác nào tự nghi ngờ chính bản thân mình.
Đức Chính nhìn đôi môi kia mỉm cười như nắng, lại thấu tận tâm can y.
Y dừng lại, nhìn ra rừng hoa kiều mạch mà thở dài.
-Ta được phong Thái tử năm mười ba tuổi, mười lăm tuổi đã bắt đầu dẫn quân đánh trận. Thiên hạ có kẻ tán dương, có người đàm tiếu, nhưng dẫu sao, ta vẫn chưa từng hối hận về bất cứ quyết định nào của mình.
Cô gật đầu. Đứng trên một cương vị lớn như vậy, dĩ nhiên sẽ muôn vàn khó khăn.
-Thái tử hãy còn trẻ, còn nhiều điều chưa hoàn thiện, có nhiều thứ dù có giỏi giang cách mấy, cũng cần thời gian. Người cát nhân thì ắt có thiên tướng, đừng quá lo lắng.
Y nhìn vào đôi mắt cô, tự tin đối diện với y chứ không còn ngại ngùng rụt rè như trước. Cô lại nghiêng đầu.
-Có một anh ca sĩ nổi tiếng đã từng nói như thế này, muốn ngồi ở một vị trí không ai ngồi được thì phải chịu những cảm giác không ai chịu được. Thái tử, một lúc nào đó người cũng sẽ nhận được thành quả xứng đáng thôi.
Dẫu có từ ngữ kì lạ của cô y không hiểu, nhưng y biết cô giống như thấu hiểu y, thấu hiểu những gì y đang phải gánh vác. Đức Chính nén tiếng thở dài, mỉm cười với cô.
-Nói chuyện với tiểu thư, ta cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Nghe được câu này, Ngọc Chi có phần tự hào. Nếu mai này có trở về hiện đại, cô nhất định sẽ khoe khoang mình đã từng được Lý Thái Tông lắng nghe và giải ưu cho hoàng đế.
-Thật ra Thái tử cười lên rất đẹp, rất phúc hậu. Người sau này phải cười nhiều lên nhé.
Ánh mắt Đức Chính bỗng sa sầm, y quay phắt người rồi bước đi thật nhanh. Ngọc Chi bối rối nhìn theo.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
585 chương
3 chương
51 chương
54 chương