Hoàng đế nháy mắt ra hiệu cho Hoàng Nguyệt Ly, sau đó quay đầu sang nói với quốc sư:
“Quốc sư, ông đừng tính toán với Ly nha đầu nữa, nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện, có chút tuổi trẻ ngông cuồng cũng bình thường thôi, năm đó Lưu Phong không phải cũng vậy sao?”
Đây là để nhắc nhở quốc sư, Bạch Lưu Phong chỉ là mất tích, vẫn còn chưa chết đâu, nếu hắn thật sự quay về, biết ông ta động đến con gái mình, quốc sư cũng gánh chịu không nổi sự tức giận của Bạch Lưu Phong.
Quốc sư nghe điều này, hừ mạnh một tiếng, nói:
“Nha đầu quê mùa không biết tốt xấu, sau này cầu xin lão phu, lão phu cũng không thu nhận ngươi đâu!”
Hoàng Nguyệt Ly âm thầm trợn mắt, thật hết lời với ông già không cần mặt mũi này.
Ông ta suy diễn thật hoàn hảo, cái gì gọi là già không nên nết, hai lòng hai dạ!
Thực ra cô không phải sợ xung đột với quốc sư, dù sao Dự vương ngồi bên cạnh, quốc sư thật sự muốn đả thương nàng, chỉ sợ không phải là một chuyện dễ dàng.
Mấy ngày trước khi nàng còn chưa có tu vi vẫn có thể quay ông ta như chong chóng.
Chỉ là, hoàng đế đích thân đứng ra nói, Hoàng Nguyệt Ly chỉ có thể bỏ qua.
Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nắm lấy cơ hội, ban ra thánh chỉ tiếp theo.
“Như hoàng hậu nói, hẹn ước năm đó của trẫm và Bạch hầu gia, là để con gái tài năng nhất của Bạch gia thành hôn với hoàng tử xuất sắc nhất của trẫm, hiện nay tam tiểu thư Bạch gia thách đấu thành công nhị tiểu thư Bạch gia, chứng minh được thực lực và tài năng của mình, để công bằng, thánh chỉ lúc nãy bị hủy bỏ, trẫm ban hôn lại cho tam tiểu thư Bạch gia và thái tử.”
Thái tử vui mừng đến nỗi muốn nhảy lên!
Người vui mừng nhất hôm nay là hắn, nhiều cô gái vì hắn mà đến như vậy, vì vị trí chính phi của hắn mà tranh đấu.
Mà hắn thực sự may mắn, cho dù là Bạch Nhược Kỳ hay Bạch Nhược Ly, cho dù tu vi các nàng cao tới đâu, đều gấp rút muốn làm thải tử phi của hắn, tha thiết xin hoàng đế ban hôn, hắn chỉ cần ngồi đó, liền thu nạp được chính phi tài năng tuyệt vời!
Con cưng của trời thiên phú lục phẩm... tồn tại với vị trí trung tâm trong học viện Tinh Diệu tập hợp nhiều thiên tài, sẽ có vô số nhân tài đột đỉnh tranh giành lấy lòng và theo đuổi.
Nếu không phải Hoàng Nguyệt Ly chưa thấy cảnh đời, sao có thể gả cho hắn chứ!
Bên cạnh thái tử, sắc mặt của Dự vương điện hạ vô cùng khó coi.
Trên gương mặt đẹp không gì sánh được không còn nụ cười nào, đôi mắt đào hoa lạnh lẽo đáng sợ, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của Bạch Nhược Ly.
Tiểu nha đầu này sao không có chút phản ứng nào? Hoàng đế đã nói rằng sẽ ban hôn cho nàng và thái tử rồi!
Chẳng lẽ nàng thực sự thích thái tử, đồng ý định hôn ước với hắn?
Nếu tiểu nha đầu này thực sự dám, hắn tuyệt đối sẽ cho nàng biết... khiêu khích lửa giận người đàn ông của mình sẽ có kết quả gì!
Ánh mắt của Lê Mặc Ảnh lộ ra bản chất, Hoàng Nguyệt Ly cũng cảm thấy được.
Nhưng nàng căn bản không để ý, định hôn ước thì đã làm sao, chẳng lẽ thái tử có thể ép nàng gả hay sao?
Dù sao nàng cũng không ở Nam Việt quốc được bao lâu nữa, lúc đó phủi mông chạy lấy người, ở đây ai có thể giữ được nàng?
Tất nhiên, mặc dù hôn ước này không có hiệu lực, nhưng nàng cũng không muốn bị kết đôi với một người đàn ông nhân phẩm thấp kém như thái tử, vì vậy, hôn ước này nàng khẳng định vẫn phải tìm cách từ chối.
Chỉ là suy nghĩ của nàng, tại sao phải cho Dự vương biết?
Chẳng phải người đàn ông thối đó cả ngày đều lười nhìn nàng sao? Một chút cũng không quan tâm nàng sao?
Do đó, khi hoàng đế nói ban hôn, Hoàng Nguyệt Ly không bác bỏ.
Tất nhiên, nàng cũng không tạ ơn, chỉ là không tỏ rõ ý kiến mà mỉm cười.
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
4 chương
21 chương
22 chương
355 chương
78 chương
73 chương
50 chương