Hoàng Nguyệt Ly ở gần quốc sư nhất, lại đứng đối diện quốc sư, áp lực nàng phải chịu là nặng nhất mới đúng!
Quốc sư siết chặt nắm đấm, phóng ra huyền lực cao thêm vài phần, nhìn thấy Hoàng Nguyệt Ly không phản ứng, ông nghiến răng và tiếp tục nâng cao.
Huyền lực tăng cao chồng chất, trong lúc vô thức, quốc sư đã giải phóng toàn bộ công lực!
Tuy nhiên, Hoàn Nguyệt Ly ngoại trừ hơi thiếu kiên nhẫn, lại không có biểu hiện gì bất thường, giống như... sức ép của cường giả Tứ Trọng cảnh căn bản chỉ để gãi ngứa cho nàng!
Cho đến khi thái tử bên cạnh cũng chịu không được hét lên “a” một tiếng, quốc sư đột nhiên tỉnh ngộ, thu hồi huyền lực!
Lúc này, một số tiểu thư đã ngã xuống, thái y vội chạy qua đưa thuốc cho họ.
Thái tử xoa ngực đau âm ỉ, hít thở khó khăn, ánh mắt nhìn tới Dự vương đang ngồi bên mép, bỗng ngớ ra.
Trên gương mặt đẹp như ngọc dường như không biểu hiện bất kỳ đau đớn gì, ngược lại miệng còn mỉm cười, đôi mắt đào hoa ấy lặng lẽ rơi trên người Hoàng Nguyệt Ly, trong mắt ẩn chứa sự dịu dàng không thể diễn tả bằng lời.
“Ngươi ...” Thái tử ngạc nhiên trừng to mắt.
Lê Mặc Ảnh nghe thấy giọng nói, quay đầu đưa cho hắn viên thuốc.
“Đại ca không khỏe chỗ nào? Uống viên Thanh Tâm đan này sẽ hết thôi.”
“Đa tạ nhị đệ.”
Thái tử nhận viên thuốc, thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra là hắn đã uống đan dược, chả trách không có thương tích.
Cứ nghĩ rằng thứ phế vật này giống tam tiểu thư Bạch gia, muốn... lật trời.
Quả nhiên là hắn nghĩ nhiều rồi.
Khóe miệng Hoàng Nguyệt Ly lộ ra nụ cười châm biếm, nói:
“Quốc sư đại nhân, đây là không thu nhận được đồ đệ cho nên đánh người ư?”
“Đánh người?”
Quốc sư không ngờ mình không trị được nàng, có chút thẹn quá hóa giận.
”Bạch Nhược Ly, ngươi đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Lão phu hiếm khi tốt tính, đồng ý hết lòng dạy ngươi, đây là may mắn của ngươi, ngươi đừng không biết tốt xấu!”
Hoàng Nguyệt Ly nhịn không được liền cười:
“Ta nghĩ người không biết tốt xấu là ông mới đúng! Quốc sư thật sự nghĩ ta là một nha đầu quê mùa không biết gì ư? Dựa vào ông mà muốn làm sư phụ của ta… còn không xứng!”
Quốc sư trong lòng sợ hãi, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Ông ta không ngờ, Hoàng Nguyệt Ly thực sự biết điều đó!
Thiên phú lục phẩm rất hiếm có, là nhân tài mà tất cả tông phái tranh giành thu nhận trong toàn bộ Thiên Nam vực.
Một võ giả Tứ Trọng cảnh hơn 300 tuổi vẫn không thể đột phá, thật sự không hề xứng có một đệ tử xuất sắc như vậy, ông ta căn bản cũng dạy không nổi một thiên tài như vậy!
Quốc sư là nhìn thấy tiền đồ rộng mở của Hoàng Nguyệt Ly, mới muốn nhân lúc nàng chưa biết gì, giành trước danh phận sư phụ.
Như vậy, trong tương lai Hoàng Nguyệt Ly lên như diều gặp gió, cũng phải tìm cách dìu dắt chăm sóc ông ta!
Dù sao tôn sư trọng đạo là truyền thống của Thiên Lăng đại lục.
Nào ngờ, một câu nói của Hoàng Nguyệt Ly đã vạch trần mưu kế mà ông không dám nói, lại còn trực tiếp nói ông ta “không xứng”!
Quốc sư tức giận đỏ mặt.
Nhớ năm đó, Bạch Lưu Phong cũng kiêu ngạo như vậy, không hề đem cường giả Tứ Trọng cảnh là ông ta để trong mắt, cho dù ông ta mềm cứng khiêm nhường thế nào cũng không bái ông làm sư phụ.
Bây giờ, Bạch Lưu Phong khó khăn lắm mới cút đi, con gái hắn... thậm chí còn tồi tệ hơn!
Thấy quốc sư sắp tức giận tại đây, hoàng đế vội đứng ra hòa giải.
“Ly nha đầu, ngươi ăn nói như thế nào vậy? Quốc sư là trưởng bối của ngươi, ngươi không muốn bái sư thì thôi, sao lại vô lễ như vậy?”
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
4 chương
21 chương
22 chương
355 chương
78 chương
73 chương
50 chương