“Muội!”
Bạch Nhược Kỳ vừa nghe thấy, sắc mặt liền thay đổi, bởi vì Hoàng Nguyệt Ly nói trúng tim đen của nàng.
Những ngày này, rất nhiều người bên ngoài nói xấu nàng, nói nàng không những bắt nạt em họ, cướp đi địa vị tiểu thư dòng chính hầu phủ của Bạch Nhược Ly, còn cướp cả em rể!
Mặc dù Bạch Nhược Kỳ cho rằng đây là nàng xứng đáng, nhưng những người khác nói lời khó nghe, nàng sớm đã không vui rồi.
Bây giờ nha đầu phế vật này còn dám trước mặt giẫm lên chân đau của nàng, chán sống rồi phải không?
Nàng cười khẩy:
“Bạch Nhược Ly, muội nên rõ ràng! Đây là chính miệng hoàng thượng ban hôn, chỉ định ta làm thái tử phi, đây mới là hôn ước thực sự! Cái gọi là hôn ước của muội và thái tử, chẳng qua chỉ là lúc nhỏ tùy tiện nói đại, không thể xem là thật! Một cô gái như muội, động một cái liền nói cái gì hôn ước, hoành đao đoạt ái, không biết xấu hổ à?”
“Nhị tỷ, cái gì gọi là vừa ăn cắp vừa la làng, muội hôm nay xem như đã biết rồi! Muội đã nhiều lần nhẫn nhịn tỷ, nhưng tỷ lại từng bước ép buộc, thì đừng trách muội không khách khí!” Ánh mắt Hoàng Nguyệt Ly lạnh dần.
Bạch Nhược Kỳ chút nữa cười thành tiếng.
“Muội muốn không khách khí với ta? Muội có thể làm gì ta?”
Hoàng Nguyệt Ly nhìn nụ cười kiêu ngạo của nàng, hàn ý trong mắt càng tăng lên.
Nàng không thèm đếm xỉa tới Bạch Nhược Kỳ, mà quay về hướng hoàng đế, cúi nhẹ người, tư thái uyển chuyển hành lễ, sau đó nhìn lên, không tự ti cũng không kiêu ngạo nói:
“Hoàng thượng, Ly nhi có một chuyện không hiểu, nghe nói, trước khi cha ta rời khỏi Nam Việt quốc đã giúp ta định một hôn ước, chính là với thái tử điện hạ! Huống hồ, cha ta đã để lại cho ta một bức thư giải thích rõ chuyện này, nói rằng chờ đến khi ta mười lăm tuổi, hoàng thượng sẽ ban hôn, thực hiện cuộc hôn ước năm đó!”
Hoàng Nguyệt Ly dừng lại, nhẹ nhàng cắn môi hồng, mắt ửng đỏ, giống như vô cùng uất ức.
“Thần còn cho rằng, hoàng thượng hôm nay triệu thần vào cung, chính là vì hôn sự này, nào ngờ… nào ngờ… Tại sao ngài lại ban hôn cho nhị tỷ của thần, sắc phong nàng làm thái tử phi? Có phải nhầm lẫn ở đâu không?”
Những lời nói này của Hoàng Nguyệt Ly rất có trình độ.
Đầu tiên nhắc tới Bạch Lưu Phong, khiến cho hoàng đế nhớ lại tình cũ, sau đó lại giả vờ đáng thương, lấy lui làm tiến, nói có phải đã nhầm lẫn hay không.
Như vậy có kết quả tốt hơn nhiều so với việc hỏi trực tiếp.
Ít nhất, bản thân hoàng đế lúc đó cảm thấy khó mà trả lời.
Chuyện này… nói thế nào cũng là hắn đuối lý, hắn cũng cảm thấy có lỗi với Bạch Lưu Phong…
“Cái này… Trẫm có suy tính của trẫm…”
“Chẳng lẽ, là do Ly nhi sai chỗ nào?”
“Cũng không phải, đây không phải là vấn đề của ngươi. Ly nha đầu, ngươi trước tiên đừng buồn, mặc dù ngươi không thể làm thái tử phi, nhưng con trai khác của ta ai ai cũng có tài năng, ngươi có thể chọn một trong số đó mà! Lát nữa trẫm sẽ ban thêm một thánh chỉ, phong ngươi làm Trưởng Nhạc công chúa, thực ấp ba ngàn hộ, đem mảnh đất tốt nhất phía đông ban cho ngươi! Để ngươi nở mày nở mặt xuất giá!” Hoàng đế xoa dịu nàng nói.
Sau khi nghe những lời này, ngoài thái tử và Dự vương, các hoàng tử đều lộ ra biểu cảm như nuốt phải ruồi.
Phụ hoàng không phải thật sự động kinh vậy chứ, để bọn họ thay thế thái tử cưới phế vật này ư?
Ai lấy phải vật cản đường như vậy, cuộc đời này há sẽ chẳng bao giờ có ngày ngẩng đầu lên sao?
Mặc dù của hồi môn nhiều, nhìn cũng rất dễ thương, nhưng… loại phụ nữ này sao có thể trở thành chính phi của hoàng tử được chứ?
Trong đó, có nguy cơ cao nhất chính là tam hoàng tử.
Thân là hoàng tử thiên phú đứng sau thái tử, hắn cảm thấy Hoàng Nguyệt Ly tiếp theo nhất định sẽ chọn hắn, dù sao hắn cũng là thế hệ cao thủ phong độ nhanh nhẹn, phong thái hiên ngang!
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
9 chương
39 chương
63 chương
277 chương
55 chương
87 chương