Vừa nói xong, ánh mắt hoàng hậu lướt qua Hoàng Nguyệt Ly và Bạch Nhược Kỳ.
“Về hai ngươi, dầu gì cũng là chị em trong nhà, đều là thiên kim tiểu thư con vợ cả của Võ Uy hầu phủ, lại làm ồn ào chốn cung, còn vì mấy lời nói xằng của người khác mà trở mặt, cũng thật không nên! Chuyện này coi như cho qua, sau này, không ai được nhắc đến nữa! Đi về tự kiểm điểm lại mình cho thông, mỗi người chép phạt “Nữ đức” năm lần nộp cho bổn cung!”
Hoàng hậu nói vậy, nhưng đáng lẽ phải đánh mỗi người 50 trượng, thật ra, chính là đang bao che cho Bạch Nhược Kỳ.
Chuyện này nếu để làm to, chắc chắn là do Bạch Nhược Kỳ không đúng.
Có hai người có mặt tại cuộc tranh cãi ở sảnh yến hội lúc đó, người sáng suốt vừa nhìn một cái cũng biết, chắc chắn là Bạch Nhược Kỳ gây sự trước.
Nếu không thì Bạch Nhược Ly - một người bình thường không tu luyện, làm sao dám có thể to gan gây chiến với Bạch Nhược Kỳ - người vừa tiết lộ tu vi Khí Huyền cảnh tầng thứ chín chứ?
Vì vậy, hoàng hậu trực tiếp ra tay để chuyện này dịu xuống, gắn cho hai ngươi hai tội danh mà không được coi là tội danh, còn cho mức trừng phạt không lấy gì đau đớn, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Tuyệt đối không thể để một án tử không rõ ràng làm hỏng việc đại sự tuyên bố thái tử phi ngày hôm nay!
Hoàng đế có vẻ vẫn còn rất phẫn nộ, cũng muốn trừng trị nghiêm khắc Bạch Nhược Kỳ, ít nhất là răn đe cô ta vài lời, để cô ta không còn dám ra tay với Hoàng Nguyệt Ly.
Có điều, nghe hoàng hậu nói xong, lại nghĩ đến kết quả khi nãy vài người đã thương lượng trong thư phòng, người đành kiềm chế lại.
Vả lại, chuyện quan trọng trong ngày hôm nay là quyết định chọn người làm thái tử phi, nhân tài như Bạch Nhược Kỳ, tuyệt đối không để đánh mất! Những người khác có thể nói sau.
Hơn nữa, việc hai người tranh chấp, càng làm hoàng đế tin tưởng vào phán đoán của quốc sư và hoàng hậu.
Phế tài như Hoàng Nguyệt Ly, quả nhiên không thể để gả cho thái tử, nàng thực chất không có năng lực để trấn áp hậu cung, hay để tìm cho nàng một phu quân giàu có nhưng bình phàm, để nàng cả đời không phải lo chuyện cơm áo là được rồi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt hoàng đế nhìn sang Dự vương, lưỡng lự một lúc, dường như có ý gì đó.
Hoàng đế gật đầu, nói: “Bạch Nhược Kỳ, ngươi làm chị, dù có nói thế nào, cũng phải nhìn nhượng em một chút, hơn nữa, nói không chừng sau này hai ngươi còn trở thành chị em dâu, cũng cần hòa thuận với nhau.”
Vừa nói xong, khuôn mặt Bạch Nhược Kỳ và thái tử đều rất phấn khích.
Nói cái gì mà làm chị em dâu chứ, chẳng lẽ lại gã Bạch Nhược Kỳ cho một hoàng tử bình thường sao?
Thật rõ ràng, ý vừa rồi của hoàng đế, chính là đã tuyển định Bạch Nhược Kỳ làm thái tử phi, còn Hoàng Nguyệt Ly… ý định sẽ gả cho một vị hoàng tử khác.
Bạch Nhược Kỳ vội vàng quỳ xuống: “Vâng, Kỳ nhi biết lỗi, sau này nhất định sẽ chú ý, thần sẽ về nghe chỉ giáo của hoàng hậu nương nương, tự kiểm điểm mình, năm lần “Nữ đức” của tam muội, thần cũng sẽ chép thay cho nàng!”
Nếu như không phải vừa nãy trông thấy cô làm loạn, chỉ nhìn vào biểu hiện vừa rồi, thì cô đúng thật là một người chị tốt.
Có điều, hoàng đế nhờ có thái hậu đã hiểu rõ hơn về con người thật của Bạch Nhược Kỳ, lại nhìn biểu hiện lần này, trong lòng bất giác có đôi chút hoang mang.
Thật đáng tiếc, nhân phẩm và tài năng không thể có cả hai, nếu con gái ruột của Bạch Lưu Phong có được tài năng như Bạch Nhược Kỳ thì tốt…
Chao ôi, bây giờ cũng chỉ có thể tưởng tượng thôi.
Hoàng Nguyệt Ly quan sát sắc mặt của hoàng thượng và hoàng hậu, cũng không rõ chuyện gì nữa.
Xem ra, lần thương nghị của các nghi thần trong cung đã định sẵn Bạch Nhược Kỳ lên làm thái tử phi rồi!
Có điều, điều này vốn dĩ nằm trong dự liệu, Hoàng Nguyệt Ly cũng không hề cảm thấy hoàng đế có lỗi với mình.
Sau khi Bạch Nhược Kỳ thể hiện năng lực có thể trấn áp mọi người, hoàng đế vẫn không chọn cô, đó mới là lẽ bất thường!
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
9 chương
39 chương
63 chương
277 chương
55 chương
87 chương