Hơn nữa, nàng vừa ăn, vừa chép miệng tỏ ra rất biết hưởng thụ, niềm hạnh phúc tỏ rõ trên mặt. Bạch Nhược Kỳ xanh mặt, không kìm được đành lên tiếng: “Bạch Nhược Ly, ngươi đang làm gì vậy?” Hoàng Nguyệt Ly lúc này như mới chú ý đến cô, ngoảnh đầu lại, đôi mắt mở to chớp chớp, hé một nụ cười vừa thuần khiết vừa vô hồn, vẫy tay gọi cô đến ăn nốt nửa chiếc bánh nhân táo hoa đào còn lại.  “Ý? Nhị tỷ, muội đang ăn bánh đào nhân táo? Không phải là tỷ chưa từng ăn qua đó chứ? Muội nói cho tỷ biết, bánh này ngon lắm, thơm thơm ngọt ngọt mềm mềm, tay nghề nhà bếp trong cung thật tuyệt! Tỷ mau đến nếm thử đi!” Các đường gân trên trán Bạch Nhược Kỷ nổi lên rõ rệt, nóng như bốc hỏa, có vẻ như sắp nổ tung. Tất cả những người khác đều tỏ vẻ rất ngạc nhiên nhìn Hoàng Nguyệt Ly, thầm nghĩ bụng não nàng Bạch tam tiểu thư này có vấn đề hay tại sợi dây thần kinh quá lớn?  Lẽ nào nàng ta không nhìn ra sao? Bạch Nhược Kỳ lần này đến tìm nàng là để tính sổ cơ mà! Ban nãy trước mặt thái hậu, Hoàng Nguyệt Ly đã khiến Bạch Nhược Kỳ chịu thiệt như vậy, hại cô xém chút đã bị bắt đi xử tội, để Bạch Nhược Kỳ nổi giận như vậy, còn dùng thực lực để chứng minh cho vị trí mà mình không thể đạt được. Lần này, Bạch Nhược Kỳ đến muốn trả lại món thù mà ban nãy Hoàng Nguyệt Ly đã gây ra cho cô! Chỉ cần cô không đánh Hoàng Nguyệt Ly đến tàn phế, chỉ cần hoàng đế nhìn vào tiềm năng đáng kinh ngạc của cô, nhất định sẽ không nổi giận mà bắt tội cô.  Hoàng Nguyệt Ly vẫn chưa hiểu mọi chuyện hay là như thế nào đây? Nàng ta không những không quỳ xuống đất xin tha, còn thảnh thơi ngồi đây ăn uống? Hay là cố tình lấy một thứ bánh gì đó ra để chọc tức Bạch Nhược Kỳ? Lát nữa sẽ chết như thế nào cũng không biết!  Chỉ có Lê Mặc Ảnh, một chút cũng không lo lắng gì cho Hoàng Nguyệt Ly, chỉ nhìn tên tiểu hồ ly một cách yêu ghét lẫn lộn. Nhìn trên khóe miệng chum chím của nàng hãy còn vương chút vụn bánh, chỉ hận không thể chạy lại lau sạch cho nàng. Cái tên này… tại sao đến bộ dạng toan tính cũng đáng yêu như vậy chứ?  Khiến hắn mỗi lần muốn tử bỏ, lại không cách nào có thể ngừng chú ý đến nàng, dường như không để ý một chút là sẽ bị nàng cuốn lấy ánh mắt. Có điều, con người đáng yêu này, vốn không thuộc về hắn. Bạch Nhược Kỳ ngừng một hồi, nghĩ rằng thân phận của mình bây giờ khác rồi, hà cớ gì phải nhịn cục tức này.  Cô nhìn Hoàng Nguyệt Ly với ánh mắt đầy căm hận, chất vấn: “Bạch Nhược Ly, ngươi lại giả ngốc rồi, lẽ nào ngươi không nhìn ra biểu hiện của ta trong cuộc so tài lúc nãy sao? Không nhìn ra tu vi của ta sao?” Hoàng Nguyệt Ly chớp chớp mắt, “Hả, à? Muội thực sự không chú ý xem, chỉ tại cái bánh này ngon quá…” Bạch Nhược Kỳ bộc phát, “Bạch Nhược Ly, ngươi còn giả tình giả bộ với ta sao?”  “Muội giả vờ cái gì cơ?” Giọng Hoàng Nguyệt Ly nghe như vô tội. Bạch Nhược Kỳ nghiến chặt răng nhìn nàng chằm chằm, dường như không dám tin, đến nước này rồi, tên nha đầu xấu xa này vẫn còn bản lĩnh khiến người ta tức chết đi sống lại!  Nếu đổi lại bình thường, cô sớm đã làm loạn lên, nhưng, cô vẫn còn chút lí trí, biết rằng đang ở trước mặt hoàng đế mà làm như vậy, là tự biến mình thành kẻ lòng lang dạ sói. Tuy nhiên cho dù tiếng tăm có kém đi chăng nữa, thì bây giờ cũng không ảnh hưởng đến việc cô trở thành thái tử phi, có điều, cô không muốn để người khác tiếp tục xem truyện cười. Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Kỳ hít thật sâu, miễn cường kìm nén cơn tức giận.  “Bạch Nhược Ly, chuyện hồi sáng nay, sao ngươi đã quên nhanh vậy? Trước mặt thái hậu, ngươi đã cố ý bôi nhọ ta, phá hoại danh tiếng của ta, ngươi nghĩ xem ta nên làm gì?”