Viện sứ nói đầy hàm ý, nhưng những người ở hiện trường lúc đó, không ai là không hiểu, ý nghĩa của câu nói, chính là nói Hoàng Nguyệt Ly bị những lời nói hàm hồ vô căn cứ của Bạch Nhược Kỳ làm cho tức đến choáng váng!
Thái hậu đương nhiên đứng về phía Bạch Nhược Ly, bởi vì cô mười năm nay không tiến cung, lại quen biết với Lưu Y Chính và thông đồng với hắn là điều không thể.
Nhưng, Bạch Nhược Kỳ khóc lóc đáng thương như vậy, nói nửa thật nửa giả, có vài điểm đáng lý như vậy, cũng khiến thái hậu tỏ lòng hoài nghi.
Trong hai thiếu nữ chắc chắn một người là thủ phạm đứng đằng sau, tuy sự nghi ngờ dành cho Bạch Nhược Kỳ lớn hơn, nhưng cô có thể mạo hiểm như vậy, cố tình ám hại muội muội của mình ngay trong cung sao? Phải cần bao nhiêu hận thù, bao nhiêu oán hận?
Bạch Nhược Kỳ trước đây cũng thường vào cung hầu hạ thái hậu, thái hậu thật sự không muốn tin, người mà bà luôn yêu quý, lại là người thâm độc nham hiểm như rắn độc.
Có điều, ngay lúc thái hậu có chút mủi lòng, Hoàng Nguyệt Ly lại đột ngột ngất xỉu!
Đây quả là lùi một bước tiến hai bước, sánh với bất cứ lời biện bạch nào cũng có sức thuyết phục hơn!
Nếu Hoàng Nguyệt Ly muốn đối đầu gay gắt với Bạch Nhược Kỳ, chính là rơi vào hoàn cảnh tỷ muội đều không vừa mắt đối phương, nếu hai bên đều đã có mâu thuẫn, vậy đương nhiên cả hai đều có động cơ gây án.
Hoàng Nguyệt Ly dù có lý thêm nữa, có dùng lời lẽ biện bạch thêm nữa, đều không tránh khỏi khiến chính mình rơi vào cảnh bế tắc, hơn thế còn rất khó thuyết phục thái hậu.
Nhưng hiện tại cô hôn mê như vậy, mọi chuyện hoàn toàn khác rồi!
Đối với người ngoài mà nói, bởi cô không cách nào chấp nhận được người tỷ kính yêu của mình nỡ lòng đối xử bạc nghĩa với cô như vậy, mới tức đến nỗi hôn mê!
Chuyện này, Bạch Nhược Kỳ đã trở thành kẻ xấu từ đầu chí cuối.
Dù đôi bên đều không có chứng cứ xác đáng, nhưng trong tình cảnh này, kết hợp với sự khống chế của Lưu Y Chính lúc nãy, hình tượng của Bạch Nhược Kỳ thật sự đã trở thành người tỷ ác độc bắt nạt chính người em thân cận của mình!
Thái hậu nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hoàng Nguyệt Ly, không ngừng đau xót.
“Đứa bé này, cũng thật đáng thương, lần đầu vào cung sau 10 năm, lại gặp phải chuyện như vậy! Rõ ràng là một lòng hảo tâm, lại bị đường tỷ hiểu lầm… Hồ viện sứ, mau sắc ít thuốc cho nó đi?”
Hồ viện sứ vừa bắt mạch, vừa nói: “Thái hậu nương nương, Bạch tam tiểu thư nội thân không khỏe, khí huyết không thông, dường như phải chịu nội thương trầm trọng, cộng thêm thiếu dinh dưỡng thời gian dài, mới xảy ra cơ sự này.”
Thái hậu nghe vậy, càng cảm thấy căm phẫn.
Đây chẳng phải là điều cộng hưởng với những gì Lưu Y Chính nói ở trên sao?
Nếu không phải cả nhà Võ Uy hầu cùng nhau bắt nạt Ly nha đầu, cô đường đường là thiên kim của hầu phủ, sao có thể chịu tổn thương, sao có thể bị thiếu dinh dưỡng?
“Thật là ép người quá đáng mà! Hồ viện sứ, ngươi bốc cho Ly nha đầu vài liều thuốc bổ, nếu thiếu loại thảo dược quý hiếm nào, đều có thể đến nhà kho hoàng gia mà lấy! Năm đó Lưu Phong đã cứu mạng hoàng nhi nhiều lần, kết quả ai gia đến con gái hắn bị ngược đãi cũng không biết!”
Hồ viện sứ lập tức tiếp lệnh về phòng kê đơn thuốc.
Kì thực thái hậu lại đổ oan cho Bạch Nhược Kỳ rồi.
Thiếu dinh dưỡng đích thực là có, Bạch Nhược Ly từ nhỏ đã phải uống thuốc, nội thân thực sự không tốt.
Nhưng nội thương nghiêm trọng như vậy, là do Hoàng Nguyệt Ly ngày đó kiên quyết muốn vượt mặt Ngự Huyền cảnh, kết quả thất bại, huyền khí trở ngược lại đập vào thứ đan điền làm ra.
Điều này với Bạch Nhược Kỳ, một xu cũng không có liên quan gì.
Đáng thương cho Bạch Nhược Kỳ một mình gánh thêm tai họa, căn bản cũng không thoát ra được.
Thái hậu trấn an Hoàng Nguyệt Ly xong, lại đưa mắt hướng về phía Bạch Nhược Kỳ.
“Muội muội đã bị người chọc tức đến hôn mê bất tỉnh! Ngươi còn điều gì để nói?”
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
9 chương
39 chương
63 chương
277 chương
55 chương
87 chương