Thái hậu dường như không dám tin vào tai mình nữa, hóa ra bao nhiêu năm nay, Hoàng Nguyệt Ly luôn bị người ta coi như kẻ ngốc mà đối xử như vậy!
Thực ra, vua và thái hậu đều là những người niệm tình xưa, vẫn luôn nhớ đến tình nghĩa của Bạch Lưu Phong năm đó.
Rốt cuộc thì siêu cao thủ của Thất Trọng cảnh đều rời xa quê hương, rời đến trung tâm vùng Nam Thiên, không phải là tiểu quốc như Nam Việt quốc thì có thể lưu lại được.
Thế nhưng, Bạch Lưu Phong lại là người có tình có nghĩa, bởi hồi bé có mối giao tình với hoàng đế, vì vậy luôn luôn lưu tại Nam Việt quốc, cũng nhờ có ông trấn thủ mà Nam Việt quốc năm đó so với các nước láng giềng cũng là cường quốc, không ai dám đến gần thách thức.
Sau khi Bạch Lưu Phong mất tích. Thái hậu rất quan tâm đến đứa con gái độc nhất của ông.
Nhưng năm đó, tình cảm giữa Bạch Lưu Phong và Bạch Lưu Cảnh là tình huynh đệ khăng khít kiểu mẫu, không ai ngờ được, Bạch Nhược Kỳ dưới sự chiếu cố của thúc thúc vẫn có thể bị ngược đãi như vậy.
Nghe nói Ly nha đầu sức khỏe yếu ớt, thái hậu cũng quan tâm đến cô, mới không đến làm phiền cô ở phủ dưỡng bệnh.
Sao biết được, Võ Uy hầu phủ lại làm những chuyện bỉ ổi sau lưng như vây!
Thật ra, thái hậu quan tâm đến con gái Bạch Lưu Phong, vẫn vì một lý do khác, lý do chủ yếu khiến bà nổi trận lôi đình, vẫn là vì không ngờ đến lại có thể bị người khác che mắt như vậy, chớp mắt đã bị lừa hơn mười năm nay!
Chẳng ai thích bị người khác trêu đùa, huống hồ đây lại là thái hậu của một nước!
Đây chính là tội khi quân!
“Thái hậu bớt giận, thần… thần thật sự… để thần giải thích…”
Bạch Nhược Kỳ hoảng loạn quỳ sụp xuống đất, từng giọt mồ hôi trên trán, từng giọt từng giọt rơi xuống nền đất!
Cô không thể tin được Lưu Y Chính gan to bằng trời, lại có thể khai hết mọi chuyện như vậy.
Thế là xong đời rồi, nếu bị ép tội với tội danh ngược đãi tam muội, cô sẽ trở thành ả tiện nhân lòng lang dạ sói trong mắt thái hậu, nếu truyền đến tai nhà vua, cả đời này cô sẽ không có duyên với ngôi vị thái tử phi nữa rồi.
Nếu chuyện càng ngày càng lớn, nói không chừng còn ảnh hưởng đến tước vị của Võ Uy hầu!
Cứ như thế thì thật tiêu đời rồi!
Thái hậu giận đến mức thở dốc: “Giải thích? Nếu như ai gia muốn nghe, nhà ngươi muốn giải thích gì nữa hả?”
Bạch Nhược Kỳ cắn chặt lưỡi, giọt nước mắt đau khổ rơi xuống ướt đẫm.
Cô nghẹn ngào: “Thái hậu nương nương, từ trước đến giờ người thương Kỳ nhi nhất, sao lại nghe lời người ngoài nói mà nhất quyết định tội cho Kỳ nhi?”
Thái hậu thấy cô khóc, cũng thấy động lòng.
Dù sao cũng là đứa bé bà đã trông từ nhỏ đến lớn, thái hậu thấy cô khóc thảm như vậy, trong lòng không ghìm được.
Lẽ nào lại trách nhầm cô ta?
Bà bỗng hạ giọng dịu dàng hơn: “Nếu đã như vậy, ngươi giải thích rõ cho ai gia nghe, nếu nói không rõ ràng, ngươi cũng đừng trách ai gia!”
“Vâng!”
Bạch Nhược Kỳ nhanh chóng nghĩ lại.
Chuyện ngày hôm nay, cô nhất định phải nghĩ ra một lý do thỏa đáng, nếu không thì…
Liếc mắt một hồi, cô chợt nghĩ ra một ý nghĩ xấu xa.
“Thái hậu nương nương, có lời này… thần… Kỳ nhi không biết có nên nói hay không…”
“Sao vậy? Có chuyện gì lại ngập ngừng ấp úng vậy? Muốn giải thích thì mau mau giải thích, có gì mà nên với không nên!” Thái hậu tỏ vẻ không vừa ý.
Bạch Nhược Kỳ khẽ liếc nhìn Hoàng Nguyệt Ly, khẽ tiếng: “Thái hậu nương nương, Kỳ nhi nghi ngờ… người hạ độc Kỳ nhi hôm nay, chính là tam muội Bạch Nhược Ly! Hơn nữa, chính cô ta đã thông đồng với Lưu Y Chính, muốn ám hại thần!”
“Cái gì??”
Thái hậu trừng to mắt nhìn, không dám tin.
“Ly nhi dù sao cũng là em họ của ngươi, hôm nay đã đỡ cho ngươi bao nhiêu như vậy, ngươi lại nghi ngờ nó, thật là vô lương tâm!”
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
9 chương
39 chương
63 chương
277 chương
55 chương
87 chương