Thái hậu đến, tất cả mọi người cuống cuồng tay chân để nghênh giá. Hoàng Nguyệt Ly cũng không tiện ở lại trong rèm. Cô quay đầu nhìn Bạch Nhược Kỳ một chút, “Nhị tỷ, vốn dĩ ta định ở đây chăm sóc tỷ, nhưng… bây giờ phải ra ngoài nghênh giá rồi, tỷ nghỉ ngơi đi, ta thất lễ trước!”  Bạch Nhược Kỳ cắn chặt răng nhưng không phát ra âm thanh gì. Hoàng Nguyệt Ly rời đi nhẹ nhàng, trốn vào hàng người phía sau, cùng mọi người hành lễ. Chỉ nghe thấy thái hậu nói: “Miễn lễ, các vị cô nương mau ngồi xuống đi”  Lúc này Hoàng Nguyệt Ly mới ngẩng đầu lên nhìn. Cô từng nghe nói, thái hậu sau khi đã có tuổi, ngày ngày chỉ ở trong cung chép kinh bái phật, bình thường cũng hay làm việc thiện tích đức, như một lão thái thái có mặt mũi hiền lành. Nhưng bây giờ, nét mặt thái hậu không thể hiện chút hòa nhã nào cả, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng lướt qua một lượt tất cả những người có mặt lúc đó, hiện rõ vẻ uy nghi của hoàng tộc.  Điều này cũng phải thôi, xảy ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, dù thái hậu có từ bi đến đâu cũng phải nổi giận! Hoàng Nguyệt Ly chưa kịp vui mừng, khi ánh mắt cô ta nhìn đến nữ nhân đang dìu thái hậu kia, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Người bên cạnh thái hậu không ai khác, chính là người được sủng ái nhất trong cung - Thục phi nương nương!  Tương truyền, Thục phi nương nương dung mạo khả ái, tinh thông cầm kỳ thi họa, tài năng thiên phú không tồi, lại sinh được Cửu hoàng tử, tài năng cũng chỉ đứng sau thái tử điện hạ vài phần. Chỉ là Cửu hoàng tử năm nay mới 12 tuổi, không có tên trong danh sách cần tuyển phi lần này. Tất nhiên, điều càng quan trọng là…  Thục phi nương nương chính là em ruột của Võ Uy hầu phu nhân, cô ruột của Bạch Nhược Kỳ! Trong khoảnh khắc nhìn thấy Thục phi, Hoàng Nguyệt Ly đã biết, xảy ra sự cố, e là… hôm nay Bạch Nhược Kỳ lại thoát được kiếp nạn này. Thậm chí có thể sẽ càng tệ hơn… Thái hậu ngồi xuống ghế đầu, lạnh lùng nói: “Nha đầu nào nhà Võ Uy hầu chưa kết hôn đã mang thai còn không chịu bước ra, không lẽ để ai gia đích thân mời sao?”  Lý cô cô khom lưng báo: “Thái hậu bớt giận, quả thật Bạch tiểu thư bị thương rất nặng, đi lại khó khăn…” “Bị thương nặng, cũng là do cô ta tự chuốc lấy! Để Lưu Y Chính cho cô ta một viên hồi sức, sau đó mau ra đây!” “Vâng vâng vâng…”  Thái hậu tức tới ngực thở không ngừng phập phồng. Thục phi vội vàng đỡ lấy bà, khuyên nhủ: “Thái hậu bớt giận, xảy ra chuyện này đúng là đáng trách, nhưng người trách giận mà làm tổn hại đến sức khỏe vậy không đáng đâu!” Nói rồi, ánh mắt Thục phi nhìn quanh đám đông, muốn tìm xem ánh mắt Bạch Nhược Kỳ ở đâu.  Nào có biết, nàng nhìn đã mấy lần mà vẫn không thấy ánh mắt đó. Thục phi hơi nhíu mày, cảm thấy sự tình có gì đó không đúng. Chuyện Bạch Nhược Kỳ cần làm trong cung, Võ Uy hầu phu nhân cũng nói với nàng vài câu, để nàng thêm dầu vào lửa trước mặt thái hậu, để xử lý Hoàng Nguyệt Ly một cách triệt để!  Nói móc một vài câu, chuyên này không hề khó. Thục phi từ nhỏ đã kề cận với tỷ tỷ, nàng biết nên đối đáp như thế nào. Thế nên mới sáng sớm nàng đã đến Từ Ninh cung của thái hậu, chờ tin tức từ Bạch Nhược Kỳ.  Lúc đầu Thục phi còn lo, Bạch Nhược Kỳ không tìm được cơ hội bỏ thuốc hoặc bị người khác phát hiện, nhưng kết quả lại chứng minh, nha đầu này tuổi còn nhỏ nhưng làm việc rất biết tính toán. Còn chưa đến buổi trưa, Lý cô cô đã phái người đến, bẩm báo với thái hậu về chuyện té xỉu sẩy thai. Thục phi mới thở phào một cái, nàng biết đến lúc mình lên diễn rồi, vội vàng cùng thái hậu đến hiện trường.