Bên ngoài bức rèm che Lưu Y Chính vẫn đang ngồi nghiêm chỉnh. Hắn đương nhiên nghe thấy tiếng xô đẩy, tranh chấp nhỏ bên trong, nhưng căn bản không để ý lắm. Lưu Y Chính đã thông đồng với Võ Uy hầu phu nhân từ đầu, hắn biết rõ mình cần làm những gì, và tất nhiên hắn biết chuyện này thất đức như thế nào.  Phía trong bức rèm kia, là tam tiểu thư nhà họ Bạch, một cô gái trong trắng mà chưa kết hôn đã có thai, tất nhiên sẽ gấp đến độ chân vướng vào nhau! Hắn chỉ giả vờ không nghe thấy, không nhìn thấy gì, chứ kết quả chẩn đoán hắn đã nghĩ ra từ lâu rồi, nếu làm xong chuyện này, số tiền thưởng khổng lồ sẽ đến tay một cách ung dung. Hắn nhẹ nhàng vuốt chòm râu, trong lòng sung sướng khôn xiết!  Hắn vốn dĩ không hề để ý đến nhịp đập được truyền qua sợi dây kia, chỉ giả vờ trầm ngâm một lúc, rồi lại chăm chú nhìn. “Lý cô cô, vị… vị cô nương này…” Quản cung Lý đi qua, nhỏ giọng hỏi: “Lưu Y Chính, mạch của cô nương này có gì không ổn sao?”  Lưu Y Chính ngập ngừng nói: “Chuyện này… có thể do ta học nghệ không tinh thông chẩn đoán sai… nhưng vị cô nương trong rèm này là…” Quản cung Lý đã hoài nghi từ lâu, lúc này thấy hắn ấp a ấp úng, lại còn vẻ mặt khó xử, lập tức hiểu ngay chân tướng sự việc! Bà là tổng quản cung nữ thân cận bên cạnh hoàng hậu, được cử đến giám sát mấy vị thiên kim tiểu thư, nếu thật sự có chuyện không giữ được trinh tiết trước khi kết hôn, chuyện trọng đại như vậy bà nhất định phải làm cho rõ ràng!  Thế nên sắc mặt bà trầm lặng, nhấn mạnh ngữ khí, nói: “Lưu Y Chính, ngươi không cần biết người trong rèm là ai! Ngươi cứ nói thẳng ra, vị cô nương này rốt cuộc mắc bệnh gì? Tại sao đột nhiên xuất huyết lại còn ngất xỉu, đây là chuyện trọng đại, chỉ cần ngươi nói rõ kết quả chẩn đoán là được!” Lưu Y Chính tự thấy mình diễn vở này cũng không tệ, thật xứng đáng với số tiền thưởng mà mình được nhận. Hắn mới thở dài một hơi, nói nhỏ với quản cung Lý: “Lý cô cô, không dám giấu gì bà, vị cô nương trong này đang có hỉ mạch đấy! Cô ấy đã có thai rồi, chỉ là sức khỏe không được tốt lắm, nên không ổn định, có cần ta kê một đơn thuốc…”  Hắn muốn nói xong lại thôi. Những lời này không cần nói quá rõ ràng. Có người mang thai, tất nhiên phải kê thuốc, nhưng thuốc có hai loại, một loại để dưỡng thai, loại còn lại để phá.  Tất cả đều nghe theo bề trên căn dặn. Quản cung Lý nhíu mày, hỏi lại: “Lưu Y Chính, ngươi chắc chắn đây là hỉ mạch chứ? Chuyện này không thể chấn đoán sai được đâu!” Lưu Y Chính vỗ ngực nói: “Lý cô cô, y thuật của ta không lẽ bà còn không tin, chắc chắn không thể sai, còn nữa cũng được hai tháng tuổi rồi!”  Nói đến đây, quản cung Lý không còn nghi ngờ thêm gì nữa. Sắc mặt bà tái nhợt, ánh nhìn u ám lướt qua thân ảnh người ngồi phía sau bước rèm. Thật không thể ngờ tới, dưới sự tuyển chọn của thái tử điện hạ, vẫn có thể xảy ra những việc đáng xấu hổ thế này!  Đã vậy, lại còn là người đứng đầu ứng tuyển đệ nhất thái tử phi - thiếu nữ có thiên phú cao nhất Nam Việt quốc: Bạch Nhược Kỳ! Bạch Nhược Kỳ đúng là gan to hơn trời rồi, đã có hẹn ước với thái tử, mà còn dám khiến chàng bị cắm sừng! Chuyện này đối với cả hoàng cung mà nói, đúng là đại nhục thiên hạ!  Quản cung Lý và Lưu Y Chính trao đổi rất khẽ, nhưng với tấm màn che mỏng manh, Bạch Nhược Kỳ và Hoàng Nguyệt Ly đã nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại của họ một cách rõ ràng.