Hoàng Nguyệt Ly càng nghĩ càng khó chịu.
Chẳng qua, nàng đương nhiên không phải vì thích nam nhân kia, mà là vì... vì...
Nàng suy nghĩ một chút, lẳng lặng nắm chặt tay.
Đúng vậy, nàng không vui đương nhiên là vì tên nam nhân kia quá thích giả vờ!
Rõ ràng hắn cường đại bá đạo, tính cách tự cao tự đại coi trời bằng vung, ánh mắt bình thường nhìn nàng đều mang theo một loại cảm giác áp bức khó tả, vậy mà bây giờ trước mặt đám thiên kim tiểu thư kia, lại bày ra dáng vẻ công tử quý tộc.
Giả vờ thế này để làm gì?
Lẽ nào thật sự muốn... muốn nhân đào hoa yến này tuyển chọn Dự vương phi cho hắn sao?
Khi nàng còn đang suy nghĩ thì đằng sau lại truyền đến tiếng nói của Tề nhị tiểu thư.
“Các ngươi đó, đừng có chỉ biết nhìn mặt. Nói thật cho các ngươi biết, Dự vương điện hạ không phải là đối tượng tốt đâu!”
“Vậy sao? Tại sao chứ?”
“Lẽ nào bởi vì mẫu phi của Dự vương điện hạ đã mất, nên ngài ấy không có thế lực trong triều?”
“Hay là bởi vì Minh phi nương nương năm đó quá đắc sủng khiến hoàng hậu không tiếp nhận ngài ấy?”
Tề nhị tiểu thư lắc đầu nói: “Đều không phải, kỳ thực năm đó Minh phi nương nương liều mạng sinh hạ nhị hoàng tử, sau khi sinh ra thân thể nhị hoàng tử vô cùng yếu ớt, nghe nói xém nữa là giữ không nổi mạng, sau đó danh y trên khắp cả nước đều phán ngài ấy sống không quá sáu tuổi.”
“Hả? Sao lại như vậy? Nhưng hiện tại... không phải chỉ sống qua sáu tuổi, hơn nữa còn sắp đến tuổi cập quán (1) rồi sao?
“Đúng vậy, sau đó có một vị thần y của đại tông môn đi ngang qua Nam Việt quốc, ông ta nói có thể cứu được nhị hoàng tử, nhưng cần để nhị hoàng tử theo ông ta lên núi trị bệnh tu dưỡng, cho nên Dự vương điện hạ căn bản không có ở trong cung, hầu hết mọi người đều chưa từng gặp mặt ngài ấy.”
“Thảo nào...”
“Thì ra là như vậy...”
Sắc mặt của Tề nhị tiểu thư trở nên nghiêm túc hơn: “Cho nên, Dự vương điện hạ không những không phải là võ giả, hơn nữa thân thể còn kém người thường rất nhiều, cũng không biết có thể sống được bao lâu!”
“Dự vương điện hạ thế mà lại không thể tu luyện sao, thật là thất vọng...”
“Đúng vậy, ngay cả võ giả cũng không đạt được, cho dù là một hoàng tử, dung mạo anh tuấn thì cũng có tác dụng gì chứ?”
“Hừm, ai mà trở thành Dự vương phi, quả thật đúng là vận rủi tám đời, đời này kiếp này đừng hòng ngẩng đầu lên được! Gả cho một phu quân không thể tu luyện, tương lai sẽ thế nào chứ?”
“Nói như vậy, tam hoàng tử là thiên phú tứ phẩm, tứ hoàng tử, ngũ hoàng tử cũng là thiên phú tam phẩm, tất cả đều mạnh hơn Dự vương điện hạ rất nhiều, ta phải cẩn thận, không để cho Dự vương nhìn trúng mới được.”
Thiên Lăng đại lục vốn dĩ luôn lấy võ làm đầu, võ giả thực lực mạnh mẽ, địa vị cao quý, nhất ngôn cửu đỉnh chính là đối tượng mà tất cả các thiếu nữ đều mơ ước.
Ngược lại, những kẻ không thể tu luyện thì dù cho địa vị có cao hơn nữa, xuất thân có quý hơn nữa, cũng chỉ khiến người ta xem thường.
Năm đó, Bạch Nhược Ly thân là tiểu thư Bạch Lưu Phong, thiên kim hầu phủ, nhưng còn không bằng một đứa nô tỳ, ai cũng có thể tùy tiện cầm giày ném vào nàng, nàng cũng không có cách nào phản kháng, chính là bởi vì nàng không có thiên phú tu luyện!
Đám thiên kim tiểu thư kia vốn dĩ thấy Dự vương tuấn mỹ mà động tâm, nhưng vừa nghe nói hắn không có thiên phú tu luyện, thái độ lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ, lời nói còn mang theo xem thường và khinh bỉ.
Một vương gia phế vật, cả đời này cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Mặt có đẹp hơn nữa, cũng không thể dùng làm cơm để ăn.
Bọn họ đều là thiên kim quý tộc thiên phú nhị phẩm, làm sao có thể gả cho loại người như vậy?
Đám thiên kim tiểu thư kia không còn hứng thú với Dự vương điện hạ nữa, vây quanh Tề nhị tiểu thư hỏi thăm tình hình của những vị hoàng tử thành niên khác.
***
(1) Cập quán: lễ đội nón của thời xưa, tiến hành lúc người nam hai mươi tuổi để chứng tỏ người nam đã trưởng thành.
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
4 chương
21 chương
22 chương
355 chương
78 chương
73 chương
50 chương