Quan trọng hơn là, thái tử điện hạ được xưng tụng đệ nhất thiên tài của Nam Việt quốc, hắn có thể ngồi lên vị trí thái tử, không chỉ vì hắn là con trưởng đích tôn do hoàng hậu sinh ra, mà nguyên nhân chủ yếu là bởi vì thực lực của hắn áp đảo tất cả các huynh đệ khác.
Nhưng thực lực của các chủ đại nhân cao hơn thái tử rất nhiều, nếu như hắn là một hoàng tử, hiển nhiên một trăm thái tử cũng không đấu lại hắn.
Nếu nghĩ như vậy, hắn kỳ thực cũng có thể là một vương gia bình thường...
Hoàng Nguyệt Ly suy nghĩ nhưng rốt cuộc vẫn không hiểu được.
Nghĩ không ra thì bỏ đi vậy.
Thiên Trân các chủ luôn che giấu thân phận của mình, nhất định là có âm mưu gì đó, nàng cũng không rảnh đi thăm dò chuyện riêng tư của người khác.
Hơn nữa, lúc hai người tách ra cũng đã náo loạn một trận không nhỏ…
Nói không chừng, nam nhân kia giờ đã không muốn có bất cứ mối quan hệ gì với nàng nữa.
Suy cho cùng thì thực lực hắn mạnh mẽ như vậy, tính cách lại bá đạo như hắn chắc chắn rất hiếm khi gặp thất bại, càng chẳng thể nào tưởng tượng ra được cảm giác bị một nữ nhân lạnh lùng từ chối sẽ như thế nào.
Nàng có thể cảm nhận được, tâm ý của nam nhân này đối với nàng rất chân thành.
Vậy nên bị nàng thẳng thừng từ chối hắn nhất định sẽ cảm thấy tổn thương, lòng tự tôn cũng bị tổn hại.
Thế nhưng chính bởi vì hắn đối với nàng rất thật lòng nên Hoàng Nguyệt Ly mới quyết định dùng thái độ kiên quyết nhất đá hắn ra khỏi thế giới của nàng.
Bởi vì trong trái tim của nàng đã có Mộ Thừa Ảnh, nàng không muốn một chân đạp hai thuyền, không muốn cho người khác hy vọng hão huyền, nhân lúc tình cảm của nam nhân này đối với nàng còn chưa sâu đậm lắm mà kiên quyết từ chối hắn, như vậy đối với hai người đều tốt hơn.
Nhưng nhớ tới gương mặt lạnh lùng âm u của các chủ khi nàng rời khỏi Minh Hoa cung, trong lòng nàng đột nhiên có một loại cảm giác rất chua xót.
Không phải hắn không tốt, chỉ là...
Rất tiếc...
Hoàng Nguyệt Ly dựa người vào dưới thân cây đào, suy nghĩ trôi dạt về phương xa.
Đúng lúc này, tiếng bàn luận của mấy vị thiên kim tiểu thư ở gần đó truyền vào trong tai nàng.
“Các người nhìn thấy gì không? Người nam nhân vừa nãy đi ngang qua, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, ta xém tý nữa đã phát ngốc rồi, từ đó đến giờ chưa bao giờ thấy nam nhân nào tuấn tú đến thế! Không biết thân phận của người đó là gì? Chẳng lẽ là công tử của vị đại thần nào đó?”
“Chẳng phải là công tử nhà đại thần nào cả, người đó là một vị hoàng tử điện hạ!”
“Người đó là hoàng tử? Cô cô của ta là phi tử được hoàng thượng sủng ái, mỗi năm ta đều tiến cung mấy lần mà sao chưa từng nhìn thấy người đó nhỉ? Dung nhan tuấn mỹ như vậy, nếu gặp qua rồi ta nhất định sẽ không thể nào quên được.”
“Cô cô của ngươi đắc sủng cũng là chuyện của mấy năm trước rồi đúng không? Chẳng trách ngươi không biết, vị này... chính là nhị hoàng tử trong truyền thuyết: Dự vương điện hạ!”
“Cái gì? Người đó chính là Dự vương điện hạ?”
“Chẳng trách tuấn mỹ đến như vậy!”
“Ai cũng nói Dự vương điện hạ phong thái trác tuyệt, không ai sánh bằng, quả nhiên danh bất hư truyền mà!”
Hoàng Nguyệt Ly nghe thấy những lời này, chân mày khẽ nhíu lại.
Dự vương? Đây là đang nói về Thiên Trân các chủ?
Lẽ nào hắn thật sự là một vị hoàng tử sao?
Hoàng Nguyệt Ly lẳng lặng thay đổi vị trí, tiến lại gần hơn một chút, hai tai dỏng lên, nàng rất muốn nghe xem bọn họ đang nói gì.
Mấy vị thiên kim kia vẫn đang nói không ngừng.
“Chờ đã, Dự vương điện hạ rốt cuộc là thế nào? Tại sao các người đều biết ngài ấy?”
Tất nhiên không phải tất cả mọi người đều biết đến vị Dự vương kia.
Rất nhanh liền có người trả lời: “Ngươi ngay cả Dự vương cũng không biết sao! Sinh mẫu của Dự vương điện hạ chính là Minh phi nương nương được sủng ái nhất của hai mươi năm trước!”
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
4 chương
21 chương
22 chương
355 chương
78 chương
73 chương
50 chương