"Ta cứ nói là ai, ai dè là Bạch Nhược Ly đây mà! Lần này mời đi yến tiệc đào hoa, không phải đều là thục nữ thiên phú xuất chúng danh môn sao? Làm sao mà ngay cả Bạch Nhược Ly cũng có thể vào cung được?" "Vậy có thể ngươi cũng không biết, Bạch Nhược Ly... thật sự từng có hôn ước với thái tử điện hạ." "Cái gì? Làm sao có thể chứ? Thái tử điện hạ sao có thể để ý tới con nhỏ vô dụng này? Ngươi bịa chuyện cố sự cũng bịa cho thật thật một chút!"  "Ta cũng không lừa ngươi làm gì, dù sao Bạch tam tiểu thư người ta có người cha lợi hại! Năm đó lúc Bạch hầu gia vẫn còn, nó đã có thể nở mày nở mặt rồi! Đáng tiếc, phế vật cuối cũng vẫn là phế vật, chỗ dựa vững chắc mất, nên cái gì cũng bị mất, bây giờ lưu lạc đến mức này." "Nói như vậy, thái tử điện hạ cũng quá đáng thương, vậy mà suýt chút nữa bị buộc cưới loại vô dụng này..." Mọi âm thanh khiêu khích châm chọc trên xe ngựa vang lên, nhắm ngay một mục tiêu đó chính là nàng Bạch tam tiểu thư.  Hoàng Nguyệt Ly vẫn ung dung thản nhiên. Những người ngồi trên xe đều là khuê tú danh môn nhận lời mời tham gia yến tiệc đào hoa, mỗi người ăn mặc trang điểm lộng lẫy, trên gương mặt mang nụ cười trang nhã đẹp mắt. Cứ mãi nói ra những lời không tốt như thế, hơn nữa đến gần nàng mà nói ra chẳng cố kỵ gì.  Có thể tưởng tượng được rằng tính cách Bạch Nhược Ly trước đây mềm yếu nhát gan cỡ nào mới có thể để người khi dễ đến mức độ này. Hoàng Nguyệt Ly cười thản nhiên, nói chuyện với giọng rất dịu dàng: "Các tỷ tỷ đã lâu không gặp." Tiếng bàn luận ồn ào chợt dừng lại.  Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Hoàng Nguyệt Ly. Vừa rồi không ai nhìn thẳng nàng, mãi đến khi nàng lên tiếng, ánh mắt mọi người mới chịu dừng lại trên người nàng, lúc này mới phát hiện ra hình ảnh dáng vẻ của nàng với mọi người vậy mà hoàn toàn khác biệt! Bạch Nhược Ly trước kia có tướng mạo bình thường không có gì lạ, lại một mực cúi đầu hàm hung, chui rúc ở trong góc, người nào cũng không chú ý đến.  Nhưng trước mắt lại là thiếu nữ này, có dung mạo xinh đẹp làm cho người ta kinh động, ngũ quan tinh tế khéo léo, da thịt trắng nõn như ngọc, đường đường lại là một tiểu mỹ nhân. Hơn nữa khí chất của nàng xuất chúng, lúc giở tay nhấc chân đều lộ ra hết vẻ ưu nhã thanh quý, so với tất cả mọi người ở nơi đó càng có danh môn khí độ. "Ngươi... Ngươi là Bạch Nhược Ly?"  "Không thể nào? Làm sao có thể chứ?" "Nhưng mà... dáng dấp cô ta thật sự có điểm giống với Bạch Nhược Ly mà! Ta với cô ta từ nhỏ đã quen biết nhau, sẽ không nhận lầm người." Hoàng Nguyệt Ly đưa tay sờ gương mặt mềm mượt, nụ cười rực rỡ.  Kể từ sau cái ngày ngâm mình tắm thuốc, trong cơ thể nàng tống ra tạp chất, kinh mạch thông suốt, không chỉ khiến cho nàng trở thành cao thủ đỉnh phong Khí Huyền cảnh, hơn nữa ngay cả dung mạo của nàng cũng có thay đổi. Nhưng thật ra biến đổi này rất nhỏ bé, chẳng qua da có hơi mềm một chút, ngũ quan tinh xảo hơn một chút, thoạt nhìn vẫn là bản thân nhưng lại đẹp hơn mấy phần, một cú nhảy vọt lại hóa thành mỹ nhân xuất chúng rồi. Nghĩ lại, Bạch Lưu Phong năm đó là mỹ nam tử phong tư phiêu dật, mẫu thân Bạch Nhược Ly cũng là đại mỹ nhân thiên kiều bá mị mà nữ nhi trải qua hai đời người lại mang dáng dấp bình thường như vậy, đây vốn không phải là khoa học.  Xem ra, Hỏa Linh Thánh thể không chỉ khiến kinh mạch của nàng ứ đọng mà lại không còn cách nào tu luyện nữa, nhưng lại ảnh hưởng đến dung mạo của nàng. Mãi cho đến khi nàng tu xong biến đầu tiên của Thiên Hoàng Cửu biến, bị Hỏa linh xuyên người mới khiến nàng từng bước lộ ra mặt mũi thật. Ánh mắt mọi người kinh diễm lại rung động nhìn trên người nàng, Hoàng Nguyệt Ly lại tự nhiên thấy sung sướng.  Kiếp trước nàng chính là đệ nhất mỹ nữ của Thiên Lăng đại lục, đã sớm quen đón nhận ánh mắt người phụ nữ khác ghen ghét, hận nhiều thêm. Nàng lẳng lặng nhìn lướt một lượt, yêu kiều cười mà nói: "Không ngờ mọi người suy nghĩ niệm tình ta như vậy. Mới vừa nghe được trên xe ngựa ồn ào như thế, ta còn tưởng rằng một đám tam cô lục bà ở chợ bán thức ăn chửi đổng đây, không ngờ là mọi người lại bắt chuyện với ta."