Edit & Dịch: Emily Ton.
Hoàng Nguyệt Ly chạy ra khỏi Minh Hoa Cung, phát hiện nam nhân cũng không đuổi theo.
Nàng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, áp xuống một chút chua xót xoẹt qua trong lòng, một lần nữa phủ thêm áo choàng, che khuất mặt.
Bởi vì Kim Vũ Vệ đã bị nam nhân thu phục, lúc này trong cung đã khôi phục lại an tĩnh, chỉ có một số thị vệ bình thường đang thường xuyên đi tuần tra ngang qua.
Những điều này tất nhiên không thể ngăn cản được Hoàng Nguyệt Ly.
Nàng một đường không đụng tới bất luận điều gì ngoài ý muốn, bình yên về tới biệt viện hầu phủ.
Lúc này, sắc trời đã tờ mờ sáng, Hoàng Nguyệt Ly nằm ở trên giường, xa xa nhìn những tia nắng ban mai ngoài cửa sổ, rõ ràng cảm thấy đã rất mệt, nhưng như thế nào cũng không thể ngủ được.
Buổi tối hôm nay, thật sự đã xảy ra quá nhiều sự tình liên tiếp, khiến nàng trở tay không kịp.
Kể từ khi nàng dần dần trở nên quen thuộc với các chủ Thiên Trân Các, nàng cũng từng tò mò khuôn mặt dưới tấm mặt nạ của hắn, nhưng cũng không bao giờ nghĩ tới, thời điểm nàng nhìn thấy, sẽ giật mình đến mức độ như thế.
Hoàng Nguyệt Ly cảm thấy lúc ấy mình khẳng định đã quá mệt mỏi, cho nên có chút không bình thường, mới có thể bởi vì một đôi mắt có chút tương tự, lập tức liên tưởng tới Mộ Thừa Ảnh.
Hiện tại cẩn thận nghĩ lại, ngoại trừ một đôi mắt hoa đào ra, các chủ Thiên Trân Các và Mộ Thừa Ảnh, dường như căn bản không có gì tương tự.
Đương nhiên, tính cách hai người cường thế bá đạo thật sự không có gì khác biệt, tuy nhiên, niên thiếu tuyệt thế thiên tài đắc chí, sẽ có tính cách này, là rất bình thường sao?
Vì vậy, nàng sẽ nhận sai người, hay là bởi vì...... quá nhớ nam nhân kia?
Hoàng Nguyệt Ly quay cuồng ở trên giường, trong lòng lộn xộn, tràn đầy chua xót cùng với lo âu.
Trong những ngày vừa qua, kể từ khi nàng ngã xuống ở Cực Bắc Băng Nguyên, trọng sinh tới Nam Việt Quốc, đã xảy ra quá nhiều sự tình. Nàng vẫn luôn không ngừng bận rộn, không có thời gian miên man suy nghĩ.
Không! Hoặc là nói, nàng cố ý khiến mình rối ren như vậy, mới không bị tổn thương bởi vết thương của mình.
Mới có thể...... quên đi rất nhiều sự tình đã từng phát sinh ở trong kiếp trước.
Không nghĩ tới...... nam nhân kia.
Thật ra, kiếp trước trước khi nàng tới cực bắc băng nguyên, Mộ Thừa Ảnh đã từng nhắc nhở nàng, đại tiểu thư Lăng Tiên môn Lăng Thanh Vũ đã có những hành động rất khả nghi, để nàng cẩn thận đề phòng, tốt nhất đừng rời xa Hỏa cung.
Tuy nhiên, Hoàng Nguyệt Ly vẫn tiếp tục tin tưởng người bạn thân của mình mà không có sự nghi ngờ nào, cảm thấy hắn quá đa nghi, vì thế vẫn theo kế hoạch cũ đi tới cực bắc băng nguyên. Không ngờ rằng, đó lại là nơi an nghỉ cuối cùng của nàng.
Kiếp trước, nàng một lòng theo đuổi cảnh giới tối cao của võ đạo, trái tim như sắt đá. Mặc dù vô số thiên tài tuyệt thế cao thủ quỳ gối ở dưới váy nàng, nàng cũng chưa bao giờ suy xét, muốn trở nên thân thiết với bất luận kẻ nào.
Trong khi Mộ Thừa Ảnh lại quá mức cường thế, hắn căn bản không quan tâm tới sự cự tuyệt của Hoàng Nguyệt Ly, cũng không phân trần cứ thế xâm chiếm vị trí bên người nàng. Hắn vừa đấm vừa xoa, khăng khăng sẽ làm tan chảy trái tim lạnh băng của nàng, chắc chắn sẽ khiến nàng đáp lại tình cảm của hắn.
Đối với người chưa từng trải qua cảm tình như Hoàng Nguyệt Ly, loại cảm giác động tâm này, thật ra rất khủng bố, hết thảy quá mãnh liệt, khiến nàng lo sợ và vô cùng bối rối.
Hơn nữa nữ nhân bên người hắn quá nhiều, vì tranh đoạt sự chú ý của hắn, âm thầm tạo ra vô số hiểu lầm, khiến hai người mỗi khi có một chút tiến triển, lại bởi vì hiểu lầm mà càng lúc càng xa. Từ đầu đến cuối vẫn không thể chân chính ở bên nhau.
Cho đến tận những giây phút cuối cùng của cuộc đời nàng, nhìn thấy Mộ Thừa Ảnh liều mạng tới cứu nàng, nàng bỗng nhiên mới ý thức được, người nam nhân này chưa từng che dấu bất luận cảm xúc nào với nàng, đó là do nàng quá nhát gan.
Mà nàng...... cũng đã sớm rơi sâu xuống trong những bẫy rập dịu dàng của hắn, không thể rút ra.
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
4 chương
21 chương
22 chương
355 chương
78 chương
73 chương
50 chương