Hoàng Nguyệt Ly lập tức nổi giận tại chỗ! "Có bản lĩnh, sau này ngươi cũng đừng tìm ta luyện khí! Dù sao, ngươi vẫn luôn khinh thường luyện khí sư!" "Di? Tức giận?" "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta tức giận? Ta chỉ không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi mau cút đi!" Mộ Thừa Ảnh sờ sờ mũi mình, có hơi chột dạ. Hắn rất thích bộ dáng kiều ngạo của Hoàng Nguyệt Ly, cho nên một khi có cơ hội lập tức khiêu khích nàng. Nhưng khi nàng thật sự tức giận không để ý tới hắn, hắn lại cảm thấy đau lòng, đành phải vội vàng quay lại xin lỗi. "Tiểu hồ ly, đừng nóng giận, ta sai rồi vẫn không được sao?" "Cút đi! Ai là tiểu hồ ly của ngươi?" Hai người mỗi lần đều sẽ cãi nhau ỏm tỏi, nhưng kết quả cuối cùng, vẫn đều như nhau. Mộ Thừa Ảnh cuối cùng vẫn phải mạo hiểm, chịu đựng các loại nguy hiểm, chịu thương chịu khó lấy vật liệu tới tay, đưa đến trong tay Hoàng Nguyệt Ly, tất cả cũng chỉ để được nàng tha thứ...... Hoàng Nguyệt Ly nhớ tới chuyện cũ, khóe miệng nổi lên một nụ cười, nhưng trong lòng, ngược lại trở nên nặng trĩu. Hiện giờ khoảng cách hai người là nghìn núi vạn sông, Mộ Thừa Ảnh cũng không biết ra sao...... ......Edit & Dịch: Emily Ton..... Bỗng nhiên, giọng nói nam nhân làm gián đoạn suy nghĩ của nàng. "Vật nhỏ, ngươi lại đang làm gì vậy? Không phải đã phát ngốc đi?" Hoàng Nguyệt Ly đột nhiên hoàn hồn, kinh hãi vì mình đột nhiên phát ngốc ở trước mặt các chủ Thiên Trân Các, không khỏi có chút xấu hổ. Nàng mếu máo, che dấu hành động của mình, nói: "Cắt, ngươi mới trở nên choáng váng! Không học vấn không nghề nghiệp, ngươi còn nói lý!" Nam nhân chú ý tới biểu tình của nàng không đúng, trong lòng nghi hoặc. Vật nhỏ này...... dường như có bí mật nào đó, nhưng hắn nhìn không thấu...... Hắn hơi cười nhạt, "Vậy ngươi nói xem, ngươi muốn Hỏa Vân Châu dùng để làm gì? Chẳng lẽ đang định luyện chế huyền khí thần bí nào đó? Nhưng đây chính là tài liệu cấp 6, hiện tại ngươi đã có thể luyện chế huyền khí cấp 6?" Hoàng Nguyệt Ly lắc lắc đầu, "Ta muốn Hỏa Vân Châu, cũng không phải là dùng để làm huyền khí, dù sao vẫn có tác dụng, hơn nữa không có quan hệ gì với ngươi." Nàng nói xong, quay đầu nhìn xem ngoài cửa sổ, "Được rồi, lời muốn nói đều đã nói xong, ta cũng nên đi. Hôm nay...... coi như ta đã bị chó cắn một ngụm, ngươi sau này đừng nghĩ lại chiếm tiện nghi ta! Bằng không, ta nhất định chắc chắn sẽ xử đẹp ngươi!" "Ngươi nói ta là chó?" Nam nhân không vui nhíu mày, bước về phía trước một bước, muốn bắt tiểu hồ ly ngạo kiều này lại. Hoàng Nguyệt Ly đột nhiên lui về phía sau, chuồn ra khỏi phạm vi khống chế của hắn. Tuy nhiên, tay nàng chỉ vừa mới đụng tới trên then cửa, lập tức nghe thấy bên ngoài cửa phòng truyền tới tiếng thét to ồn ào. "Minh Hoa cung do tiểu đội thứ 3 Kim Vũ Vệ phụ trách điều tra, tiểu đội thứ 4 đi tới Thọ Ninh cung, tiểu đội thứ năm......" "Quốc sư có lệnh, cần phải cẩn thận điều tra từng gian phòng một, kẻ cắp to gan lớn mật ăn cắp bảo khố hoàng gia, khẳng định vẫn đang ẩn thân ở trong hoàng cung, nhất định phải bắt bằng được hắn ra! Nếu như để hắn chạy thoát, từ trên xuống dưới Kim Vũ Vệ, tất cả đều phải lĩnh tội, minh bạch sao?" "Vâng! Cẩn tuân mệnh lệnh tướng quân!" "Thuộc hạ tuân mệnh!" "Mau đi lục soát!" Mỗi thống lĩnh từng đội Kim Vũ Vệ lĩnh mệnh, nhanh chóng phân đi tứ tán, bắt đầu điều tra từng gian phòng một. Hoàng Nguyệt Ly và các chủ Thiên Trân Các trong toà cung điện này, tuy rằng thoạt nhìn thực sự rất đơn độc, nhưng cũng bắt đầu bị người vây quanh. Tiếng bước chân của Kim Vũ Vệ, tiếng đập cửa, còn có tiếng thét chói tai của bọn cung nữ thái giám đột nhiên bừng tỉnh, tất cả đều truyền tới, hơn nữa càng ngày càng gần. Hoàng Nguyệt Ly dừng bước chân lại, sắc mặt trở nên có chút ngưng trọng. Đều do nam nhân đáng chết này đột nhiên cưỡng hôn nàng, chậm trễ thời gian. Hiện tại trong hoàng cung nơi nơi đều là cấm vệ, trực tiếp lao đi ra ngoài, căn bản không thể thực hiện được, cần phải nghĩ tới biện pháp khác.