Bảy ngày sau. Một đêm trăng cao gió lớn. Hoàng Nguyệt Ly khom lưng như một con mèo, nửa nằm ghé vào bên cạnh một sườn núi nhỏ, tập trung tinh thần quan sát. Cho đến khi hộ vệ tuần tra những vùng xung quanh bảo khố rời đi, nàng mới hiện ra thân hình. Căn cứ vào quan sát từ mấy ngày tới nay của nàng, giữa đêm khuya  các hộ vệ sẽ thay ca vào giờ Tý. Trong quá trình này, khu vực này có khoảng nửa canh giờ (1h) sẽ không có hộ vệ đi qua, vừa lúc nàng có thể có cơ hội xuống tay. Toàn bộ bảo khố bị bao phủ một trận pháp bảo hộ. Nhưng điều này không thể tạo thành bất luận trở ngại nào đối Hoàng Nguyệt Ly, nàng vui mừng tự nhiên bước đi vào phạm vi trận pháp, lặng yên không một tiếng động, không hề kích hoạt bất luận cơ quan nào. Cửa chính bảo khố có cao thủ Linh Huyền Cảnh trông coi, tất nhiên không thể đi. Vị trí mà Hoàng Nguyệt Ly chọn chính là một lỗ thông gió, nơi này chỉ có hai tên Ngự Huyền Cảnh tầng thứ 3 thủ vệ. "Cái gì......" Thủ vệ nhìn thấy cách đó không xa dường như có vật gì đó hơi lóe lên một chút, vừa mới mở miệng, đã cảm thấy trên cổ lạnh lẽo một trận, toàn thân không thể động đậy, hai mắt dùng sức trừng lớn nhìn về phía trước, thẳng tắp ngã xuống. Một thủ vệ khác bỗng nhiên quay đầu lại, còn chưa kịp phản ứng, đã bị chủy thủ cắt đứt cổ họng. Hoàng Nguyệt Ly xoa xoa vết máu của chủy thủ ở trên quần áo thủ vệ, lẩm bẩm tự nói: "Bất cẩn! Quả nhiên, không có huyền lực, ngay cả tốc độ đều chậm đi rất nhiều, thiếu chút nữa đã bị người phát hiện......" Từ ống tay áo nàng móc ra một cái Phi Trảo (giống như cái móng vuốt), ném ở trên tường, sau đó mượn lực đẩy lên, xoay người một cái, lập tức bò lên trên tường vây, chui vào lỗ thông gió cao năm mét cách từ mặt đất. Edit & Dịch: Emily Ton. Hoàng Nguyệt Ly nhẹ nhàng dừng ở trên mặt đất phía trong bảo khố, nhìn trái phải xung quanh một chút. Phòng lầu một, đều là một loạt vàng bạc tài bảo các loại, châu báu tranh chữ, dạ minh châu long nhãn lớn nhỏ đều được đựng trong những chiếc đấu, quả thực sáng chói khiến người mù mắt. "Xem ra, Nam Việt Quốc tuy nhỏ, nhưng vẫn có rất tiền sao! Thái tử lấy ra một ngàn ba trăm vạn lượng vàng, chắc hẳn không thành vấn đề! Điều này, không sợ hắn sẽ quỵt nợ!" Đối với những vật trước mắt, đều không có tác dụng gì đối Hoàng Nguyệt Ly, mang theo chúng còn bất tiện, vì thế nàng lười nhìn thêm, lập tức chạy lên lầu. Trong phòng lầu hai, tất cả đều là ma hạch của ma thú, đủ các loại thuộc tính, đủ mọi màu sắc, được cất chứa tràn đầy gian phòng thật lớn. Lần này, Hoàng Nguyệt Ly nhìn lâu hơn một chút. Ma hạch là do ma thú hấp thu huyền lực của trời và đất, ngưng kết thành tinh hạch ở trong cơ thể. Nó được sử dụng rất rộng rãi, không những có thể hấp thu huyền lực của ma hạch để tu luyện, đối với luyện khí sư mà nói, ma hạch có thể cung cấp năng lượng cho những huyền khí có thuộc tính khác nhau. Nam Việt Quốc nằm ở cực Nam của Thiên Lăng Đại Lục. Hơn nữa, ở hướng nam, chính là rừng rậm Ám Nguyệt. Rừng rậm Ám Nguyệt có đủ các loại ma thú với cấp bậc khác nhau sinh sống, vì thế những quốc gia lân cận Nam Việt Quốc, thường xuyên có rất nhiều lính đánh thuê lui tới, dựa vào săn giết ma thú, thu hoạch ma hạch để kiếm tiền. Bởi vậy, trong bảo khố Nam Việt Quốc, số lượng ma hạch dự trữ thậm chí vượt xa xa cả mấy đại quốc trong Nam Thiên Vực. Tuy nhiên, phẩm cấp của tất cả những ma hạch đó đều tương đối thấp, phần lớn đều là cấp 1, cấp 2, cấp 3 đều rất ít, cấp 4 cũng chỉ có hơn mười viên. Hoàng Nguyệt Ly thuận tay thu mấy viên ma hạch cấp 4, sau đó lại chạy lên lầu. Lầu ba chủ yếu là tài liệu cấp thấp, lầu bốn còn lại là các loại huyền khí. Những thứ đó nàng cũng chưa có cảm giác hứng thú, không xem nhiều, lập tức đi lên lầu năm. Lầu năm chính là nơi lưu trữ bảo vật trân quý nhất Nam Việt Quốc, mỗi một kiện trân bảo đều có giá trị liên thành. Vì thế, cửa được bao phủ đủ loại cơ quan và trận pháp, chỉ cần có người tới gần, lập tức sẽ kích hoạt cơ quan trí mạng, giết chết không cần luận tội!