Mặc Tứ cụp mi rũ mắt, thái độ vô cùng cung kính đối nàng. Thái độ quả thực gần giống như đối chủ nhân của hắn. "Bạch tam tiểu thư, vừa rồi...... ngài vì sao......" "Muốn hỏi ta vì sao nói chuyện giúp Thái tử?" Hoàng Nguyệt Ly nhướng mày. "Ách, vâng, thuộc hạ ngu muội, thỉnh Tam tiểu thư chỉ giáo." "Ngốc nghếch! Ngốc về đến nhà!" Hoàng Nguyệt Ly không chút khách khí, xem thường hắn sâu sắc. "Hôm nay, bộ huyền giáp này có thể bán ra với giá trên trời ba trăm vạn lượng vàng, là bởi vì sự ngu xuẩn của Thái tử. Nếu không, đổi thành trường hợp khác, làm thế nào cũng không có khả năng bán ra nhiều tiền như thế! Ngươi giữ đồ trả lại cho ta, không muốn bán cho Thái tử? Ngươi bảo ta đi nơi nào tìm được kẻ coi tiền như rác như thế?" Mặc Tứ bừng tỉnh nói: "Thì ra là thế......" Khóe miệng Hoàng Nguyệt Ly gợi lên một độ cong, nói tiếp: "Hơn nữa, lúc này nói giúp Thái tử một câu, hắn sẽ cảm kích ta cỡ nào? Ngươi mới vừa rồi không thấy được hắn cảm động tới nỗi phát khóc hay sao? Loại sự tình rẻ mạt một hòn đá trúng mấy con chim, ta vì sao không làm?" Khéo miệng Mặc Tứ co giật, trong lòng bỗng nhiên có sự thông cảm đối Thái tử. Những gì được gọi là bị bán còn giúp người khác kiếm tiền? Đã được thể hiện một cách hoàn mỹ ở trên người Thái tử...... Hoàng Nguyệt Ly nói xong, liếc mắt ngó hắn một cái, "Đã hiểu?" "Đã hiểu!" "Còn có vấn đề gì?" "Không còn vấn đề!" "Một khi đã như vậy, ngươi còn đi theo ta làm gì? Có thể đi làm việc của ngươi." Hoàng Nguyệt Ly phất tay. Mặc Tứ cúi đầu khom người, "Thuộc hạ phụng mệnh lệnh chủ nhân, bảo hộ an toàn cho ngài, không thể rời đi." Hoàng Nguyệt Ly cười như không cười nói: "Bảo hộ an toàn cho ta? Ta nghĩ, hắn là sợ ta chạy, phái ngươi tới giám thị ta đi?" Trên trán Mặc Tứ nhỏ giọt vài giọt mồ hôi lạnh, "Bạch tam tiểu thư, ngài hiểu lầm......" "Ta không hiểu lầm, nhưng...... ta muốn tìm nới thay quần áo, ngươi xác định muốn đi theo ta sao? Vạn nhất nhìn thấy cái gì không nên nhìn, không cần ta ra tay, các chủ đại nhân nhà ngươi cũng sẽ chém ngươi thành tám đoạn nga?" "A? Cái...... Cái gì?" Mặc Tứ là một vương bài thị vệ, luôn luôn bình tĩnh trầm mặc, rất giỏi trong việc dự đoán tâm tư chủ nhân, hôm nay hắn phát hiện ra chỉ số thông minh của mình thật sự rất thấp. Trước mặt chủ mẫu tương lai, vẫn luôn biểu hiện giống như một kẻ ngu ngốc, hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của nàng. Thờ gian qua một chén trà nhỏ, Mặc Tứ rốt cuộc phát hiện, Hoàng Nguyệt Ly lần này thật sự không phải đang chơi với hắn. Hoàng Nguyệt Ly tìm kiếm một căn phòng không có ai, từ trong không gian Thiên Hoàng Quyết lấy ra một bộ quần áo cùng với thuốc màu, nhanh chóng giả dạng. Rất nhanh, nàng lại trở thành bộ dáng thiếu niên gầy yếu bán huyền khí tới Thiên Trân Các, chuẩn bị đi tìm Tôn chưởng quầy lĩnh ngân lượng đoạt được từ hội bán đấu giá. Xét thấy Tôn chưởng quầy còn chưa biết thân phận thật sự của nàng, nàng cũng không có ý bại lộ mình chính là đại sư luyện khí trong truyền thuyết kia, cho nên, dịch dung vẫn thực sự rất cần thiết. ......Edit & Dịch: Emily Ton..... Nhà kho. Tôn chưởng quầy đã ăn mấy viên đan dược và uống trà nóng, bình tĩnh lại, sau đó tiếp tục an bài những ở khách quý khác đã đấu giá thành công bảo vật tới nhận hàng. "Tôn chưởng quầy!" Hoàng Nguyệt Ly trực tiếp đẩy cửa vào. Tôn chưởng quầy đang tiếp đãi công chúa Tử Nguyệt của quốc gia láng giềng lớn nhất, Nam Sở Quốc. Nàng đã đấu giá được một huyền khí hạ phẩm cấp 3 Cửu Tiết Tiên. Sau khi nhận xong hàng, đang lãnh giáo Tôn chưởng quầy những việc cần chú ý trong việc bảo dưỡng huyền khí. Nghe thấy giọng nói, công chúa Tử Nguyệt quay đầu nhìn lại, phát hiện một thiếu niên có không mạo không đáng chú ý đang đi vào cửa. Làn da ngăm đen, ăn mặc xám xịt, lập tức nhăn mày lại, trách mắng: "Người gì vậy? Sao không hiểu lễ nghĩa như thế? Không thấy được bản công chúa đang nói chuyện cùng với Tôn chưởng quầy sao? Thậm chí vào cửa cũng không gõ, tự mình vào như thế?"