"Sao có thể? Dùng vàng để trả? Sao ta không biết? Các ngươi căn bản chưa từng nói như vậy, không phải đang cố ý hố ta đi?"
Tôn chưởng quầy chỉ là võ giả bình thường có tu vi Khí Huyền Cảnh, bị cao thủ như hắn trừng như vậy, sau lưng lập tức toát ra mồ hôi lạnh.
Nếu có khả năng, Tôn chưởng quầy thật sự không muốn, cũng không dám đắc tội Thái tử.
Tuy nhiên, nghĩ đến tu vi cường đại cùng với bối cảnh thần bí của vị tân chủ nhân, người đã đưa ra những chỉ dẫn trước đó, hắn lại không thể không căng da đầu, cố gắng chống lại Thái tử.
"Thái Tử điện hạ, ngài chính là dưới một người trên vạn người ở Nam Việt Quốc, Thiên Trân các chúng ta đang làm ăn buôn bán trên đất của Nam Việt Quốc, lừa ai cũng không dám lừa ngài?"
Sắc mặt Thái tử vẫn khó coi như cũ, "Vậy chuyện này là như thế nào?"
"Vừa rồi trước khi bán đấu giá, vị luyện khí sư bán huyền khí tự mình phái người qua đây, đưa ra ý muốn dùng vàng để thanh toán, cho nên, chúng ta đã đột ngột thay đổi quy tắc."
"Cái gì? Sao có thể? Ta căn bản không hề nghe thấy! Ngươi dám lừa gạt ta?"
Thái tử mày rậm đen như mực nhíu lại ở bên nhau, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Tôn chưởng quầy vội vàng nói: "Lúc ấy, ta đã từng lặp đi lặp lại và thanh minh vài lần ở trên đài bán đấu giá, sau khi xác nhận một loạt các khách nhân khác đều đã nghe được, mới quyết định bắt đầu đấu giá. Thái Tử điện hạ, không phải ngài muốn nói với ta, ngài không thể nghe thấy?"
Hắn thật sự đúng là không hề nghe thấy!
Tuy nhiên, Tôn chưởng quầy nói giống lời thề son sắt như thế, hiển nhiên không có khả năng là giả. Hơn nữa, thời điểm bán đấu giá lúc ấy, mọi người ra giá đều bảo thủ như vậy, hiển nhiên cũng không phải ngẫu nhiên, những người khác nhất định đều nghe được lời thanh minh của Tôn chưởng quầy.
.... Edit & Dịch: Emily Ton.....
Thái tử mặt trầm như nước, nhớ lại tình cảnh ngay lúc đó, trong lòng sợ hãi cả kinh!
Người hầu kia......
Lúc ấy hắn đã cảm thấy kỳ quái, theo lý thuyết, một khi bán đấu giá bắt đầu, ngoại trừ khách nhân tham gia bán đấu giá, những người khác đều không thể tiến vào hội trường.
Người hầu kia lại xuất hiện đúng vào lúc ấy...... lúc ấy hắn không kịp nghĩ quá nhiều, nhưng hiện tại nhớ lại, đó thật sự quá không bình thường!
Còn có bình rượu kia...... người hầu một hai phải mở bình rượu ra, hơn nữa sau khi hắn ngửi thấy mùi hương rượu, trong lúc nhất thời không thể nhớ nổi, lúc ấy đã nghe những lời nói gì, đã xảy ra sự tình gì......
Đây...... rõ ràng chính là một âm mưu!
Thái tử càng nghĩ lại chi tiết ngay lúc đó, sắc mặt càng trở nên khó coi.
Hắn không tự chủ được nắm chặt hai nắm tay, huyền khí chung quanh phảng phất cũng chịu ảnh hưởng bởi cảm xúc của hắn, rõ ràng có dao động.
Tôn chưởng quầy và Bạch Nhược Kỳ đều theo bản năng lui ra phía sau vài bước, sợ hắn nổi bão tại hiện trường, bị lan đến gần.
Chỉ có Hoàng Nguyệt Ly vẫn đặt mông ngồi ở bên cạnh một trong mười ba cái rương huyền khí, thích thú nhìn xem trò hay.
"Buồn cười!"
Thái tử rốt cuộc không nhịn được bùng nổ cơn giận của mình, một quyền nặng nề nện ở trên cây cột. Lực lượng một quyền của võ giả Ngự Huyền Cảnh có thể đạt tới mấy ngàn cân. Lập tức toàn bộ phòng đều rung chuyển do bị dư chấn từ một quyền của hắn.
Bùm bùm......
Trên ngăn tủ cạnh tường, một loạt các bình dược lớn cũng bị chấn rơi xuống, cái chai vỡ nát, thuốc viên rớt đầy đất!
"Bạo chúa a, quá lãng phí......" Hoàng Nguyệt Ly nhỏ giọng lầu bầu.
Thái tử lạnh giọng nói: "Thiên Trân Các các ngươi thật to gan, dám trêu đùa ta như thế!"
Tôn chưởng quầy sợ hãi tới mức lập tức quỳ xuống, "Thái Tử điện hạ, thỉnh bớt giận, thảo dân không dám! Tình hình ngay lúc đó, đều được chứng kiến bởi tất cả mọi người. Bổn tiệm từ trước đến nay đều giao dịch công bằng, chưa từng làm sự tình lừa gạt khách hàng, thỉnh Thái Tử điện hạ minh giám......"
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
4 chương
21 chương
22 chương
355 chương
78 chương
73 chương
50 chương