Edit & Dịch: Emily Ton.
Đó chính là đan dược thượng phẩm cấp 2 vạn kim khó cầu! Bao nhiêu võ giả chỉ vì muốn có được một viên, ngay cả mạng cũng đều không cần, nhưng nàng ấy lại chuẩn bị đưa cho bọn nô tài ti tiện kia ăn?
Có lầm hay không?
Bạch Nhược Kỳ sửng sốt trong chốc lát, sau đó mới hừ lạnh nói: "Đừng nghĩ gạt ta, không phải ngươi muốn ta tức giận hay sao? Ngươi thật sự cho rằng ta là ngốc tử? Ngươi thực sự sẽ cho hạ nhân ăn đan dược trân quý như vậy?"
"Ài, ngươi...... ta nói thật thì ngươi không tin, đây không phải muốn bức ta gạt người hay sao? Ài, đầu năm nay, nói một câu nói thật...... thật sự là quá khó khăn!"
Hoàng Nguyệt Ly rất bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thở ngắn than dài.
Tiểu phượng hoàng vẫn luôn tránh ở trong tay áo Hoàng Nguyệt Ly lén nhìn, thiếu chút nữa lại ngã xuống từ trên người nàng!
Thiên, nữ ma đầu thật sự càng ngày càng biến thái, Bạch Nhược Kỳ đến bây giờ vẫn chưa phát điên, thật sự là một kỳ tích, không hổ là thiếu nữ nổi danh thiên tài của Nam Việt Quốc, tố chất tâm lý này chính là đỉnh cao!
"Thái Tử điện hạ, hai vị Bạch tiểu thư, mời vào!"
Đúng lúc này, giọng nói của Tôn chưởng quầy truyền đến, bọn họ đã đi tới cửa nhà kho.
Bạch Nhược Kỳ hung ác trừng mắt liếc nhìn Hoàng Nguyệt Ly một cái, bước vào trong.
Khóe miệng Hoàng Nguyệt Ly giơ lên, chậm rãi đi vào nhà kho.
Tôn chưởng quầy lấy dưỡng linh đan ra, nói: "Bình dưỡng linh đan này, đã trải qua sự giám định của các vị đại sư hiệp hội luyện đan sư, dược hiệu thực không tồi, thỉnh ngài xem qua."
Bạch Nhược Kỳ đang muốn duỗi tay ra để lấy, nhưng vừa hoa mắt một cái, Hoàng Nguyệt Ly đã đoạt nó ở ngay trước mặt nàng ta, cầm lấy bình dược.
"Ngươi!"
Hoàng Nguyệt Ly cúi đầu nhìn nhìn, gật đầu nói: "Ân, không tồi không tồi, phẩm chất đan dược có thể xem như cao, bạc này không tiêu vô ích! Khấu trừ tiền đi!"
Khẩu khí của nàng rất đương nhiên, giống như người trả tiền chính là bản thân nàng.
Bạch Nhược Kỳ âm thầm cắn răng, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tôn chưởng quầy tiếp nhận thẻ đen của Thái Tử, khấu trừ ngân lượng, còn cười tủm tỉm nói: "Hân hạnh được Bạch Tam tiểu thư chiếu cố! Khách nhân hào phóng giống ngài như vậy, thật sự không thấy nhiều lắm! Về sau còn muốn thỉnh ngài chiếu cố nhiều hơn tới bổn tiệm!"
Hoàng Nguyệt Ly cười ha hả nói: "Chỉ cần đồ vật của các ngươi tốt, tiền không thành vấn đề!"
Trong lòng Bạch Nhược Kỳ không cần phải nói buồn nôn bao nhiêu, dưỡng linh đan vốn là của mình...... ngay cả bên ngoài bình dược cũng chưa được đụng tới một chút, tiền cứ như vậy biến mất...... biến mất...... biến mất......
Càng khiến cho người tức giận hơn chính là, Tôn chưởng quầy còn cảm thấy tiểu tiện nhân này hào phóng!
Trả tiền không phải là nàng ấy, đương nhiên có thể hào phóng! Nếu đổi là nàng, càng sẽ hào phóng hơn!
Hoàng Nguyệt Ly thong thả ung dung cẩn thận cất bình dược, sau đó cười cười với Bạch Nhược Kỳ và Thái Tử.
"Nhị tỷ, Thái Tử điện hạ, hôm nay thật sự đa tạ các ngươi!"
Thái Tử chỉ nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn nàng một cái, gật gật đầu.
Ánh mắt Bạch Nhược Kỳ thiếu chút nữa đã phun ra lửa, "Tam...... muội, đan dược đều đã tới tay ngươi, vì sao còn không đi?"
"A?" Hoàng Nguyệt Ly ra vẻ kinh ngạc, "Vừa rồi, không phải Thái Tử điện hạ muốn kiểm tra huyền giáp sao? Vừa rồi rõ ràng đã đáp ứng cho ta cùng tới mở rộng tầm mắt, không phải sao? Hiện giờ muốn đổi ý sao?"
"Ngươi còn muốn nhìn đồ vật của Thái Tử? Nằm mơ......"
Thái Tử ở một bên đã thiếu kiên nhẫn, phất tay để gián đoạn tranh chấp của hai người.
"Được rồi! Đừng ồn, thích xem thì cứ lưu lại xem đi!"
Tôn chưởng quầy chỉ huy mấy gã sai vặt, dọn hết toàn bộ mười ba cái rương ra tới. Mở hết tất cả các rương, nguyên bộ huyền giáp loé lên ánh sáng màu xanh lá hiện ra ở trước mắt.
"Quả nhiên là...... cực phẩm huyền giáp phòng ngự!"
Vui mừng lập tức lộ rõ trên khuôn mặt Thái Tử, vọt qua hai bước, khom lưng xem xét từng cái một.
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
4 chương
21 chương
22 chương
355 chương
78 chương
73 chương
50 chương