Ta đây trời sinh tính ngông cuồng
Chương 97
Đường Ân đứng ngoài cửa ra vào, hơi ngẩn ra, dựa theo lý thuyết anh đã nộp tiền thuốc men cho Đinh Huyên rồi cơ mà, sao lại còn phải nộp tiền thuốc men nữa vậy? “Doanh Doanh, anh chỉ không muốn anh em của anh giúp anh gánh vác… Chuyện này em giúp anh một tay, mấy ngày nữa anh sẽ trả em…” Vì gương mặt Đinh Huyên vẫn đang sưng phù, cho nên khi nói chuyện không được trôi chảy.
Chuyện này nhất định không thể cứ bỏ qua như vậy được, chắc chắn phải nghĩ cách làm cho Đường Ân phải trả giá thật đất.
Lúc này Đường Ân đã ngủ, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Sáng sớm hôm sau, Ân Nhất gửi tin tức về, báo hết mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Đường Ân cúp điện thoại, dựa vào đầu giường, mặt lạnh ngắt.
Vương Ngạn Siêu! Đường Ân cũng không ngờ mình lại thua trong tay Vương Ngạn Siêu, bây giờ suy nghĩ lại chuyện tối hôm qua, hẳn là có liên quan đến Vương Ngạn Siêu, cho nên Kỷ Du Du mới bỏ đi? Gương mặt Đường Ân lạnh lùng, anh khế thở dài một tiếng, xoay người xuống giường.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng leng keng, hình như là có người bấm chuông cửa.
Đường Ân vội vàng đi xuống tầng, nhìn thấy bên ngoài có một cô gái xinh đẹp tóc ngắn đang đứng, dáng người đẹp đến mức độ gần như bùng nổ.
Viên Chi Am? Đường Ân mở cửa, nhìn Viên Chi Am đứng bên ngoài, hơi chần chừ: “Cô đây lồi ng “Anh Đường, tôi là Viên Chi Am của trung tâm bán đấu giá Gia Phúc, tôi hy vọng có thể nói chuyện với anh một lát!” Viên Chi Am mỉm cười quyến rũ, nhìn thấy ánh mắt Đường Ân đang đánh giá khắp người cô ta, trong lòng lập tức vui mừng, cố tình ưỡn ngực lên: “Anh Đường, tôi có thể vào ngồi một lát không?” “Không được!” Đường Ân mỉm cười, đóng cửa lại.
Viên Chi Am sửng sốt, ngơ ngác đứng ngây ra. Cô ta có thể cảm nhận được Đường Ân cảm thấy hứng thú với thân thể cô ta, nhưng không ngờ sẽ bị từ chối thẳng thắn như vậy.
Viên Chi Am vẫn luôn rất kiêu ngạo về thân hình của mình, lại không ngờ rằng lại bị người ta nhốt ngoài cửa.
Đường Ân bĩu môi xoay người đang định đi lên tầng, điện thoại trong tay đã đổ chuông, là Đinh Huyên gọi đến: “Đường Ấn, cậu mau xem nhóm lớp đi…” cái gì mà bảo Doanh Doanh đến đây? Đinh Huyên. tôi nói cho cậu biết, cậu đừng mơ làm cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Thật sự cho rằng chúng tôi không hiểu được ý đồ xấu xa của nhà họ Định các cậu sao? Doanh Doanh nhà chúng tôi là ai chứ, cậu cảm thấy cậu xứng với nó sao?” Sắc mặt Đinh Huyên có chút khó coi.
Triệu Thanh Mai hừ lạnh: “Vốn cho rằng thi đỗ đại học thành phố Giang, có lẽ còn có thể kiềm chế một chút, cũng không ngờ lại ra ngoài đánh nhau với người ta! Không ngờ được chẳng những cậu không kiềm chế chút nào, còn làm mọi chuyện nghiêm trọng hơn? Trước đây nhà họ Đỉnh các cậu cũng là nhà có tiền, tại sao lại nuôi ra một con chó. hoang chỉ biết cắn người như cậu vậy…” Sắc mặt Đinh Huyên trong nháy mắt lạnh xuống: “Dì Triệu, nhà họ Đinh chúng cháu vẫn có thể vùng lên! Dì cũng biết chuyện giữa cháu và Doanh Doanh…” “Vùng lên sao? Các cậu chờ chết đi! Còn đòi vùng dậy sao!” Triệu Thanh Mai hừ lạnh một tiếng, kéo Phó Doanh ra sau lưng, nhìn Đinh Huyên: “Chuyện của cậu và Doanh Doanh, nếu thật sự không muốn tôi nhúng tay vào, vậy lấy ba mươi triệu tiền sính lễ ra đây, nếu không thì không bàn nữa…” “Cháu…” Môi Định Huyên mấp máy.
Triệu Thanh Mai khinh bỉ liếc nhìn: “Không có tiền sao? Không có tiền thì đừng có ở chỗ này giả vờ làm ông lớn nữa đi, tôi không có nhiều thời gian ở. đây chơi với cậu, cũng không nhìn xem mình là cái đức hạnh gì, nghèo đến nỗi cơm cũng chẳng có mà ăn, còn mơ tưởng Doanh Doanh nhà chúng tôi sao?” Vừa dứt lời, Triệu Thanh Mai đã kéo Phó Doanh đi ra ngoài cửa, vừa đi miệng vừa lẩm bẩm: “Mẹ nó đã biết cậu ta là cái đức hạnh này từ lâu ả đời cũng chẳng có tương lai gì, nếu thật sự lấy. được ba mươi triệu ra đây, mẹ sẽ đập đầu chết ở đây…” Đường Ân vẫn đứng ở cửa ra vào, tận mắt nhìn thấy hết cảnh tượng này, lông mày nhíu lại, di chuyển bước chân đi tới trước mặt Triệu Thanh Mai, chặn cửa lại.
Triệu Thanh Mai sửng sốt một lát, sắc mặt có chút khó coi: ‘Lại là chó hoang từ đâu ra đây? Chặn đường ở chỗ này? Chẳng lẽ ban ngày ban mặt cậu còn muốn giữ mẹ con chúng tôi ở lại đây?” Đường Ân nghiêng đầu nhìn một cái, cười khẩy nói: “Tôi cũng không có can đảm đứng đây chặn chó hoang đâu!” “Cậu nói cái gì?” Triệu Thanh Mai hơi nổi giận, chỉ vào Đường Ẩn: “Lặp lại lời cậu vừa nói một lần nữa!” “Chó hoang!” Đường Ân cười lạnh một tiếng, nhướn mày nói: “Sao hả? Không phục à? Bây giờ mặc dù anh em của tôi không có ba mươi triệu, nhưng mà tôi tin tưởng cậu ấy, không quá ba năm nữa, đừng nói là ba mươi triệu, cho dù là ba trăm triệu cậu ấy cũng có thể lấy ra được… Còn bà thì sao?” “Lại còn gặp một kẻ thích chém gió…” Triệu Thanh Mai cười lạnh một tiếng.
Đường Ân cười, nghiêng đầu: “Cho đến bây giờ con người tôi chưa từng chém gió, bởi vì anh em của tôi đã nhận được thư mời làm việc của tập đoàn Trung Ân, cấp bậc tổng giám đốc… Chỉ cần hôm nay bà bước qua cánh cửa này, bà sẽ phải suy nghĩ lại đấy…” Triệu Thanh Mai vừa nghe thấy tập đoàn Trung Ân, sắc mặt hơi thay đổi.
Tập đoàn Trung Ân chính là công ty của Bùi Hạc, mấy năm nay danh tiếng lẫy lừng ở thành phố Giang, làm sao bà ta có thể chưa từng nghe thấy được? “Mẹ…” Phó Doanh có chút cầu xin gọi một tiếng.
“Đi… Về nhà với mẹ! Nghe những tên côn đồ này khoác lác ở đầy, còn không bằng về nhà xem kịch đi! Nếu Đinh Huyên có tương lai thì ngày mai mẹ con có thể đi làm ở Liên Hợp Quốc rồi!” Triệu Thanh Mai cười lạnh một tiếng, kéo Phó Doanh ra khỏi phòng.
Đường Ân nhìn cảnh tượng này, khẽ thở đài một tiếng.
€ó rất nhiều chuyện, cho dù anh có vươn tay ra, e rằng cũng chưa chắc đã thay đổi được cái gì. Chuyện này còn cần bản thân Đinh Huyên phải mạnh mẽ, thật sự có một ngày đứng trước mặt Triệu Thanh Mai, vậy mới có thể lấy lại chút thể diện được.
Đỉnh Huyên nẵm trên giường bệnh, sắc mặt đau thương.
Đường Ân đã đi tới, vỗ võ bả vai anh ấy: “Sao rồi?” “Không sao! Đây có là gì chứ? Cũng không tính là chuyện gì cả!” Đinh Huyên cố ép mình nặn ra nụ cười: “Tôi phúc lớn mạng lớn, chuyện này mà cũng không sao, vậy tương lai chắc chắn sẽ có hạnh phúc cả đời đang đợi tôi!” Đường Ân mỉm cười, nhìn vết thương trên người anh ấy, tuy rất nhiều vết thương da thịt, nhưng không tổn hại đến xương cốt và nội tạng, cho nên trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện vừa nãy là sao vậy?” Đường Ân tùy ý hỏi một câu.
“Vừa nãy cái gì?” Đinh Huyên giả ngu.
Đường Ân cười cười: “Không coi tôi là anh em sao?” Sắc mặt Đinh Huyên cứng ngắc, lúng túng cười một tiếng: “Cái gì chứ, chỉ là chút mâu thuẫn gia đình thôi mà, còn có thể thế nào được chứ?” Đường Ân nhìn gương mặt Đinh Huyên, ánh mắt nhìn anh hơi né tránh, cũng biết thăng ranh này đang nói dối. Giọng nói của Triệu Thanh Mai này chắc chắn không phải là mâu thuần gia đình gì, sợ là có chút nỗi niềm khó nói rồi.
“Nhìn tôi như vậy làm gì?” Đỉnh Huyên thổn thức một tiếng.
Đường Ân nhìn anh ấy chằm chằm, không chớp một chút nào.
“Tôi biết gần đây có mấy danh lam thắng cảnh, đến lúc đó có thể dẫn anh đi một vòng!” Viên Chỉ Am cười, vẻ mặt rất tự tin: ‘Chị đây thế mà rất hiếm khi đi ra ngoài với người khác đấy nhé…” Đường Ân nhún vai, thờ ơ rút tay lại.
Lâm Sở Sở ngồi bên cạnh nhìn vào, trong lòng dậy sóng, có điều vừa nhìn thấy gương mặt kia của Đường Ân, cúi thấp đầu theo bản năng, nhịp tim đập cực kỳ mãnh liệt.
Chỉ một lát sau, bốn món ăn một bát canh được Lâm Sở Sở bưng lên.
Đường Ân ăn rất vui vẻ, về phần Viên Chi Am có lẽ thật sự không quen với hương vị của nơi này, sau khi thuận miệng ăn mấy miếng thì không hề động đũa nữa.
Đối với Viên Chi Am mà nói, chỗ ăn cơm như thế này, trong lòng cô ta chẳng khác nào bát cơm chó, đời này cô ta hoàn toàn chưa từng đến những nơi cấp thấp như thế này bao giờ.
Sau khi ăn cơm tối xong, Đường Ân cười đứng dậy.
“Tôi đi trả tiền nhé!” Viên Chi Am cười, tiện tay kéo cổ tay Đường Ân: “Đường Ân, lần này coi như tôi mời anh!” Đường Ân nghiêng đầu nhìn bộ dạng cô ta, cũng chỉ có thể để cô ta trả tiền.
Lâm Thành vốn không định lấy tiền, nhưng thấy Viên Chi Am kiên trì, cũng chỉ đành thu tiền, nhưng khi nhìn Đường Ân, trong mắt lại hiện vẻ lo lắng.
Dù sao Lâm Thành cũng có tuổi rồi, đối với người bừa bãi như Viên Chi Am, trong lòng có chút phản cảm. Nhưng khi ông ấy nhìn thấy Đường Ân hơi lắc đầu, trong lòng lại yên tâm hơn rất nhiều.
Ra khỏi quán cơm nhỏ, Đường Ân không nhịn được ợ một tiếng no nê, liếc mắt nhìn thời gian, Kỷ Du Du cũng sắp tan học rồi.
“Ừm… Một chuyện ngoài ý muốn rất nghiêm trọng…” Đinh Huyên thở ra, lắc đầu: “Chuyện ngoài ý muốn này gây ra đả kích quá lớn với tôi, khiến tính cách tôi thay đổi rất lớn…” Đỉnh Huyên càng nói, gương mặt càng trở nên buồn bã, dường như đang trở nên cực kỳ hối hận, lại cực kỳ tự trách mình.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
47 chương
10 chương
9 chương
10 chương
442 chương
42 chương