“Sao? Thích không?” Đường Ân mím môi, không thèm nhìn Vương Ngạn Siêu một cái mà quay sang hỏi Kỷ Du Du. “Ừm!” Kỷ Du Du ngại ngùng gật đầu, như một cô gái nhỏ thẹn thùng. Vương Ngạn Siêu đứng yên, sắc mặt trắng bệch. Lúc này anh ta mới hiểu ra, sao Đường Ân này có thể nói là hiểu một chút được, đây rõ ràng là cấp bậc đại sư rồi. Khúc piano của Listeria có thể nói là giấc mơ của tất cả nghệ sĩ piano trên khắp thế giới, mỗi một người đàn piano đều hiểu rõ có thể đàn ra khúc nhạc của Listeria chứng tỏ điều gì. Nhất là “Khúc Chiều Tà”, nó cực kỳ phức tạp, thật sự giống như một thần khúc vậy. Khi nãy Đường Ân từng nói, nếu để anh p mời không lên đàn, chỉ sợ sẽ bắt cóc fan của anh ta. Lúc đó Vương Ngạn Siêu hoàn toàn không tin, nhưng lúc này mới biết anh không hề nói dối. Vương Ngạn Siêu há miệng, cảm thấy cổ họng hơi khô khốc, không nói ra được một câu. “Thích thì được, đã gần một năm không đàn rồi, ngón tay cũng cứng đờ luôn!” Đường Ân cong môi cười, không nói thêm gì nữa. “Người anh em, cậu đúng là tuyệt thật! Gần một năm không đàn cũng đàn hay hơn người nào đó, trâu bò! Người mang tuyệt kỹ lại không khoe khoang, Đinh Huyên tôi có người anh em như cậu đúng là có phúc ba đời!” Đinh Huyên cười ha hả, cảm thấy lòng dạ cực kỳ sảng khoái. Sắc mặt Vương Ngạn Siêu lúc đỏ lúc trắng, xoay người đi về cánh gà. Đến lúc này anh ta mới hiểu ra sự chênh lệch của mình và Đường Ân, nếu còn ở lại đây nữa, người mất mặt vẫn chỉ là anh ta thôi. Trong hội trường vang lên tiếng bàn tán khe khẽ, không ít người đều nhìn Đường Ân với ánh mắt hơi sùng bái. Tuy không phải tất cả bọn họ đều hiểu cái này, nhưng chỉ phân biệt từ tiếng nhạc đã biết khúc piano anh đàn mạnh hơn Vương Ngạn Siêu không biết bao nhiêu lần. “Đàn thêm bài nữa “Đúng, đàn thêm bài nữa đi!” Các sinh viên hưng phấn liên tục lớn tiếng kêu lên, giống như nơi này đã trở thành một buổi hoà nhạc kiểu nhỏ vậy. Khúc nhạc hay như thế, không phải lúc nào cũng có thể nghe được, hơn nữa khúc nhạc khi nãy thật sự đem lại cảm giác nghe chưa đã, nhất là khi kết thúc trong sự yên lặng của hoàng hôn, khiến người ta muốn ngừng mà không được! Đường Ân chỉ cười, cũng không quan tâm lắm. Đây cũng không phải buổi hoà nhạc của anh, không cần thiết phải khiến mình nổi bật,nếu không phải Vương Ngạn Siêu gây sự, anh cũng sẽ không chạy lên sân khấu múa rìu qua mắt thợ. “Đường Ân, cậu biết đàn piano từ lúc nào vậy, sao tôi lại không biết?” Đinh Huyên kéo cổ tay Đường Ân: “Cái thằng này giấu kỹ ghê nhỉ!” “Trước kia nhà tôi rất nghèo, ba mẹ tôi vì để tôi đến trường mà thường xuyên đánh bông kiếm tiền! Lúc tôi vừa học không vừa làm rất hay đi làm việc cùng bọn họ, cho nên đánh nhiều rồi thì biết đàn piano luôn!” Đường Ân nói y như thật. Kỷ Du Du cười khúc khích một tiếng, mặt hơi đỏ. Đỉnh Huyên chửi ầm lên: “Đánh bông và đàn piano liên quan gì đến nhau à? Cậu nghĩ ông đây bị ngốc hả?” Đường Ân cũng nhếch miệng cười, nhìn Kỷ Du Du bên cạnh, cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều. Kỷ Du Du rất ít khi cười ra tiếng, bình thường luôn tỏ vẻ sợ sệt rụt rè, lúc này cười lên thật sự khiến anh cảm thấy ngạc nhiên. Đường Ân luôn cảm thấy lúc con gái cười lên sẽ đẹp hơn một chút, đặc biệt là cô gái vốn đã rất có khí chất như Kỷ Du Du, nếu có thể hay cười ngọt ngào thì sẽ càng hoàn mỹ hơn. Ba người nhỏ giọng nói chuyện trông cực kỳ thân mật, hoàn toàn không quan tâm cảm nhận của người khác. Nguyễn Thấm ở xa xa nhìn chằm chằm cảnh này, nghiến răng nhìn Kỷ Du Du rực rỡ xinh đẹp và Đường Ân tinh thần phấn chấn, bàn tay siết chặt. Vừa nghĩ đến mấy ngày hôm trước Đường Ân cho cô ta leo cây khiến cô ta cực kỳ bực bội. Sống đến từng tuổi này, trước giờ đều là mình cho người khác leo cây, không ngờ tên nghèo khổ Đường Ân kia cũng dám làm thế với mình? “Anh Trương, anh nhìn dáng vẻ đắc ý của bọn họ kìa, không hề có chút lễ phép của khách khứa gì cả? Ngay cả Vương Ngạn Siêu cũng bị họ đuổi đi, chúng ta cũng không thể ngồi yên không quan tâm được!” Nguyễn Thấm liếc về phía Đường Ân một cái. “Em đợi đi, anh lập tức bảo người đi qua đuổi bọn họ, thật sự nghĩ rằng chỗ nào cũng đến được ư?” Nguyễn Thấm ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, anh Trương mau đi đi, đừng để đám người này làm bẩn vũ hội của chúng tai” Trương Cường cười lạnh, xoay người đi về phía nhân viên bên cạnh. Vũ hội hôm nay là do Trang sức Thiên Tứ Viên của họ đặc biệt tài trợ. Một tháng trước, Trương Cường đã biết chút tin tức, nghe nói có một cô gái cực kỳ cao quý sẽ đến học tại đại học Ngoại ngữ của bọn họ, trong nhà đã vì chuyện này mà sắp xếp trên dưới không biết bao nhiêu người mới giành được cơ hội ra mặt tài trợ. Một cơ hội hiếm có như thế, sao Trương Cường có thể để xuất hiện sai lầm được? Đường Ân muốn khoe khoang, vậy thật sự là tìm sai chỗ rồi! Trong lòng anh ta, Đường Ân là một tên thấp kém, ngay cả cơm cũng không có mà ăn, dựa vào cái gì mà đến đây? Anh nên đi ra đường ăn xin, chứ không phải đến tham gia vũ hội như vậy! Thật cho rằng biết đàn mấy khúc nhạc là có thể đến nơi như thế này sao? Hoang tưởng! Trương Cường càng nghĩ càng giận, lướt qua nhân viên, chỉ hội trường ở xa xa: “Cô họ, cô nhìn thấy mấy người kia không?” “Thấy, sao thế?” Trương Lan hơi ngạc nhiên. Trương Cường nhỏ giọng: “Cô họ, cháu quen mấy người kia, đều là một đám nghèo hèn, trong nhà chẳng có một đồng tiền, nghèo đến cả cơm cũng không có mà ăn! Người như vậy, cho dù biết đàn mấy khúc nhạc cũng đâu xứng tham gia vũ hội của chúng ta? Cô đi qua đuổi bọn họ đi ạ, tránh khiến vũ hội của chúng ta bị mất mặt!” Sắc mặt Trương Lan lập tức trở nên khó coi, nhà bọn họ đã bỏ ra rất nhiều mới có thể giành được vũ hội này từ tay người khác. Lúc trước khi đi Trương Hàn Trung cũng nói, sau này Thiên Tứ Viên có thể phát triển nhanh hay không đều phải xem vũ hội này làm thế nào. Nếu làm tốt, sau này Thiên Tứ Viên tiền đồ vô lượng, nếu không làm tốt, Thiên Tứ Viên sẽ hoàn toàn xong đời! Trương Lan lạnh mặt: “Cháu đợi đó, cô sẽ đi đuổi bọn họI” “Vâng, không cần khách sáo với bọn họ, cứ đuổi thẳng ra thôi!” Trương Cường nham hiểm nói. Trương Lan gật đầu, lạnh lùng đi về phía mấy người Kỷ Du Du và Đinh Huyên. Bọn họ vẫn chưa tìm thấy chỗ, còn đang nhìn xung quanh, bà ta đã lạnh lùng đi tới. “Xin hỏi các cô cậu có thiệp mời không?” “Thiệp mời?” Đinh Huyên hơi ngơ ngác: “Ở đây còn cần thiệp mời à?” “Đương nhiên nơi này có cần thiệp mời!” Trương Lan khinh thường liếc Đinh Huyên một cái, quát to: “Các cô cậu có biết đây là đâu không? Không có thiệp mời đã đi vào lung tung? Là ai cho các người vào?”