Ta đây trời sinh tính ngông cuồng
Chương 168
Lô Tiên Lâm vừa dứt lời, có rất nhiều người tỉnh táo lại, ngay cả nữ phụ trách tập đoàn Hưng Thái vừa nãy cũng chần chừ dừng bước, trong mắt lộ vẻ do dự.
Nếu quả thật giống như những gì Lô Tiên Lâm vừa nói, đến lúc đó Đường Ân không lấy ra được một xu nào, vậy chẳng phải là đang đùa giỡn bọn họ sao? Đến lúc đó chẳng những tham gia giao lưu đầu tư Sa Long này một cách vô ích, mà còn làm chậm việc phát triển hạng mục vì không có cách nào đạt được đầu tư.
"Đúng vậy, chúng ta cần điều tra xem tình trạng tài chính của anh ta! Một công ty đầu tư vừa mới thành lập, vậy mà vừa mở miệng đã hơn bảy trăm triệu, tôi không tin anh có khả năng như vậy!" Kim Địch cũng đứng dậy, liếc một cái trắng mắt.
Đường Ân nghiêng đầu nhìn hai người: "Hai người không có khả năng, nên nghi ngờ người khác cũng không có sao?"
"Anh..." Lô Tiên Lâm tức giận.
"Anh chỉ là một thằng ranh ham ăn lười làm, có thể lấy ra được bao nhiêu tiền cơ chứ? Không phải chế giễu anh, một hai trăm triệu đã là cố gắng hết sức rồi, còn ở đây giả vờ giàu có sao? Anh cảm thấy có cần thiết không hả? Ngộ nhỡ không giả vờ nổi nữa, anh có còn mặt mũi nữa không hả?" Kim Địch trả lời.
Sắc mặt Đường Ân lạnh xuống, trong mắt lộ ra ánh sáng lạnh lẽo.
"Hội trưởng Vương, ông xem..." Bà Lý phụ trách tập đoàn Hưng Thái cũng dõi mắt nhìn về phía hội trưởng Vương.
Hội trưởng Vương hít sâu một hơi, xoay người đi lên sân khấu. Ánh mắt mọi người cùng nhìn về phía hội trưởng Vương trên sân khẩu.
"Các vị, tôi biết mọi người đang nghi ngờ chuyện gì, nhưng mà tôi lấy bản thân mình ra cam đoan, Đường Ân không có vấn đề gì.." Hội trưởng Vương đã mở miệng, trên mặt đầy vẻ nghiêm túc.
Vù vù...
Hội trường lập tức yên tĩnh trở lại, trong mất rất nhiều người đều tràn đầy vẻ không thể tin nổ.
Hội trưởng Vương đảm bảo à?
Đây là hình thức đối xử gì vậy chứ? Rốt cuộc đây là ai? Lập tức lấy ra hơn bảy trăm triệu, khi người khác chất vấn, hội trưởng Vương lại đứng ra mở miệng bảo vệ?
Sắc mặt Lô Tiên Lâm cũng tái nhợt đi mấy phần, thân thể cũng hơi lảo đảo: "Sao chuyện này có thể xảy ra được chứ? Hội trưởng Vương thế mà lại bảo vệ anh ta?"
Kim Địch cũng kinh hãi, tận sâu trong lòng cô ta, chẳng qua Bùi Nhược tìm được một cậu ẩm nhà giàu thôi, cậu ấm này thật sự có nhiều tiền như vậy sao? Làm sao có thể chứ? Mình liều sống liều chết ở Oshu, vất vả lắm mới bợ đỡ được Lô Tiên Lâm, khi quay đầu nhìn lại, người đàn ông mà Bùi Nhược tìm được thế mà còn có nhiều tiền hơn sao?
"Tôi không tin!" Kim Địch lắc đầu liên tục: "Tôi tuyệt đối không tin! Hội trưởng Vương, cho dù ông bảo đảm, chúng tôi cũng không tin!"
Hội trưởng Vương nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt lập tức lạnh đi mấy phần: "Cô không tin?"
"Tôi không tin, trừ khi bây giờ anh ta công khai tài chính, nếu không dựa vào cái gì mà chúng tôi phải tin tưởng? Anh ta chỉ là một kẻ miệng còn chưa mọc lông, có thể có được bao nhiêu tiền chứ? Ông dựa vào cái gì mà bảo đảm cho anh ta?" Kim Địch chỉ
Đường An, trên mặt lộ vẻ giận dữ.
Sắc mặt hội trưởng Vương nhanh chóng lạnh đi.
Đường Ân nghiêng đầu nhìn kẻ ngu ngốc này: "Thật sự không có loại thuốc nào cứu được nữa mà..."
"Anh không có nhiều tiền như vậy, cùng lắm anh cũng chỉ lấy được tiền của người trong nhà thôi, ở đây làm bộ làm tịch! Rốt cuộc anh định giả vờ đến bao giờ? Anh bằng lòng giả vờ ở đây, nhưng chúng tôi không có thời gian chơi với anh!" Kim Địch tức giận kêu to.
Đường Ân cười một tiếng, nhưng cũng không để ý đến chuyện này, chỉ dõi mắt nhìn về phía bà Lý của tập đoàn Hưng Thái: "Bà còn cần đầu tư không?"
"Hả? Tôi..." Bà Lý hơi do dự, sợ hãi chuyện này không thành.
"Nếu bà cũng không tin, có thể lựa chọn từ bỏ!" Đường Ân cười một tiếng: "Dù sao tôi cũng không quá hứng thú với công ty của bà."
Sắc mặt bà Lý chấn động.
"Anh Đường, thế mà tiền đã đến rồi sao?" Lúc này, Lý Vân Phong đang ở bên ngoài hội trường xông vào, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Đường Ân: "Anh Đường, nhanh như vậy sao? Chúng ta vừa mới ký hợp đồng xong, ngân hàng đã gọi điện thoại cho tôi rồi sao?"
"Của tôi cũng đến rồi, một trăm năm mươi triệu của công ty chúng tôi cũng đến rồi!" Người phụ trách của bất động sản Thanh Ngọc cũng vẻ mặt kinh ngạc vui mừng đi đến trước mặt Đường Ân: "Anh Đường, thật sự rất cảm ơn anh, công ty chúng ty tôi tuyệt đối sẽ không quên anh, vô cùng cảm ơn anh."
Đường Ân mỉm cười, nhún vai tỏ vẻ không sao cả.
"Công ty chúng tôi cũng cần đầu tư." Lúc này bà Lý mới tỉnh táo lại, vội vàng bước nhanh đến trước mặt Đường Ân: "Anh Đường, thật xin lỗi, vừa nãy đầu óc tôi không tỉnh táo, nhẹ dạ cả tin vào lời gièm pha của người khác, tôi hy vọng anh có thể cho tôi một cơ hội nữa..."
"Được!" Đường Ân cười cười, không nói thêm gì nữa.
Bùi Nhược nhận danh sách, bắt đầu ký hợp đồng, mà bà Lý vẻ mặt hưng phần. Hai công ty này cộng lại đã là hai trăm năm mươi triệu, không đến mười phút đã chuyển tiền đến rồi, điều này thể hiện chuyện gì chứ? Chứng minh là tiền bạc của Đư Ân dồi dào khiến bà ta không dám tưởng tượng.
Hợp đồng ký kết xong, Bùi Nhược nhấc điện thoại trong tay lên, bấm số điện thoại của ngân hàng.
Mọi người đứng xa xa nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt cũng hơi thay đổi.
Đến giờ mới bao lâu chứ? Vừa mới ký xong hợp đồng cổ phần, tiền đầu tư đã được chuyển vào tài khoản rồi sao? Mọi người đều rối rít bàn luận, có chút không dám tin tưởng.
Sắc mặt Lô Tiên Lâm trắng bệch, nhìn chằm chằm về phía Đường Ân, nhìn thấy nụ cười trên mặt Lý Vân Phong, cảm thấy trong lòng chấn động.
"Không thể nào! Anh ta dựa vào đâu mà có nhiều tiền như vậy? Anh ta chỉ là một công tử bột, dựa vào cái gì chứ?" Kim Địch nắm chặt ly trong tay, suýt nữa bóp nát.
Toàn bộ hội trường cũng yên tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn Đường Ân và bà Lý, nhìn hợp đồng mà hai người ký kết, nhìn Bùi Nhược gọi điện thoại cho ngân hàng.
Tất cả những chuyện này giống như một vở hài kịch vậy.
Ba phút sau, bà Lý đột ngột đứng dậy, vẻ mặt khó mà tin nổi nhìn Đường Ân: "Anh Đường Ân... Vô cùng cảm ơn! Năm trăm triệu cũng đã được đến tài khoản công ty chúng tôi rồi!"
Đường Ân cười cười, nhưng vẫn không nói thêm gì, mà cách đó không xa Kim Địch và Lô Tiên Lâm cũng mặt xám như tro tàn.
Hơn bảy trăm triệu, đã chuyển khoản xong rồi sao?
Như vậy phải có đến bao nhiêu tiền chứ? Hơn nữa nhìn qua, bộ dạng Đường Ân hoàn toàn không có vẻ gì là tổn thương đến xương cốt, có vẻ như còn cực kỳ dư dả nữa?
Lô Tiên Lâm đặt mông ngồi xuống ghế, hai mắt hơi dại ra.
Lúc này, Kim Địch cũng bối rối nhìn Bùi Nhược đang cúi đầu đọc hợp đồng kia, cô ta cảm thấy chênh lệch giữa cô ta và Bùi Nhược giống như lại kéo dài hơn một chút rồi.
"Lão Lô này, chuyện này ông không nên ra mặt!" Một người lớn tuổi ngồi cùng bàn lắc đầu cảm thán.
"Đúng vậy, không nên ra mặt!"
"Bây giờ bị ông ảnh hưởng như vậy, đám người chúng tôi còn chưa biết có được đầu tư nữa hay không! Đường Ân kia thật sự là thần tài đấy! Nếu anh ta thù hận cả bàn chúng ta, đến lúc đó phải làm thế nào? Chúng tôi có cần đầu tư nữa hay không hả?" "Đường Ân này rốt cuộc là ai chứ?" Lô Tiên Lâm kịp thời tỉnh táo lại, cũng hơi kinh sợ dò hỏi.
"Chúng tôi cũng không biết, không phải ông nói chỉ là một tên ăn chơi trác táng trong nhà có chút tiền thôi sao? Cái này gọi là chút tiền sao?" Ông lão ngồi cùng bàn không hài lòng nhìn Lô Tiên Lâm: "Tiền của người ta như vậy, cũng sắp đè chết chúng ta rồi!"
"Nếu không thì phải người hỏi thăm một chút xem, hỏi hội trưởng Vương xem sao?" Có người đề nghị.
"Được! Đúng, đi hỏi hội trưởng Vương xem sao!" Lô Tiên Lâm cũng lấy lại tinh thần.
Người cùng bàn thảo luận một lát, phái một người đi đến bên cạnh hội trưởng Vương.
Bên này, trên sân khấu lại có người kêu gọi đầu tư, giá cả sáu trăm triệu, lần này Đường Ân lại không nhúc nhích gì. Không phải vì hết tiền rồi mà là vì hạng mục này thật sự chẳng ra làm sao cả.
Người phái đi hỏi thăm hội trưởng Vương đã quay lại, vẻ mặt sợ hãi.
"Thế nào?" Mọi người vội vàng dò hỏi.
Sắc mặt người này không tốt lắm, nhìn Lô Tiên Lâm, nhỏ giọng nói: "Hội trưởng Vương nói, Đường Ân này... Đường Ân này mới là người có tiền nhất ở đây! Cho dù Đồng Quân Hựu muốn đầu tư, cũng phải nhìn sắc mặt của Đường Ân..."
"Cái gì?" Lô Tiên Lâm lập tức xụi lơ, toàn thân choáng váng.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
100 chương
2 chương