Ta đây trời sinh tính ngông cuồng
Chương 126
“Tôi cũng biết… tôi cũng biết mà!” Doãn Ngang vội tiến lên, kích động nói: “Người phụ nữ Tiết Bạch kia còn liên lạc với không ít người, muốn cùng nhau lén lút đối phó cậu…
“Doãn Ngang!” Diệp Khiêm Tuyết kêu lên thảm thiết, đôi mắt gần như ứ máu.
Diệp Khiêm Tuyết cho rằng đây là cơ hội duy nhất của cô ta, không ngờ Doãn Ngang lại muốn tranh giành với cô ta! Đây vốn là chuyện cô ta định nói ra, bây giờ lại bị anh ta giành mất, vậy Đường Ân có thể bỏ qữa cho cô ta được u? “Còn ai nữa?” Sắc mặt Đường Ân trở nên nặng nề.
“Còn… còn một nhà bán lẻ, cứa hàng đồ ngọc, công ty. tài chính nhỏ..” Diệp Khiêm Tuyết liên tục nói.
Đường Ân híp mắt, nằm chặt con dao trong tay.
“Cậu Đường, là tôi nói trước… là tôi nói trước mà..” Diệp.
Khiêm Tuyết thấy Đường Ân ngẩn người thì vội vàng đi qua, vẻ mặt cầu xin nhìn anh, nước mắt liên tục rơi xuống Lúc này, trên chuyến bay bay đến Châu Âu, trong lòng.
Tiết Bạch hơi lo lắng.
Thật ra chuyện này đã được lên kế hoạch trong một khoảng thời gian rồi, nếu theo tình huống bình thường, tối nay chắc chắn Đường Ân sẽ phải chết. Nhưng ngay thương 126 Ai cũng không được đ lúc này, điện thoại của cô ta rung lên, trong tin nhản chỉ có hai chữ.
Thất bại! Thất bại rồi! Tiết Bạch nghiến răng, trong lòng tràn đầy phẫn nộ, cô ta siết chặt bàn tay đến đầu ngón tay đều hơi trắng bệch.
“Sao thế?” Cảnh Kiếm ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
“Thất bại rồi!” Tiết Bạch thở hắt ra, trên khuôn mặt trang điểm đậm mang theo vẻ thất vọng.
“Sao có thể thất bại được?” Anh ta sửng sốt, lập tức hơi lo lắng: “Đã sơ suất ở chỗ nào ư? Kế hoạch của chúng ta có thể nói là không chê vào đâu được, cho dù cậu ta có chín cái mạng cũng phải chết.” “Tên vô dụng Doãn Ngang!” Tiết Bạch tức giận kêu lên, vỗ một cái xuống tay vịn.
Cảnh Kiếm hơi chần chừ, sau đó chết giêu: “Mấy cậu chủ nhà giàu đều là thứ thành công thì ít mà thất bại thì nhiều, đã tìm đến anh ta thì phải chấp nhận mạo hiểm! Cũng may hai người chúng ta đã rời khỏi thành phố Giang rồi, cho dù thất bại cũng có thể làm gì chúng ta được chứ? Đường Ân có thể sống qua hôm nay, chưa chắc có thể sống qua ngày mai. Chỉ cần hai người chúng ta đến Châu Âu, chuyện này sẽ không liên quan đến chúng ta nữa, sau này sẽ có người xử lý cậu ta..” Tiết Bạch thấy hơi tức giận, vừa nghĩ đến mấy ngày.
Đường Ân khiến cô ta mất mặt ở cao ốc Đầu Tư Tài Chính, cô ta lập tức cảm thấy thù hận và oán giận.
Sự thù hận này vẫn tràn ngập trong lòng cô ta, khiến cô †a mất ngủ mấy ngày nay. Khó khăn lắm mới tìm thấy một cơ hội có thể giải quyết tên kia để cô ta có thể thoải mái hơn, cũng để cô ta trút giận, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng người kia lại không chết! Tâm lý chênh lệch vô cùng lớn như vậy khiến trong lòng Tiết Bạch có cảm giác vặn vẹo đến khó tin.
“Tiểu Bạch, sau khi đến Châu Âu, chúng ta ở bên nhau đi..” Lúc này Cảnh Kiếm chợt mỉm cười, vươn tay phủ lên cổ tay cô ta, đôi mắt tràn đầy sự chân thành tha thiết: “Em biết không, mấy năm nay anh vẫn luôn thích em, anh thật sự rất hy vọng em có thể cho anh một cơ hộ Tiết Bạch cảm thấy hơi chán ghét, muốn rút cánh tay bị anh ta nắm lấy về, nhưng nghĩ đến sự trung thành và tận tâm của Cảnh Kiếm với mình trong khoảng thời gian này, trong lòng cô ta hơi do dự, mặc cho anh ta năm tay mình.
“Anh rất hy vọng có thể đầu bạc răng long với em..” Cảnh Kiếm thấy cô ta không rút tay về thì lập tức vui vẻ.
Tiết Bạch chần chừ, than nhẹ một tiếng: “Nói sau đi, chúng ta đến Châu Âu rồi còn phải trốn tránh một khoảng thời gian nữa đấy!” “Đến Châu Âu thì cần gì phải trốn nữa?” Anh ta vỗ ngực thề son sắt: “Anh có bạn học bên Châu Âu, chỉ cần chúng ta đến đó thì đảm bảo không có vấn đề gì nữa! Thật ra ở thành phố Giang anh cũng có thể bảo vệ em an toàn, sẽ không để bất kỳ ai dám động đến một sợi tóc. của em, chỉ là em cảm thấy ở đó không an toàn, nếu không hai chúng ta cũng không cần đến Châu Âu..” Tiết Bạch nghe thấy Cảnh Kiếm nói thế thì có hơi phản cảm: “Nói sau đi…
Cảnh Kiếm nghe thấy giọng điệu của cô ta thì hơi sửng sốt, bất mãn rút tay về.
Lúc này, máy bay rung lên, hình như gặp phải không khí đối lưu.
Tiết Bạch vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi lo lắng nói: “Anh có phát hiện máy bay đang hạ thấp không?” “Hạ thấp?” Cảnh Kiếm hơi sửng sốt: “Có lẽ là đến điểm dừng thôi, chúng ta không cần phải để ý!” Cô ta hơi chần chừ, nhưng lại cảm nhận được rõ ràng máy bay rung lên một cái, hình như đã đáp xuống đất rồi.
“Thưa các hành khách, vì ảnh hưởng bởi nhân tố khách quan, máy bay của chúng ta đã về lại sân bay quốc tế thành phố Giang..” “Xảy ra chuyện gì? Sao có thể trở về được?” Tiết Bạch đứng lên, sắc mặt thay đổi, gào thét: “Ai cho các người quay về? Tại sao lại quay về chứ? Cất cánh, tôi muốn đi Châu Âu…” “Không sao, Tiểu Bạch, em yên tâm đi, dù chúng ta trở về thành phố Giang cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu!” Cảnh Kiếm vỗ ngực nói, nở nụ cười tự tin.
Sắc mặt cô ta không ngừng thay đổi, có cảm giác chẳng lành.
Máy bay rung nhẹ rồi dừng lại trong sân bay.
Rất nhiều hành khách ồn ào oán giận, ai cũng mang vẻ. mặt khó coi: “Xảy ra chuyện gì vậy? “Sao các người lại đưa chúng tôi trở về điểm xuất phát chứ…
“Công ty hàng không của các người muốn làm gì?” Lúc này, cửa máy bay mở ra, sau đó có ba bóng người xông vào.
Tiết Bạch vừa nhìn thấy ba bóng người này, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng rụt vào trong góc.
Hai ba người này đều mặc đồng phục, đều là cảnh sát.
Mấy người cảnh sát này như đã biết vị trí từ trước, đi thẳng tới bên cạnh cô ta: “Cô là Tiết Bạch đúng không? Có một vụ án cần cô trở về điều tra với chúng tôi!” “Các người làm gì đấy?” Cảnh Kiếm hoảng hốt, vội vàng xông lên.
Mấy cảnh sát này không hề nhiều lời, lập tức đè anh ta lại, kéo Tiết Bạch đang nhữn cả chân đi ra ngoài cửa máy bay.
Bị bắt? Đến bây giờ, các hành khách trên máy bay mới phát hiện ở đây lại có tội phạm đang trốn? Trong chốc lát, người trên máy bay đều im lặng, nét mặt khó coi.
Lúc này, Tiết Bạch đã bị người dẫn xuống máy bay, bị áp tải đến xe cảnh sát cùng với Cảnh Kiếm Một hàng ba chiếc xe cảnh sát chạy ra ngoài sân bay.
Sắc mặt cô ta trắng bệch, cảm thấy cả người đều như nhũữn ra. Vào khoảnh khắc xuống máy bay, dường như Tiết Bạch đã biết vấn đề mình sắp phải đối mặt, trong lòng lúc này giống như tro tàn vậy.
Cuối cùng người kia vẫn tìm đến rồi! Xe cảnh sát mới lái ra khỏi sân bay, đã bị một chiếc xe con tông tới từ trước mặt.
Âm một tiếng, chiếc xe con vừa xông tới liền bị lật.
Ba chiếc xe cảnh sát lần lượt dừng lại, các cảnh sát đều lấy súng lục ra, ai cũng như sắp gặp phải kẻ thù lớn đến nơi.
Tiết Bạch hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, hình như cô ta nhìn thấy có một người đứng ngoài xe, một người đàn ông…
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
47 chương
10 chương
9 chương
10 chương
442 chương
42 chương