Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 234 : Tha đích tâm tư

Tử Điệp từ trong hôn mê tỉnh lại, mở mắt ra, thấy Ngọc Lan ngồi ở bên cạnh, nàng cũng không quan tâm đến thân thể của mình đã khôi phục hay chưa, đã muốn ngồi dậy. Nàng vừa cử động, một cơn đau thấu tận tim gan nhanh chóng lan toàn thân. Nàng nhẫn nại cắn chặt răng, đưa tay kéo tay của Ngọc Lan nói: "Ngọc Lan tỷ, hắn thế nào, hắn thế nào rồi? "Ngọc Lan hai tay nắm lấy tay của Tử Điệp cười nói: "Muội tỉnh lại rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, không được làm loạn, muội bị thương không nhẹ. Hắn thì không sao, vừa rồi mấy người cô cô đã đem hắn trở về, nói hắn chỉ tạm thời ngất đi mà thôi, rất nhanh có thể hồi phục". "Tốt, vậy tốt rồi, như vậy muội cũng an tâm" Tử Điệp bộ mặt sầu khổ lập tức biến thành vẻ cười nói: "Hắn ở đâu, tỷ đỡ muội đi thăm hắn có được không? " Nói xong, sắc mặt lại thay đổi hỏi: "Mấy người cô cô có trừng phạt hắn không? ""Ài, nha đầu này, bản thân còn lo chưa xong, lại còn đi lo lắng cho người khác, cũng không biết cái tên đó làm gì mà khiến muội lại quan tâm đến như vậy" Ngọc Lan đưa tay vuôt ve khuôn mặt Tử Điệp, cười nói: "Yên tâm đi, cô cô làm sao mà trừng phạt hắn được, yêu còn không hết nữa là". Tử Điệp vẻ mặt nghi hoặc, nhìn Ngọc Lan hỏi: "Tỷ nói cái gì, cô cô yêu hắn, vậy là sao, cô cô vì cái gì mà yêu hắn? Người không phải luôn luôn hận nam tử trên khắp thế gian này sao chứ? "Ngọc Lan khẽ cười nói: "Trải qua xác nhận, tiểu tử mà muội thích chính là đứa con bảo bối mà cô cô đã thất lạc nhiều năm, muội nói người có trừng phạt hắn được hay không? ""Thật vậy sao? Vậy thật tốt quá, như vậy thì không cần lo lắng hắn bị trừng phạt nữa" Tử Điệp bộ dáng rất hưng phấn và cao hứng, trong lúc vô tình chuyển động thân mình. Con đau đớn thấu tận tim gan lập tức làm cho nàng trở về trạng thái thống khổ, tuy cảm giác cả người đau đớn không chịu nổi, nhưng trong lòng của nàng lại cảm thấy ngọt ngào, nét cười nhè nhẹ lại xuất hiện trên khuôn mặt tái nhợt của nàng. "Phành" một tiếng nổ vang lên, từ căn phòng mà Điềm Hương Nhi thi pháp khu động Ma nhãn để giúp Trần Nhược Tư hút đi năng lượng dư thừa truyền ra. Tiếng nổ này cắt ngang câu chuyện giữa Tử Điệp cùng Ngọc Lan, làm cho trong lòng đồng thời sinh ra cảm giác bất an. Ngọc Lan đứng lên, sắc mặt ngưng trọng nhìn Tử Điệp nói: "Muội không cần lo lắng, ta đi xem thử xảy ra việc gì" Nói xong liền không đợi Tử Điệp đáp lại, lập tức chạy đi. Nghe tiếng nổ như thế, trong lòng Tử Điệp lập tức trầm xuống, một cơn đau xộc lên trong lòng làm cho nhịn không được ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu bầm. Đột nhiên, nàng cảm giác được thân thể mình, như là có được một chút khí lực. Nàng cố gắng cắn găng chịu đựng cơn đau đớn toàn thân, cố gắng ngồi dậy, chậm rãi rời khỏi giường, trong lòng tự nhủ: "Cho ta một chút khí lực, để ta đi xem hắn, xem hắn có phải là bị nguy hiểm" Nàng khó nhọc hít thở mấy hơi, dùng tất cả khí lực còn sót lại đứng lên, nghiêng nghiêng ngả ngả bám vào vách tường mà lần mò đi tới phòng của Trần Nhược Tư. Tất cả cảnh tượng trong phòng làm cho nàng sợ ngây cả người, nàng nhìn thấy Điềm Hương Nhi nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng như là tinh lực hư thoát, ngồi trên mặt đất. Mặt đất trước mặt của nàng nhuốm máu đỏ hồng, hiển nhiên là do Điềm Hương Nhi vừa mới phun ra. Long vương gia đang ngồi ở phía sau, hai tay đặt ở trên lưng của nàng, một luồng hào quang màu xanh nhạt, từ trong lòng bàn tay bắn ra, tiến vào trong cơ thể của Điềm Hương Nhi, hiển nhiên là đang vận công chữa thương. Một viên châu tỏa ra hào quang màu đỏ, rơi xuống ở bên cạnh giường. Trần Nhược Tư đang lẳng lặng nằm ở trên giường, hôn mê bất tỉnh, toàn thân kim quang lập lòe. Bên trong phòng cũng không có gì biến hóa, giống như là chưa từng phát sinh ra việc gì. Ngọc Lan vừa mới chạy vào cùng với mẫu thân đứng sững người ở cửa. Tử Điệp nhìn thấy cảnh này, giống như bị đả kích, nhất thời cảm thấy hô hấp khó khăn, trước mắt tối sầm lại mà ngả lăn ra đất. Mẫu thân của Ngọc Lan ngẩn ra một chốc, rồi đi đến bên cạnh Tử Điệp mà đỡ nàng lên, bước nhanh sang một căn phòng bên cạnh, vừa đi vừa lắc đầu nói: "Nha đầu này, thân thể còn chưa xong mà đã lo đi xem náo nhiệt, ngươi nếu xảy ra chuyện gì, trong lòng ai cũng khó mà chịu được, ngươi không quan tâm đến bản thân của mình, thì cũng phải nghĩ đến cảm thụ của người khác chứ". Điềm Hương Nhi ho khan, lại hộc ra một ngụm máu tươi, chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt trông rất khó coi, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào Trần Nhược Tư đang nằm ở trên giường, nước mắt tràn mi, trong lòng thầm nghĩ: "Đứa nhỏ này nhất định là đã chịu rất nhiều đau khổ, ta làm mẹ thực xin lỗi con. Ta nhất định sẽ cứu con tỉnh lại, ta về sau sẽ không để cho con rời xa nữa, cũng sẽ không để cho con chịu bất kỳ sự đau khổ nào nữa". Long vương gia thu tay trở về, lắc lắc đầu, khẽ thở dài, quay đầu lại nhìn Ngọc Lan nói: "Lan nhi, đỡ cô cô vào phòng nghỉ ngơi đi". Ngọc Lan bị Long vương gia gọi mà sực tỉnh lại, thấy cô cô đã không sao, vẻ hoảng sợ trên mặt đã bớt đi nhiều. Nàng bước nhanh đến bên cạnh Điềm Hương Nhi, đỡ người đứng dậy mà đi ra cửa. Long vương gia đi đến cầm lấy Ma nhãn, đưa Ma nhãn lên cẩn thận quan sát, như muốn tìm hiểu điều gì mới lạ, qua một hồi lâu, lầm bầm nói: "Ma nhãn ơi là Ma nhãn, ngươi hôm nay sao lại xảy ra việc ngoài ý muốn? Năng lực thôn phệ của ngươi, hôm nay sao lại mất đi công hiệu? Ngay cả năng lượng trong cơ thể một người không có sức phản kháng cũng hút không được" Long vương gia thu hồi Ma nhãn, ngồi xuống bên cạnh Trần Nhược Tư, đưa tay muốn kiểm tra qua một lần. Lúc này, hào quang hộ thể màu vàng trên người Trần Nhược Tư cũng không mất đi, mà ngược lại còn có vẻ tăng cường, càng ngày càng chói mắt, bàn tay của hắn bị một luồng lực lượng bài xích, ngăn cản không cho tiếp cận. Long vương gia cực kỳ ngạc nhiên, trong lòng buồn bực nói: "Tiểu tử này rốt cuộc là muốn làm sao đây, hộ thể tiên khí sao lại mãnh liệt như vậy, nhưng bản thân hắn xem ra cũng chỉ là thân thể phàm nhân. Chuyện lạ như vậy, ta thật bình sinh mới thấy. Chẳng lẽ là do hắn hút máu của quái thú kia? Vậy cũng không đúng, cho dù hút máu của quái thú, lực lượng của quái thú kia cũng không có khả năng lập tức nhập vào trong thân thể của hắn" Long vương gia càng nghĩ càng hồ đồ, nghĩ một hồi cũng không ngẫm ra được điều gì, cứ nhìn mặt người cháu chưa bao giờ gặp của mình đang hôn mê mà trầm tư. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull. vnBỗng nhiên, hắn giống như là hiểu ra được điều gì, trên mặt lộ ra vẻ cười nhè nhẹ, nhìn Trần Nhược Tư nói: "Ngươi lúc trước bộ dáng như cạn lực hao hết năng lượng, nhưng sau khi ngươi hút được máu của quái thú kia, ngược lại năng lượng trong cơ thể lại quá dư, khiến cho thân thể của ngươi bị lâm vào trạng thái quá tải, khiến cho ngươi bị hôn mê. Bởi vậy rõ ràng là máu của quái thú kia có vấn đề. Chỉ cần ta đi tiên giới tra lai lịch của quái thú kia, có lẽ có thể hiểu được vấn đề ở trong đó". Long vương gia đứng dậy, nhìn nhìn bốn phía, rồi lại ngồi xuống, sắc mặt lại có chút khó coi, lầm bầm nói: "Hiện tại Hương Nhi cũng bị thương, ta đi rồi ở đây ai trông coi. Tên tiểu tử khốn kiếp kia bị nhốt ở trong nhà lao, vạn nhất hắn trốn ra được, ai có thể ngăn trở được hắn. Hắn mà trốn ra ngoài được, chỉ sợ sẽ càng lún sâu hơn. Chuyện tiểu tử này trước mắt cũng không thể trì hoãn, nên làm sao bây giờ? " Nói xong, đi đi lại lại trong phòng, bộ dáng rất là bứt rứt bất an. "Phụ thân, người không cần quá gấp, người cứ yên tâm đi tiên giới, ở đây cứ giao cho con. Hắn thì con cũng sẽ gắng khuyên nhủ, dù sao chúng con cũng là vợ chồng nhiều năm, cũng có chút ân tình, có lẽ hắn có thể sẽ hồi tâm chuyển ý" Mẫu thân của Ngọc Lan, từ ngoài cửa tiến vào, nhìn Long vương gia mà nói. Hiển nhiên là nàng đã nghe được những lời lẩm bẩm vừa rồi của Long vương gia. Long vương gia nhìn nhìn Trần Nhược Tư đang hôn mê, rồi quay đầu lại nhìn mẫu thân của Ngọc Lan, gật gật đầu, trầm mặc một hồi rồi nói: "Được rồi, hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy. Con cứ trong coi giúp ta nghịch tử kia cho tốt, ngàn vạn lần đừng để cho hắn chạy trốn. Bằng không, ta cũng thật có lỗi với tổ tiên". Mẫu thân của Ngọc Lan gật đầu đáp ứng, Long vương gia cũng vội vàng rời đi.