Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 233 : Phệ năng chi châu

Trần Nhược Tư nhìn về phía Ngao du thú đang như tia chớp đánh về phía mình, hắn muốn hít vào một hơi cũng không nổi, ngực đau đớn làm cho hắn thiếu chút nữa mất đi trọng tâm, té xuống, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng, biết tử thần đánh đến nơi. Hắn nhắm hai mắt lại, yên lặng nhớ đến hình ảnh của Mộng Tuyết, hắn phảng phất như nhìn thấy Mộng Tuyết ở xa xa, vẫy vẫy hắn, yên lặng chảy nước mắt, bộ dáng cực kỳ khó khăn, trong lòng hắn không nhịn được mà thốt lên: "Xin lỗi, ta không có năng lực cứu nàng ra từ tay tên khốn kiếp đó, xin lỗi, cuộc sống sau này không có ta ở bên, nàng hãy tự mình bảo trọng" Nghĩ đến đó nước mắt cũng chảy ra…Ý nghĩ của hắn vẫn còn tiếp tục, trong lòng hắn tràn ngập nỗi nhớ nhung vô hạn đối với Mộng Tuyết, hận không thể lập tức bay đến bên cạnh nàng, cho dù là chỉ nhìn thấy nàng một lần thì trong lòng cũng sẽ dể chịu hơn nhiều. Nhưng hắn biết, đời này có thể đã không còn hy vọng, tâm của hắn như ngã vào trong băng cốc, cảm nhận được sự lạnh lẽo trước đó chưa từng có. "Cảm giác đau xót, khó chịu, tuyệt vọng chẳng lẻ là như thế này sao, chẳng lẻ chỉ là cảm thấy trong tâm lạnh lẽo sao? " Trần Nhược Tư trong lòng ra sức hét lên. "Xẹt… " Một tiếng vang quái dị truyền vào trong tai hắn, đưa hắn từ trong mộng ảo bừng tỉnh lại, về với thực tại, trong lòng hắn cả kinh: "Ta chẳng lẻ còn chưa chết sao? Là chuyện gì xảy ra vậy? " Hắn cơ hồ có chút hưng phấn mở mắt ra, trước mắt một đạo bạch quang hiện lên, máu tươi đỏ rực trong nháy mắt bắn lên mặt. Hắn không biết là chuyện gì xảy ra, sợ đến muốn hét lên, miệng của hắn vừa mới mở ra đã bị máu tươi bắn tới tràn đầy miệng, chạy xuống yết hầu. Hưng phấn như chưa bao giờ hưng phấn như vậy, hắn quên đau đớn, quên Mộng Tuyết, quên đi tất cả, trong đầu trống rỗng, trước mắt chỉ có máu, là thứ hắn thích nhất, hắn hướng về phía máu phun tới, hai tay cũng không biết nắm được vật gì, hắn cũng không xem lại chỉ lo há lớn miệng ra, uống lấy uống để luồng máu phun tới kia. Ba người chạy tới, bắn ra bạch quang chém rụng đầu Ngao du thú, bị cử động này của Trần Nhược Tư khiến cho sợ ngây người, dừng ở ngoài một trượng, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Trần Nhược Tư, nhất thời dường như quên mất mục đích đến đây của mình. Cũng không biết qua bao lâu, "Thịch" một thanh âm vang lên làm cho ba người định thần lại, thì thấy Trần Nhược Tư ôm cái đầu Ngao du thú té xuống một bên. Nhìn thấy vậy, cô gái mặc áo xanh trong ba người đó sắc mặt khẽ biến, như tia chớp chuyển tới bên cạnh Trần Nhược Tư, đem bàn tay đang ôm chặt đầu Ngao du thú của hắn mở ra, ôm lấy hắn, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn, cẩn thận quan sát. Dần dần, sắc mặt của nàng càng ngày càng khó coi, hai mắt mơ hồ đỏ lên, nước mắt ngân ngấn, hình thành một gọt nước mặt từ từ rơi xuống. Người ta nói nước mắt thương tâm nhất, là nước mắt không hòa tan vào trong nước được. Điều này, cũng không biết có phải là thật hay không, nhưng giọt nước mắt trước mắt, đích thực là không bị hòa tan, chúng nó ở trong nước, giống như là một cái phao khí, không bị hòa tan mà lại như có linh lực tự di chuyển quanh thân thể của chủ nhân, từ từ chuyển động, nhẹ nhàng run rẩy, phảng phất như chúng nó cũng cảm giác được sự thương tâm. Cô gái áo xanh này, chính là con gái của Long vương, cũng chính là tỷ tỷ Điềm Hương Nhi của yêu long thú. Điềm Hương Nhi lẳng lặng nhìn khuôn mặt của Trần Nhược Tư, phảng phất như khuôn mặt đã từng gặp ngàn năm trước, trong lòng không khỏi sinh ra sự phẫn hận. Đương nhiên, sự phẫn hận trong lòng nàng không phải bởi vì Trần Nhược Tư, mà là nam tử ngoan tâm bỏ rơi nàng. "Thật giống, thật sự rất giống, nếu không phải ta biết thân phận của nó, ta còn thật xem nó như là hắn" Điềm Hương Nhi trong lòng khẽ kêu lên. Lão nhân thong thả đi tới, vỗ nhẹ lên vai của Điềm Hương Nhi nói: "Không cần thương tâm, xem hắn có bị thương hay không, nếu bị thương có nặng thì mau mau chữ trị cho hắn". Một lời đánh thức người trong mộng, Điềm Hương Nhi dụi mắt, gật đầu, nắm lấy tay của Trần Nhược Tư, khu động chân khí trong cơ thể truyền vào trong cơ thể Trần Nhược Tư, kiểm tra toàn thân. Nàng lại phát hiện thân thể Trần Nhược Tư không có gì đáng ngại, chỉ là bởi vì năng lượng trong cơ thể chịu áp lực quá lớn, khiến cho tạm thời bị đưa vào trạng thái choáng váng. Điềm Hương Nhi nghi hoặc, nhíu nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: "Sao có thể như vậy, khi chúng ta đến, nhìn thấy hắn dường như bị thương rất nặng. Hơn nữa cũng đã không còn sức để đứng lên nữa, nhưng bây giờ trong cơ thể hắn sao lại tràn ngập năng lượng vô tận như vậy chứ? Thật sự là kỳ quái". Cô gái còn lại cũng đi tới, nàng chính là mẫu thân của Ngọc Lan. Nàng thấy Điềm Hương Nhi vẻ mặt quái dị liền ân cần hỏi: "Tỷ tỷ, sao vậy, hắn thế nào rồi? "Điềm Hương Nhi bế Trần Nhược Tư đứng lên nói: "Không sao, hắn chỉ bởi vì năng lượng trong cơ thể chịu áp lực quá lớn, khiến cho hắn tạm thời bị choáng váng, chúng ta trở về dùng Ma nhãn đen năng lượng trong cơ thể hắn rút đi một chút, hắn liền có thể tỉnh lại". Thân thể Trần Nhược Tư quái dị như vậy, hấp huyết chính là cách trị thương giúp hắn khôi phục thương thế tốt nhất, hơn nữa lại là dòng máu có năng lượng nguyên thủy nhất. Hắn chính là bởi vì vừa rồi uống máu của Ngao du thú, thân thể mới trong nháy mắt khôi phục lại, mà năng lượng của Ngao du thú, thông qua máu đã bổ sung vào trong cơ thể Trần Nhược Tư, có lẽ chính vì vậy mà Trần Nhược Tư bởi vì năng lượng quá dư, nên mới bị choáng mà ngất đi. Năng lương trong cơ thể Ngao du thú, chỉ sợ là gấp mấy chục lần Trần Nhược Tư, trải qua sự tăng vọt như vậy, năng lượng trong cơ thể Trần Nhược Tư được tích trữ không biết là đã tăng lên bao nhiêu lần. Hắn lần này gặp nạn, có thể nói lại là một lần nhân họa được phúc. Về tới Long cung dưới biển sâu, Long vương gia phái người mang tới Ma nhãn. Ma nhãn kia thoạt nhìn bất quá chỉ là một hạt châu đen đúa, nhưng cẩn thận xem lại, sẽ phát hiện hạt châu kia bất kể ngươi từ phương hướng nào nhìn nó thì nó cũng như là một con ngươi nhìn lại. Đừng xem thường hạt châu này, năng lực của nó cũng không nhỏ, chỉ cần người có pháp lực cao cường thúc dục nó, có thể đem nó làm vũ khí công kích kẻ địch, một khi hạt châu này bám lên trên người kẻ địch, bất kể kẻ địch năng lực mạnh như thế nào, năng lượng trong cơ thể hắn cũng sẽ bị hạt châu có vẻ không ra gì này hút đi, nếu không có người làm phép khống chế nó, một khi bị bám vào người, bất kể là dùng phương pháp gì cũng không thể đem nó gỡ ra, chỉ có thể nhìn nó từng chút từng chút một mà hút năng lượng của mình đi. Về phần Ma nhãn còn có đặc tính gì khác hay không, sợ rằng không ai được biết. Có lẽ, cái tên Ma nhãn này, cũng đã nói lên phần nào đặc tính của nó rồi. Điềm Hương Nhi thúc dục chân lực, khu động Ma nhãn, Ma nhãn phát ra từng tia ánh sáng màu máu, đem cả không gian ánh lên một màu đỏ. Nàng đem hạt châu đã phát ra ánh sáng đỏ đặt ở trên ngực Trần Nhược Tư, đứng dậy cách Trần Nhược Tư một khoảng, tay trong không trung vũ động vài cái rồi đột nhiên ngón tay phải chỉ vào Ma nhãn ở trên ngực Trần Nhược Tư. Ma nhãn được điều khiển hấp thu năng lượng, nhất thời ánh sáng rực lên, màu đỏ càng thêm chói mắt, nó đột nhiên trầm xuống xuyên thấu qua y phục trước ngực của Trần Nhược Tư, áp chặt vào ngực của hắn. Thân thể Trần Nhược Tư cũng xảy ra biến hóa, thân thể đột nhiên phát ra một luồng sáng hộ thể màu vàng, thoạt nhìn dường như muốn chống lại năng lực thôn phệ của Ma nhãn. Giằng co một hồi, Ma nhãn đột nhiên trở nên lớn lên một chút, ánh sáng càng thêm đỏ tươi, từng luồng sáng sáng màu đỏ li ti thấu qua Ma nhãn, giống như là Ma nhãn đột nhiên xuất ra muôn ngàn móng vuốt, hướng tới luồng sang hộ thể trước ngực Trần Nhược Tư mà đánh tới. Điềm Hương Nhi đang khống chế Ma nhãn cả kinh, thân thể khẽ run rẩy. Hiển nhiên là đang cố hết sức, mồ hôi trên trán cũng đã chảy xuống từng giọt. Trên Ma nhãn bắn ra tia sáng càng ngày càng nhiều, rất nhanh bao hết cả thân thể Trần Nhược Tư. Thân thể Trần Nhược Tư cũng không biết là có phải do Ma nhãn công kích mà luồng sáng vàng hộ thể phát ra cũng càng ngày càng mạnh, tựa hồ muốn đấu với Ma nhãn. Long vương gia ở một bên quan sát, một bên thấy tình huống của thân thể Trần Nhược Tư, một bên thấy Điềm Hương Nhi khống chế Ma nhãn, sắc mặt kinh biến, có vẻ hết sức khó coi, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác bất an.