Tà đạo ngoan nhân
Chương 7 : khí hồn
Vương quân đi vào phòng ngồi xuống bàn ăn , trả điện thoại cho chu diễm rồi nói :
"bá phụ và ta đã thống nhất kế hoạch rồi , sau này khi nhiệm vụ kết thúc ta sẽ làm việc tại cửa hàng của tần gia tại kinh thành , vấn đề an nguy của ta coi như không có vấn đề . vị tần bá phụ kia còn cho ta hẳn năm triệu , từ nay chúng ta sẽ không cần phải sống khổ sở nữa rồi ."
Chu diễm nghiêm túc lắc đầu :
“tiền này của ngươi không liên quan tới hai tỷ muội chúng ta .”
Nàng chỉ muốn giúp hắn chứ hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nhận được lợi ích gì cả , nếu nàng có ý nghĩ như thế sẽ rất thẹn với cha mẹ dưới suối vàng . thế nên bạn bè nàng dù rất giàu có nhưng giúp cái nhỏ nàng sẽ chịu , ví dụ như bữa ăn trưa ở trường , vài cái bánh lót dạ thì nàng nhận còn lại nàng sẽ từ chối thẳng thừng .
Nhưng nàng ta cứng đầu thì cũng không thể nào hơn được sống hơn trăm năm vương quân , đã thế sau khi hồi phục vương quân đầu óc cũng khai khiếu rất nhiều . hắn muốn nhét tiền vào tay của nàng thì sẽ có lý do thuyết phục khiến cho nàng ta phải nhận .
Nếu chút chuyện này cũng không làm được thì hắn cũng không làm được thì lấy gì báo hiếu cho mẹ , dùng cái gì để đi trả thù cho tô hoài , phượng vũ , thiên tuệ .
Hắn mỉm cười nói :
“dù cho bên tần gia có sắp xếp như thế nào thì ta cũng sẽ là người nhà trên danh nghĩa của hai người , ta thì lại học không giỏi , nói thẳng ra là rất ngu . đương nhiên chỉ có thể dựa vào thân phận con nhà giàu đi vào , chẳng lẽ nhà giàu tới ở nhà thân thích mà lại để nhà thân thích khổ như thế sao .”
Chu diễm bối rối vô cùng :
“thế nhưng phải làm sao ?”
Vương quân ngồi lại gần nàng rồi nói :
“nếu ngươi đã giới thiệu ta vào kế hoạch này thì cũng coi như ngươi đã tham gia vào rồi , tần gia đương nhiên phải trả công . nếu không trả công thì làm sao nuôi nổi ta một năm , đã thế tần gia còn gửi tiền vào chỗ diễm tỷ thì chúng ta phải tự hiểu tiền này chia đôi .”
Nàng vẫn ngoan cố vô cùng ;
“thế nhưng ta có làm được gì đâu ?”
Tuy ngoan cố nhưng nàng đã có chút do dự , vương quân lập tức châm ngòi để đẩy hết một vố luôn :
“sao lại không có gì ? một năm tới quần áo của ta ai giặt , cơm ai nấu cho ta , nhỡ ta bệnh tật thì ai lo cho ta , đặc biệt khoảng thời gian chưa có quan hệ chính thức tần tiểu thư cũng không thể ở gần ta quá chứ . tất cả đều phải nhờ tới diễm tỷ , ngươi là người khơi mào thế nên tiền này ngươi không nhận cũng phải nhận , sau này an gia truy tra ngươi cũng chỉ có thể chạy tới kinh thành , lúc đó không có tiền sao sống .”
Tuy không biết gì nhưng vương quân cứ nói chuyện như kiểu cái gì mình cũng biết vậy , cái này không giống mẫu thân nên chắc được di truyền từ cha . từ khi sinh ra hắn đã không biết cha là ai rồi , nhưng mỗi khi hắn nói láo hay tỏ ra mê gái thì mẫu thân liền nói hắn chỉ giống cha còn chẳng giống nàng được cái gì cả .
Chu nhan trong ánh mắt tràn đầy chờ mong , nàng không biết tỷ tỷ sẽ nhận được bao nhiêu tiền nhưng một đồng cũng quý lắm rồi . một cô bé mới lớn như nàng cũng thích ăn ngon mặc đẹp , chỉ là hoàn cảnh không cho phép nên nàng mới như thế này thôi , một phần cũng do tỷ tỷ quá cứng đầu nữa .
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì rốt cuộc chu diễm cũng bị vương quân tẩy não thành công , nàng rốt cuộc nhận lấy một phần năm số tiền . thế nhưng vương quân tất nhiên vẫn có cách để cho nàng nhiều hơn , ví dụ như mua đồ đạc gì đó hắn sẽ mua mà không để hai tỷ muội tiêu tiền .
Có ơn tất báo đây chính là thứ đầu tiên mà mẫu thân dạy nên hắn tuyệt đối không bao giờ quên , mà ơn cứu mạng chỉ xếp sau ơn sinh thành thôi . nhớ đến mẫu thân ban đêm vương quân đi ra ngoài gốc cây trước nhà ngồi ngắm trăng , trong đầu nhớ về quê hương của mình .
Chu diễm có quá nhiều tiền trong lòng đương nhiên rất hưng phấn , nàng cứng đầu không có nghĩa nàng khác người , nàng chỉ muốn đồng tiền vào tay là đồng tiền do nàng kiếm được . đây là điều mà cha nàng dặn dò nhiều lần trước khi lâm chung , chu nhan lúc đó quá nhỏ nên không nhớ chứ nàng thì không thể nào quên được .
Nàng ta đi ra ngoài lấy ra thanh kiếm của mình ánh sáng lóe lên nàng liền bay lên trên cây cùng với vương trần ngồi trên đó . thanh kiếm của nàng sau đó lại lóe một cái hóa thành tiểu kiếm đâm vào cổ tay của chu diễm biến thành một hình xăm , thấy cảnh này khiến cho vương quân bất giác nhìn vào cổ tay của mình .
vương quân nhìn nàng khẽ giọng hỏi :
“diễm tỷ tu vi gì rồi ?”
Chu diễm mỉm cười vẻ mặt rất tự hào :
“ta hiện tại đã nhị hồn cảnh ba sao .”
Nàng là một cái cô nhi tự nuôi sống bản thân và muội đã khó , tự mình thăng cấp lên nhị hồn cảnh ba sao chính là do thiên phú của nàng rất mạnh . chứ nói thực ra thì nàng chẳng hưởng được một chút tài nguyên nào , tài nguyên của học viện cho cũng bị nàng mang đổi thành cơm gạo cho hai tỷ muội . thế nhưng vấn đề ở đây là vương quân chưa từng nghe tới loại cảnh giới này , nàng có lẽ tu một thứ gì khác chứ không phải vũ đạo , dù sao ngoài vũ đạo thì vẫn có tu tiên , ma pháp , đấu khí , dị năng , vu thuật ……. có thể là loại nào đó hắn không biết .
Hắn cười hỏi lại :
“thế nhị hồn cảnh ba sao tương đương với vũ đạo cảnh giới nào ?”
Chu diễm mắt sáng lên , nàng không nghĩ vương quân nhìn thế lại có cùng đam mê với mình :
“công tử cũng thích nghiên cứu cổ học hay sao ?”
Vương quân không hiểu gì cả :
“ sao diễm tỷ lại nói như thế ?”
Nàng ngồi gần lại thân thể khổng lồ của vương quân khẽ giọng :
“một tỷ năm trước toàn bộ các hệ thống tu luyện khác đều bị xóa bỏ , trong vũ trụ này hiện tại chỉ còn tu luyện khí hồn thôi . ta cảm thấy tiếc nuối khi không được sống trong thời đại mà mọi người có thể tu luyện nhiều thứ ,như thế khi đánh nhau sẽ thú vị biết bao nhiêu .
Ngươi không biết chứ vũ giả cực kỳ mạnh mẽ có thể dời non lấp biển , tiên giả thì được miêu tả rất tiên phong đạo cốt , ai cũng là soái ca , soái tỷ .rồi còn cả dị năng giả vừa sinh ra đã có sức mạnh phi thường , đâu phải tu luyện vất vả như thế này , lúc nào cũng phải mang tính mạng của mình ra đánh cược .”
Hắn có chút nghi hoặc sau đó lại vui cười :
“hành tinh này có chút đặc biệt khi tu luyện khí hồn…..”
Lần này đến phiên chu diễm ngạc nhiên nói :
“công tử quan tâm cổ học nhưng chưa đọc qua giáng trần bút ký hay sao ? sau khi thiên đạo biến đổi thì toàn bộ những hệ thống tu luyện khác đều bị suy yếu hoặc biến mất , giáng trần thần quân phi thăng thần giới sau đó đánh dấu sự suy yếu lần hai của các hệ thống khác .
Khi ngài ấy còn ở nhân gian tu luyện thì mọi người sẽ tu luyện một thứ ví dụ như ma pháp , vũ đạo , dị năng….. chung với khí hồn . nhưng về sau những thứ đó càng lúc càng hiếm bởi chỉ có những nhà siêu giàu mới có thể bồi tài nguyên tu luyện thêm mấy thứ đó , lý do thì bởi tài nguyên sẽ phải dùng gấp chục lần khi xưa mới được hiệu quả tương tự .
Cũng chính vì lý do này mà càng lúc những thứ liên quan tới cách tu luyện vũ đạo hay ma pháp không còn nữa , bảo vật liên quan thì trở thành cổ vật với giá trên trời . nói xong thì nàng bất tri bất giác nhìn về phía chiếc nhẫn hắn ta đeo ở ngón tay , ánh mắt nàng tràn ngập vẻ hâm mộ .”
Đầu của vương quân “ong” lên một cái , nếu nhân vật lợi hại như thế tồn tại thì không có lý nào hắn không biết , còn loại biến đổi tu luyện này xảy ra không lý nào thôn thiên dạ lang tộc không hay tin .
“khoan đã .”
Quy lão tu vi không tốt nhưng cũng siêu thần tại sao lại chết , rồi quy lão có nói có biến đổi gì đó cần hắn về giúp mẫu thân .
Ý nghĩ trong đầu quá khủng bố , hắn run rẩy hỏi chu diễm :
“trong thời kỳ biến đổi đó các vũ giả sẽ ra sao ?”
Chu diễm càng hưng phấn nhưng rất nhanh chóng tỏ vẻ tiếc rẻ :
“tu vi của họ không tiến mà càng ngày càng lùi bước , kết cục đương nhiên là chết sau khi hết thọ nguyên……”
Nghe đến đây thì vương quân giống như bị cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài , hắn ta nhớ lại lời giảng của lão sư được mẫu thân mời tới dạy hắn . hôm đó hắn nghe giảng rất nhiều về tâm thụ , thứ mà đã cứu sống được hắn ta .
Khi ấy vương quân khoảng mười tuổi líu lo hỏi :
“tâm quả càng mọc lâu càng tốt , thế làm sao để biết quả đó đã ra được bao nhiêu lâu ?”
Lão giả kia cười nói :
“xanh lá là dưới một ngàn năm , xanh dương là dưới một vạn năm , một vạn năm tới mười vạn thì có màu vàng, mười vạn tới trăm vạn năm thì có màu đỏ , trăm vạn năm tới ngàn vạn năm thì có màu tím , lôi thần trạng vũ may mắn ăn được một tâm quả hai ngàn vạn năm thì có nói tâm quả càng để lâu càng sẫm màu .”
“kình….kình”
Tiếng trống vang lên , vương quân lao ra ngoài bất chấp lão giả còn giảng chưa xong .
vương quân thì thầm :
“mẫu thân , ngài có còn sống hay không ?”
Dù đã tận mắt nhìn thấy tâm quả nhưng vương quân không muốn tin vào sự thật này , hắn ta nhảy xuống cây khẽ giọng nói :
“ta muốn đi dạo một chút , diễm tỷ sáng mai còn phải đi vào học viện thế nên ngươi đi nghỉ chút đi , đừng suy nghĩ quá nhiều làm chi cho mệt người .”
Chu diễm gật đầu khẽ giọng nói :
“nơi này tuy an toàn nhưng đừng đi xa quá biết chưa .”
Vương quân hơi cười gật đầu sau đó dần dần đi về phía rừng , tối hôm nay khi ăn cơm xong hắn đã được chu nhan dẫn tới chỗ hắn bất tỉnh hôm trước . dù hôm đó bị truy sát chạy thục mạng nhưng hắn vẫn không hề quên đường , chu diễm vừa khuất bóng thì hắn ta liền chạy như bị ma đuổi , môi cắn chặt lại hy vọng tất cả không giống như hắn nghĩ .
Main bá; hậu cung hữu dụng; nvp có não; tình tiết không máu chó; không buff quá đà; cốt truyện đặc sắc tại #tới dị giới làm tiểu bạch kiểm. tới dị giới làm tiểu bạch kiểm
Truyện khác cùng thể loại
2897 chương
72 chương
1947 chương
9 chương
110 chương
18 chương
20 chương
79 chương