Tuy rằng thời gian đi theo Dạ Hạo Thiên cũng coi như là lâu, nhưng cái Dạ Hạo Thiên gọi là hữu dụng hay vô dụng, Dung Thanh dường như cũng không hoàn toàn hiểu hết được. Tốt xấu gì thì cũng là huyết mạch của hắn, lưu một đường sống hẳn không có gì sai đi! Nghĩ vậy, Dung Thanh tới Lan Tâm viện. Xa xa, liền thấy được thân ảnh ngồi dưới tàng cây, vẻ mặt không vui cũng không buồn. Trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc vô cùng, Dung Thanh đến gần. "Dung Thanh tham kiến ngũ hoàng tử." Tận lực phát ra thanh âm, cho rằng có thể thu hút sự chú ý của đối phương, nhưng hiển nhiên...hắn tính sai rồi. Đối phương ngay cả một ánh mắt cũng không cho hắn. Dạ Hối chỉ là đang ngồi, giống như một pho tượng không có tình cảm, ánh mắt trống rỗng, hình như thế gian này tất cả đều không có can hệ gì với y. Liên nhi đang ở trong phòng, nghe thấy thanh âm nọ liền sửng sốt, ném cây kim thêu trong tay đi, cuống quít chạy ra, vừa nhìn thấy mặt người nọ, liền trở nên vui vẻ, vội vã quỳ xuống đất, hai tay chống đỡ bên cạnh run nhè nhẹ. "Nô tỳ Liên nhi tham kiến tổng quản." Bởi vì cử chỉ của nàng, Dạ Hối bên cạnh cuối cùng cũng động đậy một chút. Y nghiêng đầu, nhìn về hướng Dung Thanh đang đứng. Chạm đến tầm mắt của y, Dung Thanh đánh giá, đây là ánh mắt một đứa trẻ nên có sao? Thu lại biểu tình trong mắt, Dung Thanh cười cười với y:" Ngũ điện hạ" Dạ Hối nhìn hắn một cái, lại nhìn về phía Liên nhi đang quỳ trên mặt đất thần tình kích động không thôi. "Ngươi muốn đi ra ngoài?" Giọng trẻ con vang lên nhưng bởi vì không thường nói chuyện mà mang theo chút ám ách, ánh mắt nhìn Liên nhi cũng không có biểu lộ ra bất cứ cảm xúc gì. Nhưng Liên nhi bởi vì lời y nói mà hoảng loạn. " Không không, Liên nhi không...Liên nhi là..." Thấy trong mắt Dạ Hối hiện lên một tia hiểu rõ, Liên nhi càng thêm hoảng loạn hơn, Dạ Hối lại nhìn về phía Dung Thanh, nàng đột nhiên ngổn ngang trăm mối đột ngột dập đầu trên mặt đất. "Ngũ điện hạ, Liên nhi sẽ không bỏ lại một mình ngài. Người này là Dung tổng quản, y xuất hiện ở chỗ này, chính là truyền ý chỉ của hoàng thượng! Liên nhi chẳng qua thay ngũ hoàng tử vui mừng a!" Vui mừng thay cho y? Dạ Hối sửng sốt, liếc mắt nhìn nàng thật sâu, lại ngẩng đầu nhìn về phía Dung Thanh, trong mắt y xuất hiện một tia chán ghét. "Hắn lại có ý chỉ gì?" Sự tình đã qua lâu như thế, mệt cái người kia còn có thể nhớ tới trong lãnh cung còn có một người như y. "Ngũ điện hạ hiểu lầm, Dung Thanh chỉ là đến xem điện hạ có cần cái gì hay không." Áp xuống tâm tình khi trông thấy vẻ mặt sửng sốt của Dạ Hối, Dung Thanh thu lại khuôn mặt, cười đến ôn hòa. Dạ Hối không để ý đến hắn. Không quan tâm đến nguyên nhân Dung Thanh tại sao ở chỗ này, xác định hắn không có mang đến cái gì có thể thay đổi cuộc sống của y xong, Dạ Hối xoay người trở về phòng, chỉ là khi đi ngang qua Liên nhi bên cạnh, cước bộ hơi ngừng lại. "Nếu như ngươi muốn đi ra ngoài..." đây có lẽ là một cơ hội tốt. "Liên nhi bất kể thế nào cũng sẽ không bỏ lại một mình ngài!" Thấy thân ảnh nho nhỏ kia cũng không ngoảnh lại tiếp tục đi vào phòng, Dung Thanh quay đầu nhìn tỳ nữ kia. Liên nhi đã từ mặt đất đứng lên, đã không còn vẻ kích động như vừa nãy, khom người. "Không biết tổng quản có cái gì muốn hỏi nô tỳ?" Trong mắt hiện lên một tia tán thưởng, ở nơi địa phương như hoàng cung này, lại còn là trong lãnh cung, tỳ nữa này đúng là không tệ. Đơn giản hỏi thăm Dạ Hối sơ lược tình hình về ăn, mặc, ở, đi lại xong, Dung Thanh rời khỏi Lan Tâm viện. Trước tiên đi châm công cục (phường may hoàng cung), sau đó đi ngự thiện phòng, tối mới đến Thừa Thiên điện, gặp mặt Dạ Hạo Thiên. "Nghe nói Dung Đại tổng quản ngày hôm nay bề bộn nhiều việc a."Vừa vào cửa, Dạ Hạo Thiên ôn hòa nói một câu như vậy. Mỗi một hành động hay lời nói của mình, cũng không lọt qua mắt người này, Dung Thanh sớm thành thói quen, cũng không sợ, sau khi hành lễ, mới cười nói:" Tốt xấu gì thì cũng là huyết mạch của bệ hạ, Dung Thanh cũng chỉ sợ là làm không chu toàn." "Hừ." Hừ lạnh một tiếng, Dạ Hạo Thiên cũng không hỏi thêm gì nữa. Dung Thanh cũng không có báo cáo y ở lãnh cung đặc biệt như thế nào, so sánh ra, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, tạm thời phỏng chừng cũng không làm cho Dạ Hạo Thiên có hứng thú. Chỉ là biến động đã bắt đầu, không phải sao? Từ sau khi Dung Thanh xuất hiện, trong lãnh cung cái ăn, y phục, đều so với trước đây tốt hơn nhiều. Dường như chắc chắc Dạ Hối có một ngày nhất định có thể rời khỏi lãnh cung, Liên nhi hầu hạ y ngày càng dụng tâm, cũng cẩn thận hơn rất nhiều. Không thể không cẩn thận, bởi vì những ngày yên ổn về sau đã bị quấy rầy. Thân là đại nội tổng quản, Dung Thanh cẩn thận dặn dò lại khiến hậu cung xì xào bàn tán. Ai cũng không biết Dung Thanh làm những việc này có phải là ý của hoàng thượng không, nếu như là ý của hoàng thượng, vậy đại biểu cho cái gì. Tất cả mọi người đều mong ngóng, tuy rằng ai cũng không tin, đứa trẻ mồ côi có quan hệ với kẻ tạo phản lại được hoàng thượng coi trọng, nhưng nghĩ đến người kia vui buồn thất thường, mọi người cũng không dị nghị gì. Làm bộ không phát hiện trong sân Lan Tâm viện có thêm nhiều kẻ hóng hớt, Dạ Hối rũ mắt, càng thêm chán ghét. Thậm chí không cần người kia tự thân động thủ, cũng có thể dễ dàng đưa tiễn cái mạng nhỏ của y, hoàng cung, loại địa phương như thế khiến người ta căm hận. Nhìn Liên nhi mang theo giỏ đựng điểm tâm, nhẹ chân nhẹ tay nghĩ rằng những việc mình đã an bài thỏa đáng có thể giấu được Dạ Hối. Đây đã là lần thứ năm trong tháng lượng thức ăn được tăng thêm. May mà Liên nhi cẩn thận, cũng không mang thức ăn do những kẻ "hảo tâm" đưa cho Dạ Hối ăn, mà đồ ăn đó đã được xử lí gọn gàng, Liên nhi dùng di vật của Thành Cẩn hối lộ tiểu thái giám, tự mình lựa chọn đồ ăn, cho nên cũng không quá nguy hiểm. Chỉ là, nguy cơ từ bốn phía, ai có thể đảm bảo, y ngày mai có thể vẫn sống? Dạ Hối rũ mắt xuống. Nếu như đây là một giấc mộng, đến lúc nào y mới tỉnh dậy? Cuộc sống như vậy thật khó khăn! ... "Ngươi nói cái gì?" Nhìn Liên nhi đứng ở một bên cầm quần áo và đồ dùng hàng ngày, Dạ Hối rất hoài nghi mình có nghe nhầm hay không. "Bệ hạ có chỉ, tất cả hoàng tử đêm nay đến yến hội." "Bao gồm cả ta?" "... vâng " Có lẽ vốn không bao gồm y, nhưng nhìn sắc mặt Liên nhi, Dạ Hối biết, nàng nhất định đã làm chuyện gì đó. Đã như vậy... Y đứng lên:"Thay y phục cho ta!" Bất kể như thế nào, y cũng sẽ không đạp hư dụng tâm của người khác, mặc kệ là vì cái gì. Tóc rối tung được chải sơ, y phục vàng nhạt chỉ thuộc về hoàng tử được khoác trên thân, tỉ mỉ vuốt nếp áo, đai lưng tinh xảo được cài tốt, cả việc nhỏ như cài vật trang sức cũng được lựa chọn cẩn thận giắt trên người. Liên nhi che miệng nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ. "Ngũ điện hạ trông rất đẹp." Quả thực rất đẹp. Kế thừa tướng mạo của Thành Cẩn, nhưng không khiến người khác cảm thấy nữ tính, khóe mắt hơi nhướng lên, ngẫu nhiên lạnh lùng, dường như cung điện cũng không thể so sánh với y. Nhìn lại mình, Dạ Hối che đi chán ghét trong mắt, xoay người: "Đi thôi!" Liên nhi dẫn đầu, dưới sự hướng dẫn của thái giám, lần đầu tiên Dạ Hối ra khỏi cửa lãnh cung. Quay đầu nhìn lại, trong Lan Tâm trong viện tiêu điều và bên ngoài sầm uất đẹp đẽ thật đối lập mạnh mẽ. "Ngũ điện hạ, phía trước là ngự hoa viên, Liên nhi thân phận thấp kém, không thể theo ngài được nữa, ngài nhưng trăm ngàn lần phải cẩn thận." Ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng giúp Dạ Hối sửa sang lại y phục, Liên nhi dặn dò. Nhìn trong mắt nàng một mảnh lo lắng, trầm mặc một lúc lâu, Dạ Hối vươn tay phủ lên trán nàng. Đừng lo lắng. Liên nhi lúc này nước mắt rơi như mưa. Đây là lần đầu tiên Dạ Hối chủ động đụng vào nàng, vì dỗ dành nàng.