Tà Dạ Vô Hối
Chương 25
Theo con đường Cảnh An chỉ trở về tìm, rất xa Dạ Hạo Thiên đã nhìn thấy Dạ Hối lẻ loi trơ trọi ngồi ở trong đình. Ở đằng kia đèn lồng chiếu rọi lên khuôn mặt nhỏ nhắn, mang theo vẻ tái nhợt.
Dạ Hạo Thiên mâu quang tối sầm lại.
Vì cái thị nữ nho nhỏ, vậy mà lưu tâm đến vậy sao? Hắn còn tưởng rằng người có thể được Dạ Hối để ở trong lòng đã ít càng thêm ít!
Phân phó Cảnh An sau lưng nói: "Ở chỗ này trông coi."
"Vâng!" Cảnh An đáp lời, chỉ huy những người khác xung quanh đình mang thêm vài cái chén nhỏ liền lập tức thối lui, cũng không dám đi qua quấy rầy, đứng chờ ở rất xa.
Thời điểm Dạ Hối thấy Dạ Hạo Thiên, chỉ trừng mắt lên, trên mặt vẫn không biểu lộ gì. Y đã sớm thành thói quen trưng vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn, ở bên trong đôi mắt kia Dạ Hạo Thiên thấy được sự yếu ớt lóe lên rồi biến mất.
Dạ Hạo Thiên nhíu mày:"" Vì một thị nữ mà gây ra động tĩnh lớn như vậy, hoàng nhi có biết sẽ gây ra hậu quả gì không?""
Ngữ khí không đáng của hắn, khiến cho Dạ Hối cau lại lông mày, Dạ Hối nhìn hắn, vẻ mặt khó có thể thấy hiện lên sự cố chấp:"" Nàng không thể có việc."
""Nga?"" Ngữ điện cao hơn, Dạ Hạo Thiên phượng mâu hiện lên một tia nguy hiểm tói tăm, ở bên cạnh Dạ Hối ngồi xuống, hắn một tay chống cằm, không rõ hỏi:"" Hoàng nhi nói cho phụ hoàng, nàng cùng những người khác có chỗ nào bất đồng?"
Dù sao đã ở chung được 5 năm, ý tứ Dạ Hạo Thiên hỏi như vậy, Dạ Hối rất rõ ràng.
Y nhìn Dạ Hạo Thiên,, ánh mắt không chút nào né tránh:"" Nàng chiếu cố ta mười năm." Từ lúc y sinh ra ngày đầu tiên, Liên nhi một mực ở bên cạnh chiếu cố, vì y, cô nương kia coi như là tận tâm tận lực rồi.
Y nói với Dạ Hạo Thiên:""Nếu như trong lãnh cung không có nàng, ta đã sớm chết trong tay Thành Cẩn rồi.""
"Thành Cẩn?"" Dạ Hạo Thiên đã không nhớ rõ phi tử này của hắn có hình dạng như thế nào rồi, nhưng trong trí nhớ nàng mặc dù có điểm ngu xuẩn cũng chưa đến mức nhẫn tâm ra tay với con của mình: "Nàng tại sao phải giết ngươi?"
Dạ Hối nhàn nhạt đáp: "Nàng điên rồi." Đối với nữ nhân sinh hạ mình, y cũng không muốn nhắc tới. Đem ánh mắt nhìn về phía xa xa, Dạ Hối hỏi: "Còn chưa có có tin tức sao?"
"Dung Thanh vừa đi, nào có nhanh như vậy?"
Ánh mắt một mực đảo quanh trên người Dạ Hối, Dạ Hạo Thiên nhìn xem cũng không thấy y biểu hiện ra vẻ lo lắng, vẻ mặt phá lệ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Hắn bỗng nhiên có phần muốn biết, có thể được Dạ Hối để ở trong lòng ngoại trừ thị nữ này còn có người nào?
""Nghe Cảnh An nói, là người trong điện của Thẩm Ngọc Hạ gọi đi?""
"Ân."
"Vậy ngươi không nghi ngờ nàng sao?"
Dạ Hối vẻ mặt cứng đờ, xoay đầu lại, ánh mắt nặng nề chằm chằm vào Dạ Hạo Thiên."Ta chỉ biết hoài nghi ngươi!" Không có hắn phân phó, Thẩm Ngọc Hạ nào dám tự chủ trương? Dùng loại chuyện này để dò xét, Dạ Hạo Thiên cho là y sẽ trả lời hắn như thế nào?
Mặc dù biết lời y nói không phải thật sự, nhưng Dạ Hạo Thiên vẫn bị câu hoài nghi ấy kích thích tràn đầy tức giận.
Trực tiếp thò tay, mặc kệ Dạ Hối giãy dụa, đem người cuốn vào trong ngực, Dạ Hạo Thiên bắt cái cằm của y, mâu quang hơi trầm xuống, không vui nói:""Loại thái độ này của hoàng nhi khiến phụ hoàng cảm thấy, dù cho nàng vô sự thì cũng không nên sống thêm!""
Hắn không đem thị nữ kia để vào mắt, nhưng bởi vậy mà khiến Dạ Hối làm ra quyết định không sáng suốt, hắn không ngại tự mình động thủ trừ bỏ nàng.
"Dạ Hạo Thiên!" Lời của hắn làm cho đồng tử Dạ Hối nháy mắt co rút lại, y nâng đầu, con ngươi đen như mực thẳng tắp nhìn chằm chằm vào con mắt Dạ Hạo Thiên, y nói:"" Dạ Hạo Thiên, nếu như Liên nhi chết..."
"Như thế nào?"
"Ta sẽ hận ngươi!"
Yên lặng, cực kỳ yên lặng, đến nỗi có thể nghe được thanh âm hô hấp của đối phương. Dạ Hối cảm giác được lực đạo Dạ Hạo Thiên bắt lấy cằm y dường như muốn bóp nát xương cốt mình.
Dạ Hạo Thiên nhắm mắt lại, thanh âm trầm thấp mang theo xu thế mưa gió nổi lên:"" Trẫm không nghe rõ, ngươi lặp lại lần nữa!"
Một cái tát vỗ trên tay Dạ Hạo Thiên, Dạ Hối vẻ mặt bình tĩnh vô ba:""Đau, buông tay.""
Dạ Hạo Thiên hơi nới lỏng tay, ánh mắt như lợi kiếm hung hăng hướng về phía Dạ Hối. Y cư nhiên dám vì một cung nữ không rõ sống chết mà oán hận hắn?
Dạ Hạo Thiên kiệt lực khắc chế, không để cho mình giơ tay bóp chết hài tử ôm trong ngực.
Cảm thụ được Dạ Hạo Thiên đang áp chế lửa giận, Dạ Hối nhìn ánh mắt lóe lên của hắn, sau đó chậm rãi dời đi.
Y biết rõ lời mình nói có chút nặng, nhưng đến lúc này rồi, Dạ Hạo Thiên còn muốn thăm dò y, hắn biết rõ y tâm tình không tốt.
Dạ Hối thừa nhận, mình đây là giận chó đánh mèo.
Y không cách nào khống chế chính mình không suy nghĩ, nếu như không phải Dạ Hạo Thiên để cho y trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, Liên nhi ngày hôm nay cũng không xảy ra chuyện.
Dạ Hối không dám suy nghĩ, cô nương kia hiện tại còn sống hay không, bị đối xử như thế nào.
Xa xa, bốn phía đèn đuốc sáng trưng lại chiếu không sáng bầu trời đêm đen kịt, tường thành cao cao vẫn như ẩn như hiện, lạnh lùng cứng rắn.
Dạ Hối mở miệng, thanh âm lạnh như hàn băng, y nói: "Ta chán ghét cái chỗ này!" Cực kỳ chán ghét!
Dạ Hạo Thiên nhìn bên mặt lạnh lùng của y, trong đôi mắt một mảnh tối tăm, hắn ôm Dạ Hối thật chặt, chặt lại lỏng, cuối cùng đem Dạ Hối đẩy ra.
Một đoàn ức khí chặn trong ngực, không chỗ phát tiết, hắn lạnh lùng nhìn người ngã ngồi dưới đất, trong mắt một tia độ ấm cũng không có.
Dạ Hối không chút sợ hãi, trừ bỏ lúc bị đẩy xuống dưới đất, y nhíu nhíu mày, không biểu lộ nửa phần dư thừa. Không có ý định đứng dậy, cứ như vậy ngồi dưới đất, y ôm lấy hai chân của mình, đem cằm chống lên.
Nếu như Dạ Hạo Thiên có thể thật sự ra tay giết mình, thì tốt rồi.
Trong đình chìm trong yên lặng, Dạ Hạo Thiên đôi mắt u ám như vực sâu. Hắn nhìn hài tử ngã ngồi dưới đất, nói không nên lời là cái loại cảm giác gì.
Rất tức giận, nhưng giết y, lại không ra tay được. Hơn nữa...
Dạ Hạo Thiên xoay đầu, đưa ánh mắt chuyển qua ảnh tam bị sát khí trên người hắn bức ra.
Mấy năm nay ảnh tam vẫn luôn ẩn thân kín đáo, số lần Dạ Hối dùng hắn cũng không nhiều, cho nên số lần Dạ Hối thấy hắn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ảnh tam đứng trước mặt Dạ Hối, ôm quyền nói với Dạ Hạo Thiên:"" Hoàng Thượng thứ tội, Tam có lệnh bên người."" Nếu không phải vạn nhất, hắn cũng không muốn chống lại Dạ Hạo Thiên.
Dạ Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm, thu liễm khí thế thả ra, ánh mắt dời về phía Dạ Hối.
Dạ Hối nói: "Tam, lui ra đi."
Ảnh tam liếc nhìn Dạ Hạo Thiên, lặng yên không một tiếng động ẩn tung tích.
Dạ Hạo Thiên nhìn thoáng qua Dạ Hối, chậm rãi đến gần, ở trước mặt Dạ Hối ngồi xổm xuống, Dạ Hối ngẩng đầu nhìn hắn.
"Về sau, không cần dễ dàng chọc giận trẫm!"" Dạ Hạo Thiên cảnh cáo nói.
Dạ Hối giật giật khóe môi, "Ngươi có thể đem ta đưa về lãnh cung."
"Ngươi cho rằng trẫm không dám?"
Dạ Hối không có trả lời, chỉ là trầm mặc nhìn hắn.
Thật lâu sau, đang lúc Dạ Hạo Thiên nhịn không được muốn phẩy tay áo rời đi, hắn nghe thấy thanh âm giống như nỉ non của Dạ Hối:"" Nếu như Liên nhi không còn, ta chỉ còn lại một mình.""
Thanh âm kia rất nhẹ, nếu không chú ý sẽ không nghe thấy, lại làm cho Dạ Hạo Thiên trong nháy mắt tỏa ra lửa giận ngập trời.
Mà thôi, nể tình lúc trước y cố gắng nghĩ cách an ủi mình, Dạ Hạo Thiên quyết định không cùng y so đo.
Khoản nợ này trước ghi vào sổ!
Hắn đưa tay đem Dạ Hối từ trên mặt đất kéo lên, quay người đi ra ngoài.
Dạ Hối hỏi: "Đi đâu?"
Dạ Hạo Thiên liếc liếc y: "Chẳng lẽ hoàng nhi có ý định ở chỗ này ngồi cả đêm?"
Dạ Hối không mở miệng, mặc kệ Dạ Hạo Thiên dắt y trở về tẩm cung của hắn.
Về phần tại sao lại là tẩm cung Dạ Hạo Thiên mà không phải Kiền Minh điện, Dạ Hạo Thiên không có hảo tâm như vậy đặc biệt đưa y trở về, mà Dạ Hối hiện tại cũng không muốn trở lại nơi lãnh lãnh thanh thanh kia.
Mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt trong không khí, Dạ Hối yên ổn chìm vào giấc ngủ.
Mà Dạ Hạo Thiên thì ngồi bên cạnh cả buổi tối.
Có một số việc, dường như, có chút vượt ngoài dự liệu của hắn
...
Một đêm này trong hoàng cung khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, đã có ý chỉ của Dạ Hạo Thiên, không ai dám ngăn trở thị vệ điều tra, chẳng qua là khi mọi người biết rõ cử động lần này chỉ là vì tìm một cung nữ mất tích của Dạ Hối, có người biểu lộ khó coi.
Nửa đêm thanh âm nện đồ vật trong Đức Thịnh điện lại vang lên, tứ hoàng tử Dạ Minh Hâm được Huệ phi mài luyện ra đang ở một bên bất động sừng sững ngồi, nghe thanh âm đồ sứ bị nện, việc không liên quan đến mình suy đoán, là ai trong nội cung nhịn không được ra tay?
Hoàng hậu Thẩm Ngọc Hạ cũng là một đêm không ngủ, Cảnh An phái người tới thông báo chuyện đã xảy ra, nét mặt của nàng vẫn ngưng trọng.
Nàng đến Kiền Minh điện, nhưng Dạ Hối không có ở bên trong, lại đi ngự thư phòng và tẩm cung của Dạ Hạo Thiên, lại bị người ngăn cản, nói cho nàng biết Hoàng Thượng cũng không ở.
Thẩm Ngọc Hạ bước chân nhanh chóng, nếu Dạ Hối thật sự tưởng là nàng làm, nên làm gì bây giờ? Dù sao tiểu thái giám kia xác thực là người trong cung nàng, sau chuyện không may này thì không ai thấy tên thái giám kia.
Sự dịu dàng trên mặt che phủ một tầng băng sương, Thẩm Ngọc Hạ nghĩ thầm nhất định phải bắt được người đứng đằng sau này, rõ ràng đem chủ ý đánh tới trên người của nàng, nếu vì việc này mà phá hủy quan hệ nàng thật vất vả mới cải thiện được với hài tử kia, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha người kia!
Cùng lúc đó bên ngoài là một đoàn lộn xộn, Nhị hoàng tử Dạ Minh Lân ở Ngọc Tề các lại yên tĩnh hơn nhiều, rất phối hợp để cho thị về tiến đến tra xét rồi đi, Mai Phi và Dạ Minh Lân còn rất an tâm ăn bữa tối.
Chỉ là Dạ Minh Lân vừa ăn một miếng, đôi mắt vẫn nhanh như chớp theo dõi mẫu phi trưng khuôn mặt bình tĩnh.
Mai Phi liếc mắt hỏi hắn:"" Không thành thật ăn cơm đi, nhìn chằm chằm mẫu phi làm cái gì?""
Dạ Minh Lân lập tức buông bát đũa, con mắt nhìn ra cửa xem xét, thò người ra nhỏ giọng hỏi nàng:""Mẫu phi, có phải là người làm hay không a?""
"Ba " một tiếng, bát đũa trong tay Mai Phi trùng trùng điệp điệp đập lên trên bàn, Dạ Minh Lân rụt rụt cổ, vội vàng bày ra tư thế biết lỗi:"" Mẫu phi, ta sai rồi."
"Sai chỗ nào?"
"Ta... Ta không nên tùy tiện hoài nghi người...""
Nhị hoàng tử Dạ Minh Lân là hoàng tử to gan hung hăng càn quấy nhất, có thể nói toàn bộ hoàng cung ngoại trừ Dạ Hạo Thiên cùng Mai Phi, ai hắn cũng không để vào mắt.
Hắn cực kỳ sợ Mai Phi. Bị Mai Phi nhàn nhạt liếc mắt, tâm can hắn đều phải run rẩy trên ba lần, hắn biết rõ chính là thủ đoạn của mẫu phi.
Cứ cho rằng sẽ bị phạt, Dạ Minh Lân vẻ mặt thảm thương, Mai Phi nhìn hắn, sắc mặt thêm vài phần bất đắc dĩ, không tức giận, chỉ giáo huấn một câu:"" Không có chứng cớ thì đừng có suy đoán lung tung, coi chừng rước họa vào thân." Một lần nữa bưng bát cơm lên.
Dạ Minh Lân không ngừng liên tục gật đầu, cũng bưng bát cơm không ngừng nhai, Mai Phi gắp cho hắn một đũa thức ăn, dặn dò: "Ăn từ từ, cẩn thận nghẹn."
Nàng nhìn Dạ Minh Lân ánh mắt tràn đầy yêu thương, nhưng khi nghe thanh âm ầm ĩ bên ngoài, ánh mắt nhẹ chuyển, khóe môi treo lên nụ cười lạnh.
Vì một cung nữ mà điều động binh lực như vậy, vị ngũ hoàng tử kia cũng không sợ gây tai họa!
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
501 chương
56 chương
1 chương
16 chương
63 chương