Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân
Chương 42 : Chuyện xưa kim ngao
Lại nói Thiên Hóa nghe tin Hạo Nhiên bị phái lên Kim Ngao đảo tìm Thông Thiên giáo chủ, rồi thấy Ngọc Đỉnh nửa đường quay về, lập tức lo lắng vô cùng. Lão phụ mình bị vùi lấp trong Hồng thủy trận, càng thêm phiền não gấp bội, bất đắc dĩ thân phụ bị vây hãm, cứu người quan trọng, đành phải gác lại tâm tư thấp thỏm tiến vào Hồng thủy trận kia.
Nhưng Thiên Tường mới mười tuổi, nghe tin Phi Hổ sinh tử chưa rõ, chỉ biết khóc lớn. Hoàng Thiên Hóa phiền não vô cùng, lớn tiếng quát mắng, rồi dùng lời lẽ an ủi, rốt cuộc hết cách, hai người đứng trước Hồng thủy trận, đang do dự không biết phải tiến vào bằng cách nào thì lại thấy một nam tử cao lớn đứng bên ngoài trận nọ, nửa người xích lõa, trường quái song tụ buộc bên hông, vai cõng một thanh đao luân* cự đại, luân phong xoay tròn như nguyệt. [*thanh đao cong như bánh xe]
Phía sau nam tử lại lơ lơ lửng lửng một người, chính là Na Tra.
Hoàng Thiên Hóa nhận ra nam tử cao lớn kia chính là đồ đệ của Phổ Hiền, huynh Na Tra, đệ nhị tử của Lý Tịnh tên gọi Mộc Tra, loan đao cự đại sau lưng Mộc Tra chính là bảo vật trấn sơn của Phổ Hiền chân nhân – Ngô câu kiếm. Chỉ nhíu mày nói: “Mộc Tra, hai huynh đệ ngươi không phải nghe theo quân sư an bài đi phá Lạc hồn trận kia sao, thế nào lại tới nơi này?”
Mộc Tra chưa lên tiếng, Na Tra đã giành trước nói: “Thiên Tường qua đây, ngươi cút” Rồi vẫy vẫy tay với Hoàng Thiên Tường.
Vẻ như Mộc Tra đuổi theo Na Tra tới đây, vội nói: “Không thể! Thái Công Vọng phân đội lần này tất có thâm ý, đả hổ thân huynh đệ, thượng trận phụ tử binh*, Na Tra ngươi chớ làm loạn…” [*‘đánh hổ’ phải do huynh đệ ruột thịt đồng tâm hiệp lực là thích hợp nhất; ‘ra trận’ chỉ có cha con xông pha mới giành được chiến thắng, tỷ như Dương gia tướng. Ý nói tùy trường hợp mà có hướng giải quyết khác nhau]
Na Tra một tay kéo Thiên Tường, Thiên Tường mới ngớt khóc, Na Tra lập tức cõng Thiên Tường lượn vòng giữa không trung một cái, xông về phía bắc Kim Ngao, lao đầu thẳng vào Lạc hồn trận.
Mộc Tra đang muốn phát hỏa, nhưng vì tình thế cấp bách, không thể kéo dài thêm, đành phải nén nộ khí, chuyển hướng Thiên Hóa nói: “Khiến Thiên Hóa chê cười rồi, xá đệ lúc nào cũng thế đấy”
Thiên Hóa thừa biết việc nhà Na Tra quả thật là một khoản nợ dai dẳng mà ngay cả Thái Ất chân nhân cũng tính không nổi, đành cười khổ nói: “Vậy làm phiền Mộc Tra huynh chiếu cố”
Mộc Tra gật đầu xoay người, tức khắc cầm Ngô câu kiếm lên, kiếm phong như tuyết, phong mang viên nguyệt hồi chuyển, quát lớn: “Cửu Cung sơn Bạch Hạc động tọa hạ Phổ Hiền chân nhân, Mộc Tra tới xông trận!” Nháy mắt phân huyết thủy mãnh liệt ra làm hai, mãnh thú hồng thủy kia há to cái miệng khổng lồ, Thiên Hóa và Mộc Tra không tránh không né, mặc kệ cự thú nuốt chửng hai người mình.
Lại nói Na Tra mang theo Thiên Tường chớp mắt đã lao vào Lạc hồn trận, Thiên Tường vừa mới định thần đã nhìn thấy khắp trời đầy những lá bùa vàng, trên mỗi lá đều dùng huyết tự rợn người vẽ thành phù văn cùng hung cực ác, chỉ cảm thấy vô số âm phong gào khóc, oán hồn chốn chốn đều bổ nhào vào mình, vì thế bị dọa sợ khóc rống lên.
“Lệ” Na Tra nói, chợt không nói hai lời nghiêng đầu qua, đôi môi mỏng chạm nhẹ khóe miệng Thiên Tường.
Thiên Tường sững sờ, ngừng khóc, ôm cổ Na Tra, nửa ngày nói không ra một chữ.
Thật lâu sau Thiên Tường mới nói: “Cha ta…”
Na Tra nói: “Nhị ca ta rất lợi hại, yên tâm”
Thiên Tường định nói thêm gì đó, nhưng Na Tra đã mạnh mẽ nhấc Hồng anh thương lên, một tay chỉ hướng thân ảnh Diêu thiên quân Kim Ngao đảo loáng thoáng xuất hiện ở sâu trong những lá bùa bay tán loạn.
Ngàn vạn phù văn trong Lạc hồn trận như mãnh thú khát máu, vừa thấy người tới liền nổi hồng quang, Hồng anh thương là pháp bảo hệ hỏa, nháy mắt dùng ngọn lửa hừng hực thiêu cờ giấy bùa lá hôi phi yên diệt! Diêu thiên quân chưa kịp lên tiếng đã thấy vòng càn khôn lao tới trước mặt, vội phất cờ trắng trong Lạc hồn trận qua, phút chốc vô số hồng quang chuyển đổi lao vào Na Tra, Na Tra không tránh không né, để toàn bộ hồng quang kia đánh lên ***g ngực mình.
“Linh Châu Tử?!” Gương mặt vốn trắng bệch của Diêu thiên quân tức khắc tái xanh, Khương Tử Nha phái Na Tra xông trận quả thật đã đánh trúng tử huyệt của Diêu thiên quân!
Phải biết rằng Lạc hồn trận kia chính là bản lĩnh đắc ý của Diêu thiên quân, trong trận bế sinh môn, khai tử hộ, bên trong có tám mươi mốt đạo phù văn huyết ấn ẩn tàng khí lệ quỷ thiên địa, ngắt tam hoa trên đầu người*, tiên đạo tầm thường vào trận, gặp phải hồn phách tràn bờ này, sinh hồn bản thân bị lệ quỷ kèm theo trên lá bùa kia cướp đoạt, trong lúc lôi kéo, ba hồn bảy vía ắt sẽ bị xoắn đến vỡ nát. [*người thành tiên có ba đóa hoa sen trên đầu, nếu bị ngắt đi sẽ biến thành phàm nhân]
Nếu người có đạo hạnh cao thâm muốn phá trận pháp, phải dùng liệt hỏa sắc bén thiêu đốt, phế bỏ lá bùa ôn hoàng, rồi lấy mạng Diêu thiên quân. Khương Tử Nha tính toán kỹ lưỡng, lệnh huynh đệ Na Tra và Mộc Tra xông trận, Na Tra vô hồn vô phách, không sợ lệ quỷ lấn thân, Mộc Tra tìm kẽ hở quăng Ngô câu kiếm ra là lập tức có thể lấy mạng Diêu thiên quân.
Ai ngờ Na Tra lại tự ý thay đổi người trong đội ngũ, nhập trận bắn bừa xua loạn, thiêu càn một trận, vô số hồng quang vây quanh thấy đoạt hồn Na Tra không được, bèn ra sức đánh vào Thiên Tường sau lưng hắn.
Diêu thiên quân hét lớn một tiếng, giơ cờ trắng, giũ hắc khí xông tới, Na Tra chống đỡ oán hồn gào thét vọt tới trước mặt, bóp chặt yết hầu Diêu thiên quân, đờ đẫn nói: “Ngươi chết rồi” Sau đó một quyền chỉ lên đầu Diêu thiên quân, vòng càn khôn rời tay ầm ầm đánh tung quái đầu của Diêu thiên quân.
Tức khắc huyết vũ tung tóe, Lạc hồn trận vừa phá, oan hồn bi thiên gào khóc thoát khỏi trói buộc của bùa chú, lao lên trời.
Khóe miệng Na Tra khẽ nhếch, nghiêng đầu nói: “Đi, giờ đi cứu cha ngươi”
“Thiên Tường?” Na Tra hơi kinh ngạc, hỏi.
Hoàng Thiên Tường nằm sau lưng hắn, bị huyết quang Lạc hồn trận lao tới va chạm đã sớm mở to đôi mắt trống rỗng vô thần, ngừng hô hấp. Trước khi chết hai tay hãy còn ôm chặt cổ Na Tra.
Diêu thiên quân binh giải, trong Bích Du cung lại ngã xuống một cây cự trụ, nhưng Thông Thiên giáo chủ cũng không thèm liếc mắt tới, tiện tay đẩy nhẹ. Hạo Nhiên nhìn trụ kia bay tới góc điện, ngã nát vụn, thầm nghĩ Thập thiên quân đã đi hết hai, không biết tiên đạo Côn Lôn kịch chiến thế nào rồi. Rồi tỉ mỉ suy xét khả năng của Khương Tử Nha, chỉ cảm thấy tên quân sư đầu cẩu này hư hư thực thực, hành sự khiến mình chẳng cách nào nắm bắt được.
Khương Tử Nha vang danh vạn thế, cho dù là phẩm cấp cỡ Khổng Minh Bá Ôn cũng phải tôn đệ nhất mưu sĩ thượng cổ này làm tổ, biết rõ mình không phải đối thủ của Thông Thiên giáo chủ, tại sao còn đưa mình nhiệm vụ này?
Khi Hạo Nhiên vô cùng khó hiểu thì thấy Thông Thiên giơ đũa nhặt xương cá ra cho Hạo Nhiên, cười nói: “Đồ đệ đang nghĩ ngợi chuyện gì vậy?”
Thông Thiên như đoán được suy nghĩ trong lòng Hạo Nhiên, gắp thịt tiên ngư không biết tóm được từ nơi nào vào trong bát Hạo Nhiên, cười dài nói: “Công Minh bị Hồng Cẩm đuổi đi, sư huynh ngươi lại chết sớm, trừ bỏ ta và Nguyên Thủy thì trên dưới Kim Ngao không có ai là đối thủ của Nhiên Đăng cả, hành động lần này của Khương Tử Nha là cố ý đánh bại từng người một”
Không đợi Hạo Nhiên lên tiếng, Thông Thiên nói tiếp: “Nhiên Đăng đạo nhân đoạt trận, đám kim tiên kia giết Thập thiên quân của Kim Ngao đảo ta, khích ta xuất chiến, nhiều người đối ít người như vậy, lũ lượt ùa lên, đơn đả độc đấu, một mình ta chống lại toàn giáo bọn chúng, quần ẩu, cả đám bọn chúng đánh một mình sư phụ ngươi. Thế là thắng, ngươi nghĩ ta không biết quỷ kế trong bụng tên đó à?”
Hạo Nhiên mới minh bạch ra, Khương Tử Nha lệnh mình lên Kim Ngao đảo đúng là muốn mình lôi kéo Thông Thiên giáo chủ! Lập tức xấu hổ đến tột đỉnh, cây cự trụ có khắc tên Bạch thiên quân lại ngã xuống, có lẽ Liệt diễm trận cũng bị phá rồi. Nhưng Thông Thiên tựa như chuyện gì cũng chẳng liên quan tới mình, lười biếng cười nói: “Nếu đã tặng cho ta một đứa đồ đệ, vậy nhường hắn một bước cũng có sao đâu? Đến, uống rượu”
Hạo Nhiên đem rượu uống cạn, nói: “Giáo chủ, Hạo Nhiên tới đây là muốn thỉnh lưỡng giáo ngừng chiến; từ nay về sau, Tây Kỳ nắm giữ Tây Kỳ Sơn, Kim Ngao bảo hộ Ân Thương, thống lĩnh Trung Nguyên. Tiên nhân lưỡng giáo đại chiến, chỉ hận phàm nhân vô tội kia…”
Nhưng Thông Thiên xa xăm nói: “Quá muộn rồi, Hạo Nhiên, nếu một vạn bốn ngàn năm trước phân hảo ranh giới…Nói không chừng còn có tác dụng”
Hạo Nhiên ngồi thẳng người, hoàn toàn không rõ ý trong lời nói của Thông Thiên, Thông Thiên cười nói: “Chiến tranh giữa hai tộc yêu và người, người tất nhiên không hiểu nổi. Chỉ nói chuyện trước mắt, sư huynh ngươi đã chết, trận chiến này tất phải diễn ra, dù là thiên ý cũng tốt, nhân tâm cũng vậy”
Hạo Nhiên lấy bạch huyên nọ ra, giao vào tay Thông Thiên, nói: “Giáo…Sư phụ, hồn phách sư huynh ở trong huyên, Lão Quân có năng lực thần thông trọng tố nhục thân ta, ta nghĩ…”
Thông Thiên không nhận, dùng ngón tay thon dài mơn trớn bạch huyên kia, nói: “Chớp mắt đã hai trăm năm rồi, ngươi có biết ta và sư huynh ngươi quen nhau thế nào không?”
Hạo Nhiên im lặng không đáp, Thông Thiên nhấp một ngụm rượu, nói: “Đó là chuyện phát sinh vào hai trăm năm trước tại Ba quốc”
Truyền thuyết kể rằng Ba Thục quốc dân là huyết duệ của Hậu Nghệ, Ba nhân hạn hán ngập lụt mấy năm trời liên tiếp, lương thực thất thu, bèn đề cử Lẫm Quân làm vương, Lẫm Quân e ngại Chung Ly sơn không thích hợp cư trụ, bèn dẫn dắt già trẻ bộ lạc xuôi theo Di Thủy lên Tây, muốn tìm một ốc thổ thích hợp an cư. Lẫm Quân là truyền nhân của Hậu Ngệ, diện mạo cực mỹ, mắt tựa ánh sao, mày như sơn đại*. Tân vương trèo non vượt suối, di chuyển bộ lạc đến gần Diêm Thủy tạm nghỉ ngơi, đang định tiếp tục đi về phía tây thì gặp phải nữ thần Diêm Thủy. [*ý nói đôi mày thanh tú xinh đẹp]
Nữ thần vừa thấy Lẫm Quân liền bị nam tử tuấn tú này mê luyến, nói với Lẫm Quân rằng: “Nơi này là lãnh thổ của ta, ngươi thân là phàm nhân, lại không có thần lực, đi xa hơn về phía tây, yêu ma lưu lạc thế gian sau trận chiến Viêm Hoàng rất nhiều, không cách nào kháng cự nổi đâu. Sao không định cư tại Diêm Thủy này?”
Nơi bờ sông Diêm Thủy rộng rãi đều là đất đai màu mỡ, dồi dào cá tôm, lại thừa thải muối ăn, nhưng nếu cắm rễ xuống đây thì phải cung phụng nữ thần Diêm Thủy làm đồ đằng*, từ đó bộ lạc mới được che chở. [*vật tổ, biểu tượng của một bộ tộc hoặc gia đình]
Thần của bộ lạc Lẫm Quân chính là Hậu Nghệ bắn mặt trời cứu vạn dân, làm sao có thể đổi thần thờ phụng được? Bèn khăng khăng hướng Tây. Nữ thần không muốn Lẫm Quân rời đi, nên đêm hóa thành phàm nhân ngủ cùng hắn, ngày thì biến ảo ra vô số phi linh*, rồi triệu tập vô số phi trùng suốt thập vạn đại sơn đất Thục che lấp trời quang, mỗi khi Lẫm Quân muốn xuất hành, đỉnh đầu liền chi chi chít chít một mảnh, phân không rõ nam bắc, tìm không được phương hướng, vài lần trì hoãn rốt cuộc chưa thể ra đi được. [*một giống côn trùng như chuồn chuồn nhưng không bay xa được]
Mấy ngày sau, Lẫm Quân nghĩ ra một kế, lấy một dải tơ lụa màu xanh, sai bộ hạ giao cho nữ thần Diêm Thủy, nói: “Đây là mảnh tâm ý của ta, xem như Lẫm Quân cùng Nữ Thần đồng sinh cộng tử”
Nữ thần Diêm Thủy cho rằng Lẫm Quân hồi tâm chuyển ý, bèn dùng dải lụa xanh ấy vấn mái tóc, khi Lẫm Quân khởi hành lần nữa, chỉ liếc mắt liền nhận ra ngay mẫu trùng buộc lụa xanh trong đám phi trùng bay đầy trời, bèn giương cung lắp tiễn, uy lực của thần cung Hậu Nghệ chẳng phải đùa, một tiễn phát ra, lập tức bắn chết nữ thần Diêm Thủy!
Ba nhân rời Diêm Thủy tìm đến một bình nguyên dưới chân núi phía nam Tần Lĩnh, từ đó định cư tại đấy. Ai ngờ con gái của Diêm Thủy chính là thị tỳ của thượng cổ chính thần, đến khi chính thần tỉnh lại, tức giận vô cùng, tìm đến Ba quốc, nhưng Lẫm Quân đã thọ chung chính tẩm*, chính thần giận lây sang con dân Ba Thục vô tội, bèn giết toàn thành! [*sống thọ và chết tại nhà]
Thông Thiên giáo chủ thấy trong Thục sơn huyết quang ngất trời, âm phong trận trận, lại nhận ra pháp bảo Oan huyết thiên địa võng kia, lập tức ngự kiếm bay tới, rốt cuộc cầu tình chính thần nương tay, lưu lại tính mạng của mấy vạn trụ dân tiểu bộ lạc bên ngoài Ba Thục!
Tháng hai xuân, tuyết đọng dần tan, hòa cùng máu người tím sẫm đầy đất, Di Thủy băng tan vỡ vụn, trên sông xác trôi vô số, Thông Thiên giáo chủ thổn thức không thôi, chầm chậm thả bước dọc theo huyết hà.
Trong lau sậy cỏ ngải um tùm, ốc xá sụp đổ, Thông Thiên thấy được một hài đồng mười tuổi ló mặt ra, bèn đi về phía nó.
Uy lực của Oan huyết thiên địa võng hạ xuống, cư nhiên còn có thể lưu lại một phàm nhân. Chuyện này ngay cả Thông Thiên giáo chủ cũng khó mà tin nổi.
Nam hài kia sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mím chặt đôi môi mỏng, quỳ gối thẳng tắp trước một cỗ thi thể, thi thể ấy là một nam tử trẻ tuổi. Thông Thiên nói: “Người nhà ngươi à?”
Thông Thiên lại thấy diện mạo người chết có vài phần tương tự với hài đồng. Đoán rằng không phải huynh thì cũng là cha nó, ánh mắt chuyển đến cốt bài* bên hông thiếu niên kia, trên khắc một chữ “Văn”. Hỏi tiếp: “Làm sao ngươi chạy thoát khỏi thiên khiển vậy?” [*thẻ bài làm bằng xương]
Đối phương không đáp, Thông Thiên cũng đoán được bảy tám phần, nam tử này hẳn là tộc vu* của Ba quốc, đã liều mình cứu nó; trong lòng thiếu niên bi thương, lưu luyến không chịu đi. [*phù thủy trong tộc]
Thông Thiên thở dài: “Người chết không thể sống lại, phải hảo hảo sống sót mới đúng” Bèn giơ tay lên, hơn một trượng đất xung quanh lõm xuống, vùi lấp nam tử trẻ tuổi kia vào trong hố.
Thông Thiên thấy hài tử đó mày rậm như mực, đầu mày lại có một điểm ngấn mực, sống mũi cao thẳng, môi mỏng như lưỡi đao, thầm nghĩ rằng đời này mệnh cách chỉ trọng nghĩa khí, không quan tâm tình ái, liền nói: “Ngươi tên gì?”
Hài đồng không đáp, vẫn ngơ ngẩn nhìn mộ huyệt, nháy mắt đất cát che phủ, chôn vùi nam nhân kia.
Thông Thiên cũng nhàm chán, nói tiếp: “Chức tộc vu phải thân đủ dị bẩm mới đảm nhiệm được, bởi vậy có thể thấy, huynh ngươi, hoặc cha ngươi, đều mang mệnh cốt tu tiên, ta thực không muốn lương tài mỹ ngọc như vậy mai một, ngươi có nguyện bái ta làm sư không?”
Hài đồng phớt lờ Thông Thiên, lảo đa lảo đảo đứng lên.
Thông Thiên thấy buồn cười, cũng không đưa tay ra đỡ, lát sau nói: “Ta là Thông Thiên giáo chủ, là hơi thở sau cùng khi Bàn Cổ chết hóa thành, đứng đầu Tiệt giáo, Thái Thượng lão quân, Nguyên Thủy Thiên Tôn là sư huynh ta…”
Hài đồng rốt cuộc phun ra một từ.
“Cút”
Thông Thiên cười giễu: “Thôi thôi thôi, coi như ta bị chó cắn đi” Đang muốn quay lưng rời đi thì thấy phía chân trời kên kên chuyên ăn xác chết thối rữa lượn vòng, lập tức nổi tâm tính đùa bỡn, tháo trường kiếm bên hông xuống điểm vào bầy kên kên trong không trung kia, nháy mắt vô số điểu cầm gãy cánh té nhào xuống đất. Tiếng kêu gào khắp nơi, thiếu niên ngạc nhiên quay đầu lại, thất thần.
Thông Thiên vốn là muốn khoe khoang kiếm kỹ, để thiếu niên kia thần phục, rồi mới hảo hảo cười nhạo một phen, thấy gian kế đạt thành, bèn cao thâm khó lường cười cười nói: “Ngươi không muốn báo thù à?”
Hài đồng khẽ nhíu mày, vài lần muốn nói nhưng không thốt nên lời, thần sắc quật cường trong đôi mắt ấy chung quy khiến người ta không đành lòng. Thông Thiên chợt nổi tâm thương xót, nói: “Kiếm này tên Tru tiên, sắc bén vô cùng, nếu ngươi làm đồ đệ ta, sau này sẽ truyền cho ngươi”
Khóe miệng Thông Thiên câu lên một độ cung, hai tay phân đều, Tru tiên kiếm lóe ánh xanh, Thông Thiên lại nói: “Nhưng nếu ngươi muốn báo thù, thì chỉ dùng mỗi Tru tiên kiếm thôi sẽ vĩnh viễn không đủ”
“Tại sao”
Hài tử nọ run giọng hỏi.
Thông Thiên thản nhiên nói: “Vật sắc bén nhất thế gian, không phải Tru tiên, mà là thiên ý. Thuận thiên giả xương, nghịch thiên giả vong…Cho dù…”
Lời chưa dứt, hài tử kia do quỳ quá lâu, đã là nỏ mạnh hết đà, khí lực suy kiệt, lại bị khơi gợi thù hận, nộ cấp công tâm, “Oa” một tiếng thổ ra một ngụm máu, ngã thẳng xuống đất.
Hạo Nhiên cười muốn bật ngửa: “Sao lỗ mãng quá vậy! Chưa nghe sư phụ lão nhân gia ngươi ba hoa khoác lác xong đã ngất mất tiêu rồi! Đúng là không hiểu phong tình gì hết! Hại ngươi…”
Thông Thiên giả vờ tức giận nói: “Ngươi chừa cho sư phụ vài phần mặt mũi có được không vậy”
Hạo Nhiên mới cười xua tay, hỏi: “Vậy đó là Văn Trọng à, còn người nọ là huynh trưởng hắn hay phụ thân hắn?”
Thông Thiên tiện tay châm rượu cho mình, đáp: “Lúc phát hiện ra hắn đang là thời điểm trọng xuân*,ta đoán hắn là con thứ hai của cha hắn, bèn đặt tên cho hắn là ‘Trọng’.” [*tháng thứ hai của mùa xuân, giữa xuân]
Hạo Nhiên nghe đến xuất thần, cụng ly với Thông Thiên, cùng nhau uống cạn, hỏi tiếp: “Vậy tên thật của hắn là gì?”
Thông Thiên say ngà ngà, cười nói: “Chưa từng nói qua. Sau khi trở về Kim Ngao đảo hắn liền bệnh nặng một trận, vừa thổ huyết vừa phát sốt, gia tăng không ít phiền toái cho ta, khi khỏi bệnh cũng chẳng nhắc lại chuyện cũ nữa, cứ như không nhớ gì hết vậy”
Thông Thiên ôm Văn Trọng ngự kiếm trở về Kim Ngao đảo, tọa lạc Bích Du cung ngoài vùng biển cực nam, trấn giữ một trong tứ đại địa quật*, tiên khí lượn lờ, tuy thế, Văn Trọng tuổi nhỏ thể chất vô cùng yếu ớt, sốt cao, mấy lần chỉ mành treo chuông, Thông Thiên lấy tiên thảo trên Kim Ngao đảo sao chế dược vật, lại lấy hỗn nguyên chân khí của bản thân đưa vào cơ thể Văn Trọng, qua vài ngày, Văn Trọng mới dần dần chuyển hảo. [*chỗ lõm của mặt đất, hang động dưới lòng đất]
Thông Thiên cũng chẳng biết do mình bị chập mạch, hay do không con không cháu, quanh năm sống trong Bích Du cung cảm thấy cô độc bội phần mà nổi lên lòng đồng cảm với hài tử này, cho nên yêu mến gấp đôi, nếu dùng một câu rất phổ biến đương thời mà nói, thì giáo chủ thu chẳng phải đồ nhi, mà là tịch mịch. Từ lúc học đạo trước tọa Hồng Quân giáo chủ ở Tử Tiêu cung cho đến khi tự lập Tiệt giáo, đã biết bao ngày, bộ hạ thu được đều kính sợ có thừa với mình, nào ai dám nhìn sắc mặt giáo chủ?
Nhưng Văn Trọng lại dám, ba phần bất phục, bảy phần phản nghịch, Thông Thiên đương nhiên không chấp nhặt đồ đệ quật cường này, ngược lại cảm thấy mới mẻ thú vị vô cùng, hơn nữa hiểu rõ hắn chẳng qua khâu thị tâm phi, thường những dịp tranh luận, Văn Trọng bị rơi vào thế hạ phong, Thông Thiên liền cười một tiếng cho qua.
Tỷ như ngày hôm đó tam cửu hàn đông*, Đông hải đóng băng, hải vực ngoài ngàn dặm Kim Ngao đảo đều kết một tầng băng dầy. Trên đảo toàn là người tu tiên, cho nên không chuẩn bị lò than, ngay cả đệm chăn cũng chỉ là một lớp tơ cẩm mỏng manh, Văn Trọng tu xong công khóa ban đêm, tay chân tê cóng, giương mắt nhìn Thông Thiên ngồi bên cạnh bàn, Thông Thiên cười hỏi: “Lạnh không? Sư phụ ngủ chung với ngươi nhé?” [*chỉ ngày lạnh nhất mùa đông]
“Không cần” Văn Trọng giận dỗi nói, xoay mình quay mặt vào tường ngủ.
Song Thông Thiên bảo: “Nhưng sư phụ cũng hơi sợ lạnh đó, thời tiết này sao mà…”
Văn Trọng đáp: “Vậy ngươi tới đây đi…”
Thông Thiên cười dài để nguyên y phục nằm kế bên Văn Trọng ngủ.
“Con hắc kỳ lân phía sau núi Kim Ngao sinh thú non rồi, ngươi muốn đi xem không? Tiểu kỳ lân đáng yêu lắm…Tròn xoe_____Béo ú_____”
Thông Thiên nói nhăng nói cuội, Văn Trọng chỉ đưa lưng về phía Thông Thiên, sống lưng dán vào ***g ngực Thông Thiên, mà tay Thông Thiên cũng chẳng nhàn rỗi, dứt khoát nghiêng người ôm Văn Trọng, một tay thò vào trong ngực hắn, tùy tiện giải y đái, rồi loạt soạt sờ tới sờ lui.
Tim Văn Trọng đập đến lợi hại, chỉ nghe Thông Thiên ngừng câu chuyện, ngón tay dừng trên bụng Văn Trọng, ngạc nhiên nói: “Sao chỗ này lại bị thương vậy?”
Thật lâu sau Văn Trọng mới nói: “Bị Vương thiên quân giáo huấn”
Thông Thiên ừm một tiếng, ngón tay thon dài mò mẫm, đụng tới xương sườn Văn Trọng, nơi đó có một vết tích bị phong nhận lướt qua, dường như mới khỏi chưa bao lâu. Hỏi tiếp: “Đây đúng là bị Kim mang quét qua, ngươi trêu chọc Kim quang thánh mẫu làm chi?”
Văn Trọng đáp: “Đi ngang qua trước mặt nàng, nàng thấy ta không vừa mắt”
Chốc lát sau, Văn Trọng đột nhiên nói: “Không liên quan tới ngươi, đợi ta học thành bản lĩnh xong sẽ tự đi tìm tiện nhân đó”
Thông Thiên chỉ cười nói: “Còn ai nữa?” Vừa nói vừa để tay lên eo Văn Trọng, dịch hảo chiếc chăn mỏng cho hắn, lại hỏi: “Yêu bài gia truyền của ngươi đâu mất tiêu rồi?”
Văn Trọng đáp: “Bị Triệu Công Minh trộm rồi”
Thông Thiên không còn gì để nói, nửa ngày sau cười bảo: “Thập Thiên quân cộng thêm Công Minh, làm thế nào mà ngươi chọc tới bọn họ vậy?”
Văn Trọng trầm mặc, tiếng xào xạt của đại tuyết ngoài cửa sổ triền miên không dứt, hòa cùng hô hấp Thông Thiên, như một tầng sa mỏng bao phủ lên sư đồ hai người.
Qua hồi lâu, không biết là một canh giờ hay hai canh giờ, nghe được hô hấp của Thông Thiên đều đều bên tai, có lẽ đã ngủ say rồi. Văn Trọng mới nhẹ tay nhẹ chân xoay người lại, tựa đầu vào ngực Thông Thiên giáo chủ, một tay vói qua sau lưng hắn, ôm Thông Thiên, cuộn tròn người lại. Nhưng lại không hề thấy khóe miệng Thông Thiên giáo chủ lộ ra một nụ cười mỉm hiểu ý.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
225 chương
457 chương
40 chương
275 chương
30 chương
119 chương
14 chương