Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân
Chương 34 : Tướng tinh vẫn mệnh
Hai người Vân Trung Tử và Quảng Thành Tử xa xa đứng dưới núi, cả hai tiên đều lưng đẫm mồ hôi lạnh.
Vốn tưởng rằng Văn Trọng thân thụ trọng thương, chạy đến nơi này đã không còn sức chiến đấu nữa.
Nào ngờ Thân Công Báo lủi ngang ra, bỏ đá xuống giếng, đánh lén giành thế chủ động, Lôi công tiên điện quang vạn trượng, nháy mắt trong thiên địa mây đen cuồn cuộn, âm phong gào thét, chín tầng lôi điện bị dẫn hết qua, thực lực cường tuyệt thiên hạ này khiến Vân Trung Tử và Quảng Thành Tử đều biến sắc.
Nhưng Văn Trọng kia vẫn còn dư lực!
Điện quang như trút tụ thành hình chân long rít gào, chớp nhoáng qua lại trên đỉnh núi, tiếng mắng giận dữ của Văn Trọng từ xa truyền đến.
“Thân Công Báo, đồ gian tế!”
Tay cầm cốt trùy của Thân Công Báo chấn động kịch liệt, lôi võng nén tầng tầng lớp lớp, trên Tuyệt Long Lĩnh, cây cối đều bị giật cháy đen, từng dãy đổ ra ngoài, Vân Trung Tử vội vã tế khởi Cửu long thần hỏa trụ che chở hai người mình vào chính giữa.
Quảng Thành Tử thở dài nói: “Thân Công Báo lại có tu vi nhường này!”
Chỉ nghe Thân Công Báo quát một tiếng, lôi điện ngoằn ngoèo tụ lại một chỗ, lao băng băng về phía Văn Trọng, khắp nơi đều trở thành biển bạch quang.
Văn Trọng nổi giận quát: “Vì sao ngươi phản bội ta!”
Trong biển điện, một đạo kim quang vô thanh vô tức lao ra, Thân Công Báo luân phiên thôi động uy lực lôi điện, đã đến cực hạn, nhưng kim tiên như nhắm chuẩn thời cơ, thình lình một roi hung hăng quất tới, đánh lên xương quai xanh của Thân Công Báo.
Thoáng chốc Văn Trọng chiếm được ưu thế, kim tiên giũ khai lần nữa, tay trái bị cuồng lôi giật nát bấy, chỉ còn lại tay phải nám đen vung khởi thư hùng kim tiên, kim quang mù mịt, một kích quyết tử ầm ầm phát ra, phá vỡ uy lực Lôi công tiên, biển điện tản đi, khói bụi cuồn cuộn, Thân Công Báo kéo theo một đạo huyết tuyến bay thẳng.
Tọa kỵ Hắc kỳ lân đã chết, hóa thành một tảng đá lớn, Văn Trọng tựa vào tảng đá hắc sắc kia từ từ khụy xuống, ngẩng đầu nhìn thiên không, nơi đó vẫn giăng đầy khói mờ.
Vân Trung Tử lẩm bẩm: “Sư huynh…Lên, lên”
Quảng Thành Tử hít một hơi lãnh khí, tiếp lấy Cửu long hỏa thần trụ bay lên đỉnh núi.
Văn Trọng thất khiếu chảy máu ồ ạt, một đầu tóc dài rối tung, tay phải như than cốc vẫn nắm chặt kim tiên.
Vân Trung Tử bay đến đỉnh núi, quát: “Văn Trọng, ngươi làm nhiều việc bất nghĩa, hôm nay…”
Văn Trọng mở to song nhãn.
Vân Trung Tử bị uy lực này dọa, không dám lên tiếng, nửa ngày sau lại lấy hết dũng khí, nói: “Tuyệt Long Lĩnh này sẽ là nơi ngươi quy thiên!”
Văn Trọng khinh bỉ: “Tiểu nhân vô sỉ”
Vân Trung Tử giận dữ muốn tiến lên, nhưng bị Quảng Thành Tử sống chết đè lại, người sau ném Cửu long hỏa thần trụ ra, trụ kia phân làm tám mặt, rơi xuống đất bén rễ, thân trụ có hỏa long uốn quanh, đồng loạt lao vào Văn Trọng trong trận.
“Văn Trọng!”
Phía chân trời có giọng nói truyền tới, Dương Tiễn, Na Tra hạ xuống.
Chỉ thấy hỏa long lượn vòng qua lại, con mắt thứ ba trên trán Văn Trọng mở ra, hỏa long dường như khiếp sợ không dám tiến lên.
Vân Trung Tử quát: “Giết hắn! Không thể thả hổ về rừng!”
Na Tra giơ một tay lên, vòng càn khôn từ xa nhắm chuẩn xác vào trán Văn thái sư.
Phía xa truyền đến một tiếng quát: “Khoan đã!”
Hạo Nhiên hối hả bay tới, lao vào Na Tra, vòng càn khôn mất chuẩn xác cắt qua bên cổ Văn Trọng, lưu lại một vết tích rõ rệt, nhưng vết thương ấy lại không chảy máu.
“Đông Hoàng chuông?” Văn Trọng gắng sức đề khí nói: “Ngươi đã đắc thủ?”
Hạo Nhiên tiến lên phía trước, quanh người ông ông rung động như chuông khánh ngân dài, Cửu long thần hỏa trụ ầm ầm ngã xuống, Vân Trung Tử biến sắc: “Không thể!”
Hạo Nhiên quỳ bên người Văn Trọng, nói: “Hạo thiên tháp chính là đài phong thần, tại sao lúc trước không nói cho ta biết?”
Hạo Nhiên đưa mắt nhìn vết thương ở cổ Văn thái sư, chỗ đó ửng đỏ. Hạo Nhiên nhẹ giọng nói: “Ta đã nhập Xiển giáo, Nhiên Đăng đạo nhân giao đài Phong thần cho ta. Công Minh dẫn Tử Tân hạ sơn rồi”
Hơi thở Văn Trọng đứt quãng, nói: “Vậy ta liền an tâm…Tiễn ta một đoạn thôi…”
Hạo Nhiên lấy đoản chủy kim sắc bên hông ra, hai tay giao cho Văn Trọng, chậm rãi nói: “Ngươi có gì muốn nói với Tử Tân không?”
Văn Trọng lắc đầu mỉm cười.
Thực lực Văn Trọng cường tuyệt thiên hạ, nhưng đây là lần đầu tiên Hạo Nhiên nhìn thấy nụ cười của tuyệt thế cường giả này, Văn Trọng nói: “Không còn lời nào để nói, máu của ta đã chảy cạn vì giang sơn của nó rồi”
“Ngược lại ngươi…Hạo Nhiên…Ngươi hành sự không thế trái bản tâm…Cho dù tiên thần cả trời này đối địch cùng ngươi…Cho dù…Ngươi phải tin tưởng chính mình…Chỉ cần không thẹn với lương tâm…Trong thiên địa, ai cũng không thể chi phối ngươi…”
Một khắc đó, sương mù khắp trời đều tản đi. Trời quang như tẩy, vạn cụm bạch vân mênh mông, phía chân trời như có tiên nhạc truyền lại.
Hạo Nhiên gạt lệ, nói: “Ta hiểu rồi”
Trong con ngươi Văn Trọng phản chiếu vòm trời bích lam, mây cuốn mây bay, dốc một hơi thở sau cùng, nói: “Đời này chuyện ta tiếc nuối nhất, chính là phụ…Sư phụ”
Chợt nắm tay phải Hạo Nhiên, khẽ đẩy ra sau, đâm đoản chủy hoàng kim kia vào ngực mình.
Hạo Nhiên dùng bàn tay vuốt mặt Văn Trọng, khép hai mắt hắn lại.
Bạch quang bạt đất mà lên, kích khởi nên một cơn lốc, hất ngã mọi người xuống đất, nhưng không chạy vào Hạo thiên tháp trong tay Hạo Nhiên mà bay về phía đông xa xa.
Hoàng Thiên Hóa ngọ nguậy đứng lên, hỏi: “Hắn đi đâu…”
Trong đôi mắt đen nhánh của Hạo Nhiên ánh hiện vệt đuôi của lưu tinh, lẩm bẩm: “Hắn đi Kim Ngao đảo, gặp mặt ái nhân của hắn lần cuối”
.
.
Văn Trọng không chết thì sẽ không thể diệt được Ân Thương.
Nhưng, Văn Trọng đã chết rồi.
Hoàng Phi Hổ, Hoàng Thiên Hóa, Thiên Tường, Hạo Nhiên quỳ ngoài thành Tây Kỳ, trước y quan trủng* của Văn Trọng, nhất quốc thái sư thân vẫn, trừ bỏ thiên tử xa tít Triều Ca thì chỉ còn bốn người này có tư cách đội hắc sa. [*phần mộ chôn quần áo và y vật]
Văn Trọng không con cháu, cả đời cần cù chăm chỉ vì quốc vì dân, trấn áp phản loạn, dẹp yên cường đạo, tứ hải quy nhất, giang sơn vững bền. Nhưng không lưu lại cho mình nửa điểm hương khói, thậm chí chưa kịp chỉ định người kế nhiệm đã buông tay tây khứ. Một đại tướng tinh rơi xuống, vô luận là mình hay địch, ngay cả đạo sĩ kim tiên Côn Lôn, đều thương tiếc khôn nguôi.
Thậm chí bảy tiên Côn Lôn tham gia trận chiến Tây Kỳ vừa đào thoát được tính mệnh, nhớ tới kim tiên kinh thiên động địa kia của Văn Trọng vẫn lộ thần sắc sợ hãi.
Trên người Ngọc Đỉnh chân nhân quấn băng vải, tản mát ra mùi dược gay mũi, một tay đặt lên vai Dương Tiễn, tay kia bưng chén sứ, nói: “Văn Trọng, ta thật lòng khâm phục hắn” Đoạn vẩy liệt tửu lên hoàng thổ.
Tế ca từ xa truyền lại như bạch lụa trong gió trên bình nguyên, phiêu hướng thiên không.
“Sư công có lạnh không?” Thiên Tường hỏi.
Hoàng Thiên Hóa không đáp, cõng Thiên Tường lên, cùng Hạo Nhiên sóng vai đi trên con đường về thành.
Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Hắn tựa vầng dương hừng hực, người như Văn Trọng, lực lượng dùng không hết, vĩnh viễn sẽ không lạnh”
Thiên Tường lại sợ hãi nói: “Ngươi là người nào của sư công, tại sao cũng đeo lụa đen?”
Hạo Nhiên nói: “Ta…là bán sư đệ của hắn, cũng là bán đồ đệ của hắn, còn có…”
Lúc nói lời này, hắn lại nhớ tới Ân Thụ Đức cách xa ngoài ngàn dặm. Không biết lúc này Trụ vương có thương tâm muốn chết hay không, có lớn tiếng khóc ròng hay không, ở trong Thọ Tiên cung uống say túy lúy, hay gục vào lòng Đát Kỷ rơi lệ, hay ở trong vườn thược dược nơi bọn hắn từng luyện võ, nằm dưới đất, cũng đang nhìn lên bầu trời xám trắng như mình.
“Lệ” Na Tra ngồi xổm trước mặt Hạo Nhiên, nhẹ giọng nói, giơ tay lên lau đi một giọt lệ trong suốt ở khóe mắt Hạo Nhiên.
Hoàng Thiên Hóa và Dương Tiễn đã đến, sóng vai ngồi bên cạnh Hạo Nhiên.
Hạo Nhiên hỏi: “Trở về cả rồi à?”
Dương Tiễn “Ừm” một tiếng. Các tiên nhân Côn Lôn xuất chiến đều đã tự giá khởi thải quang hồi sơn, chốc lát bảy đạo diễm quang từ trong thành bay ra, phóng về miền cực tây.
Dương Tiễn nói: “Đông Hoàng chuông, ngươi đang nghĩ gì?”
Hạo Nhiên tựa đầu vào thành lũy sau lưng, ngây ngốc nhìn dãy núi nhấp nhô không dứt phương xa, nói: “Ta đang nghĩ, Văn thái sư, Mai Bá. Thậm chí là gian thần Phí Trọng, còn có Phi Hổ, rồi ta, đều đã rời bỏ hắn rồi”
“Một mình Ân Thụ Đức lẻ loi ngồi trên vương vị, nhất định rất tịch mịch”
Thành Tây Kỳ đang tu sửa sau trận đại chiến, tường thành lung lay sắp đổ lộ vẻ bi thương vô hạn trong cơn gió thu muộn.
Na Tra dứt khoát đạp phong hỏa luân, ngồi xuống. Thiên Tường từ trong thành chạy ra tìm Na Tra, lập tức quy quy củ củ ngồi bên cạnh Na Tra.
Một hàng năm người theo thứ tự Dương Tiễn, Hoàng Thiên Hóa, Hạo Nhiên, Na Tra, nhỏ nhất là Thiên Tường; đều dựa vào tường thành, chân dài hoặc co hoặc duỗi, lười biếng vươn người, ai nấy đều nghĩ tới nút kết khó giải trong lòng.
Nếu tăng thêm một khoản trên bảng Phong thần, thì năm người này sẽ là tập hợp mỹ thiếu niên tài mạo giai bị từ Côn Lôn cho đến hết Thần Châu đại lục.
Ai cũng anh tuấn, ai cũng có khí chất, mạt khí thế lẫm liệt giữa mày Hạo Nhiên làm hắn mơ hồ trở thành thống lĩnh của đệ tử đời thứ ba Côn Lôn, cho dù thống lĩnh này trước đó không lâu phản bội nhiều lần, như một nhành viên nữ uyển*, nhưng không ai có thể chỉ trích hắn nửa phần sai trái. Giống như nếu đặt mình vào hoàn cảnh đó, bản thân cũng khó lòng làm tốt hơn hắn. [*loại cây thuộc họ cúc, hình dung người gió chiều nào xuôi theo chiều ấy, xem hình minh họa bên dưới]
Tà dương tây hạ, Phổ Hiền đứng trên tường thành cao nhìn chốc lát, nói: “Tiểu Vọng, chúng ta cũng xuống ngồi đi”.
Hồi lâu sau Dương Tiễn lại nói: “Hạo Nhiên, ngươi xảy ra chuyện gì ở Ngọc Hư cung vậy? Tại sao lại trở về cùng sư thúc Phổ Hiền?”
Hạo Nhiên đắm chìm trong hồi ức, chốc lát sau mới thở dài nói: “Thiên ý không thể trái”
.
.
Ba ngày trước tại Ngọc Hư cung.
Mười hai cây cột đá đã ngã mất ba cây, điểm sáng di động qua lại trong điện, khoảnh khắc Hạo thiên tháp xuất hiện, ba điểm sáng bổ nhào tới lòng bàn tay Hạo Nhiên, chìm vào trong Hạo thiên tháp.
Giáo chủ Xiển giáo Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi giữa đại điện, bên cạnh điện đứng một nam một nữ, đều im lặng không lên tiếng, nam nhân kia đầu tóc đỏ rực, ước chừng trên dưới ba mươi tuổi, nửa người cởi trần, hình xăm ngọn lửa quấn quanh từ cánh tay cho đến ngực, đó là một con hồng phượng vỗ cánh muốn bay.
Nữ tử mặc bộ váy dài lam sậm, nước đọng thành giọt quấn quanh người.
Dưới điện đứng một thiếu niên, chắc là Phổ Hiền, Phổ Hiền một tay che miệng mũi, nước mắt không ngừng lăn xuống, khóc thút thít không thôi.
“Từ Hàng, Cụ Lưu Tôn, Xích Tinh Tử đã vẫn, hồn phách quay về đài Phong thần” Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi trên ngọc ỷ chậm rãi nói, giọng nói trang nghiêm kia vang vọng trong Ngọc Hư cung, “Đông Hoàng chuông, Xiển giáo ta đối đãi ngươi không tệ, ngươi làm chuyện hoang đường như thế, thật sự cho rằng ta hạ thủ không được hay sao?”
Hạo Nhiên lạnh lùng nói: “Thả hắn ra, Ân Thụ Đức vô can tới chuyện này”
Trụ vương trầm giọng nói: “Hạo Nhiên! Tuyệt đối không thể trả lại Hạo thiên tháp”
Bàn Cổ phướn tầng tầng phi triển, phân làm hai đường, phướn huyết sắc lần lượt quấn lấy Hạo Nhiên và Trụ vương. Một khắc đó, Hạo Nhiên phát hiện, bàn tay đang nắm Bàn Cổ phướn của vị chưởng môn Xiển giáo này đang run nhè nhẹ. “Giao Hồng hoàn ra đây” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói.
“Hồng hoàn?” Hạo Nhiên giật mình, chợt trong lòng bàn tay chẳng biết bị ai nhét vào một viên châu tròn, đang muốn quay đầu qua thì lại nghe giọng nói cực khẽ của Triệu Công Minh bên tai: “Bình tĩnh ứng đối, đừng hoảng hốt”
Nguyên Thủy Thiên Tôn thở dài nói: “Thật đáng tiếc cho một linh vật thiên địa tạo hóa như ngươi”
“Sư tôn!” Phổ Hiền quỳ trên nền đá, cầu xin: “Đông Hoàng chuông vì muôn dân hậu thế mà đến, chuyện đánh cắp Hạo thiên thápoàn toàn không có nửa điểm tư tâm…”
“Câm miệng!” Nguyên Thủy Thiên Tôn phẫn nộ mắng.
Phổ Hiền ngẩng đầu lên nói: “Sư phụ! Giới nhân gian nhiều tranh chấp, vốn không thể trách được Hạo Nhiên, sư phụ thỉnh thủ hạ lưu tình!”
Hạo Nhiên cười lạnh nói: “Ngươi muốn giết cứ giết, nói mấy lời vô nghĩa này chủ yếu là đợi Phổ Hiền vì ta cầu tình nửa ngày, rồi theo đó lấy lại thể diện chứ gì?”
“Ngươi có khả năng giết ta, nhưng lại không biết pháp bảo Hồng hoàn kia giấu chỗ nào” Hạo Nhiên giễu cợt: “Đứng đầu nhất giáo mà sao mè nheo y như phụ nhân thế…”
Nháy mắt khí thế cực cường ập tới, Bàn Cổ phướn đột nhiên siết chặt, Hạo Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, lục phủ ngũ tạng, huyết nhục như bị vạn lưỡi đao sắc bén cứa vào, tiên huyết tuôn trào quanh mình như suối phun, hầu quản bị siết, không thể nói ra được nửa lời.
Bên kia Ân Thụ Đức quát: “Đừng đả thương hắn!”
Trụ vương nói: “Chiến loạn đều vì ta mà khởi, nếu Xiển giáo muốn thế thiên hành đạo thì cứ giết ta đi! Đông Hoàng chuông không thù hận gì với các ngươi! Cần gì cố hạ sát thủ!”
Đang giằng co thì nữ tử đứng một bên trên điện chậm rãi đi ra, tơ tụ như phong, mặt tĩnh như nước, suối tóc đen phiêu tán, chính là Long Cát công chúa. Chỉ thấy thủy châu vờn quanh Long Cát, thủy khí thanh lãnh phả vào mặt, pháp bảo Vụ lộ càn khôn võng quấn lên Bàn Cổ phướn, giọt nước xuôi theo phiên lụa huyết sắc lay động, đánh tan lực cắt.
“Long Cát thỉnh Thiên Tôn đại nhân nghĩ lại” Long Cát công chúa ôn nhu nói: “Dù sao Đông Hoàng Thái Nhất cũng là thánh nhân”
Không đợi Nguyên Thủy Thiên Tôn xuất ngôn, Long Cát công chúa nói tiếp: “Ca ca”
Nhiên Đăng đạo nhân tiến lên một bước, hơi cúi người trước Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Sáng thế hỏa, mạt thế băng, mái tóc đỏ rực của Nhiên Đăng đạo nhân tựa ánh bình minh, thân hợp cùng cửu thiên hỏa, còn mái tóc dài màu chàm bay múa của Long Cát công chúa lại tập hợp cửu địa thủy. Đối với lời cầu tình của hai huynh muội đứng trên thập nhị tiên Côn Lôn này, Nguyên Thủy Thiên Tôn đành phải thu Bàn Cổ phướn, lập tức Hạo Nhiên ngã mạnh xuống đất.
Xiêm y toàn thân Hạo Nhiên bị xé nát vụn, trên da thịt thương mới thương cũ chồng chất, đồng loạt tóe máu, viên Hồng hoàn kia rơi leng keng xuống đất lăn đến trước chân Thiên Tôn.
Nhiên Đăng đạo nhân nhặt Hồng hoàn lên giao vào tay Thiên Tôn.
Long Cát công chúa nói: “Hồng hoàn mất mà lại được, Thiên Tôn phải chăng nên nhìn vào phân thượng này, thả Đông Hoàng chuông rời đi?”
Long Cát dùng ngón tay ngọc xoa nhẹ làn da bị tàn phá của Hạo Nhiên, trên vết thương kia đọng lại một lớp sương băng thật mỏng, máu ngừng chảy.
Thiên Tôn nói: “Đông Hoàng chuông dù sao cũng là nhất mạch tiên gia, coi như đây là việc nhà. Nhưng ngươi Ân Thụ Đức! Ngươi phạm vào vô số sát giới, làm chuyện ngang ngược, vô luận thế nào cũng không thể thả ngươi đi!”
“Chậm đã” Nhiên Đăng đạo nhân rốt cuộc mở miệng.
Trong đại điện châm rơi cũng có thể nghe thấy.
Nhiên Đăng nói: “Dìu hắn đứng dậy”
Long Cát đỡ Hạo Nhiên, Phổ Hiền muốn tiến lên lại bị Long Cát công chúa phất bào tụ, thủy khí mềm mại lay động ngăn cách bên ngoài mấy bước.
Nhiên Đăng nói: “Đông Hoàng chuông, ngươi đã quy y Xiển giáo ta, tại sao lật lọng?”
Hạo Nhiên trầm mặc không đáp, khóe mắt đau xót, chảy lệ. Chỉ nghe Nhiên Đăng nói: “Trận chiến này không kết thúc, ngươi cũng không có được Hiên Viên kiếm, rìu Bàn Cổ, hiện giờ ta đoạt lại Hạo thiên tháp, giết chết Ân Thụ Đức, đuổi ngươi về Kim Ngao đảo…”
“Đừng giết hắn” Hạo Nhiên vùng vẫy móc Hạo thiên tháp ra: “Trả cho ngươi, trả hết cho ngươi…Trả lại cho các ngươi…”
“Hạo Nhiên!” Trụ vương ra sức giãy dụa, tiếc rằng bị Bàn Cổ phướn quấn chặt, hơi động chút, cánh tay lập tức rỉ máu, thiên tử giận dữ nói: “Ngươi thân mang trọng trách, sao có thể hành sự như vậy! Người cuối cùng cũng chết! Chết thì chết! Thái sư sẽ báo thù cho ta!”
Nhiên Đăng không để ý, nói tiếp: “Dù ngươi là linh vật thiên địa, nhưng suy cho cùng vẫn có nhân tính, làm người phải tuân thủ hứa hẹn, chuyện lúc trước coi như bỏ, bắt đầu từ bây giờ, ngươi phải toàn tâm toàn ý bảo hộ nhất phái Côn Lôn ta, từ nay về sau chính là người trong Xiển giáo, phải đồng sinh tử, cộng tồn vong cùng Ngọc Hư cung”
“Chuyện hôm nay hoàn thỉnh Thiên tôn đừng truy cứu nữa, ngày sau Xiển Tiệt lưỡng giáo, Thương Chu nhị quốc sẽ xem kết cuộc sau cùng trên chiến trường. Giải quyết như vậy có được không?”
Long Cát nhíu mày, hít vào một hơi lãnh khí: “Ca ca, ngươi…ngươi quá…”
Trong Ngọc Hư cung yên tĩnh như chết, thật lâu sau, Hạo Nhiên mới nói: “Hoàng Thiên Hóa đâu?”
Nhiên Đăng nói: “Phản đồ đó hiện bị nhốt tại Thanh Dương sơn, đây là nhánh cuối, nếu ngươi quy thuận, tha cho hắn cũng không ngại”
“Hạo Nhiên!” Trụ vương quát.
“Được. Ta chấp nhận” Hồi lâu sau Hạo Nhiên thở ra một hơi, nói: “Là Hạo Nhiên sai rồi, thỉnh Thiên Tôn thứ tội” Xong chậm rãi quỳ xuống.
Nhiên Đăng trầm giọng nói: “Từ nay về sau ngươi phải cùng Tiệt giáo là địch, cùng Ân Thương là địch”
“Vâng, Hạo Nhiên minh bạch”
“Từ nay về sau ngươi phải dốc hết toàn lực, chiến đấu vì Côn Lôn ta”
“Vâng”
“Từ nay về sau ngươi thân chịu thiên mệnh, trợ Chu phạt Thương. Lúc gặp lại người này trên chiến trường” Nhiên Đăng chuyển hướng qua Trụ vương bị Bàn Cổ phướn chế trụ, đang phẫn nộ thở dốc, “Không được mềm lòng nương tay. Lập trường dao động, lại làm ra chuyện phản bội”
“…”
“Vâng” Hạo Nhiên đáp.
Giọng Trụ vương run rẩy: “Ngươi chờ…Hạo Nhiên”
“Hạo Nhiên, ngươi ở đây chờ ta…” Thiên tử đỏ hai mắt, toàn thân chấn động nói.
Nhiên Đăng làm như không thấy sự phẫn nộ của Trụ vương, chỉ xoay người nói: “Nếu đã vậy, thỉnh Thiên Tôn thả thiên tử nhân gian ra”
Nguyên Thủy Thiên Tôn trầm mặc nửa ngày.
Nhiên Đăng tiến lên một bước, nhìn sâu vào song đồng tử kim của Nguyên Thủy Thiên Tôn, từ tốn nói: “Hoàn thỉnh Thiên Tôn tha cho hai hài tử này, đuổi Tử Tân xuống núi…”
Nguyên Thủy Thiên Tôn rốt cuộc nói: “Thôi được” Bèn trở tay thu Bàn Cổ phướn, tiêu thất trên ngọc ỷ.
Trụ vương khụy một gối, cúi người xuống, Long Cát phất tụ, lực đạo nhu hòa đẩy thiên tử ra ngoài điện. Hao Nhiên quay đầu đi, thanh âm nam tử khiến mình đau xót khó nhịn kia vẫn truyền vào tai, rõ rệt vô cùng.
“Hạo Nhiên! Ngươi ở đây chờ ta!”
“Ta Ân Thụ Đức…”
Thanh âm xa dần, lát sau lại truyền tới một tiếng rống giận, chấn đến nội tâm Hạo Nhiên run rẩy không ngừng.
“_____Nhất định sẽ suất quân san bằng Côn Lôn!!! Dẫn ngươi về nhà!!!”
.
.
“Sau đó, ta liền theo Phổ Hiền trở về. Công Minh dẫn Tử Tân về Triều Ca” Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Một roi của Văn Trọng đã cứu ta thoát khỏi mộng cảnh, ta vốn cho rằng hắn sẽ không chết”
Chúng tiên đạo đều trầm mặc, trầm mặc yên tĩnh đến đáng sợ, quá nửa ngày sau, Dương Tiễn nói: “Hạo Nhiên, ngươi không thể tự sa ngã…”
Hạo Nhiên nhẹ giọng đáp: “Ta biết mà”
Hạo Nhiên không phải không rõ, vô luận thế nào mình cũng chẳng thể ở bên cạnh với Ân Thụ Đức. Về đại cuộc, Ân Thương đã được chú định sẽ diệt vong trong dòng lịch sử, Trụ vương bất quá chỉ là một hôn quân bị gán vô số tội danh mà thôi, Xiển giáo sẽ giành được thắng lợi cuối cùng. Về bản thân, tìm đủ thần khí rồi sẽ phải quay về tương lai, sau khi khởi động trận hài luật, mình cũng mất mạng. Những lời hứa hẹn lúc này đều như hoa trong gương, trăng trong nước, thề non hẹn biển chỉ là hư ảo.
“Nhưng thời điểm ta nghe hắn nói muốn san bằng Côn Lôn, đón ta trở về” Hạo Nhiên nói tiếp: “Những sứ mệnh, loạn thế muôn dân đều là gông xiềng, dù ta đứng đầu thập đại thần khí, nhưng lại không vun trọn được nguyện vọng nhỏ nhoi của mình. Như có một bàn tay bóp chặt cổ họng ta, không cách gì thở nổi, lần đầu ta căm hờn, nhưng lại nhút nhát. Con người một khi có vướng bận, sẽ hoảng sợ. Thậm chí ta muốn đâm đầu chết trước Ngọc Hư cung, để Ân Thụ Đức mang thi thể ta trở về, chấm dứt nỗi khổ bị đau cùn cắt da xẻo thịt hết lần này tới lần khác…”
Dương Tiễn thở dài, nói: “Sư phụ từng bảo, kẻ thù lớn nhất của đời người chính là bản thân mình”
“Ừm” Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Ta thắng không được chính mình, mới liên lụy tới mọi người”
Thiên Hóa mắng: “Ăn nói nhảm nhí, cái gì mà kêu ‘Liên lụy’.”
Dương Tiễn từ tốn nói: “Để tay lên ngực tự vấn, nếu đổi chỗ với ngươi, chưa chắc làm tốt hơn ngươi; Hạo Nhiên đừng quá lưu tâm, không phải ngươi phụ Côn Lôn…Mà là Côn Lôn phụ ngươi, hiện giờ hết cách, đành phải tùy cơ hành sự thôi. Tương lai gặp lại hôn quân rồi tính sau vậy. Đừng…”
Hạo Nhiên cười nói: “Ta thuận miệng nói thế thôi, sao có thể bắt chước kẻ hèn nhát ngu ngốc tự sát chứ”
“Huống hồ, Văn thái sư dạy ta rất nhiều” Hạo Nhiên nhớ tới lời dặn trước lúc chết của Văn Trọng, chậm rãi nói: “Ta không thể do dự tiếp nữa…Việc ta phải làm còn lâu lâu lắm mới hoàn, Côn Lôn cũng được, Kim Ngao cũng tốt, ta muốn trước lúc ly khai, tận lực làm chút gì đó cho các ngươi, mới không uổng phí chuyến đi đến thời đại này…”
Dương Tiễn lại nói: “Ngươi không cần quá để ý đến chuyện của hôn quân kia, nếu Côn Lôn có thể công hãm Triều Ca, tha Ân Thụ Đức một mạng vốn chẳng khó khăn chi, rảnh rỗi ta với ngươi đi cầu sư phụ, xem hắn có biện pháp gì”
“Ừm” Hạo Nhiên không ngờ tính tình Dương Tiễn cũng thuộc phái trung gian, chẳng chút trách mình phản bội, ngược lại còn nguyện ý tương trợ, trong lòng cảm khái rất nhiều, im lặng nửa ngày rồi lấy huyên ngọc từ trong ngực ra, thổi bản Nguyệt tiền thương nọ, khúc thanh ám ách theo thu phong bay về phương xa.
Sau khi khúc ngừng mới có người từ trong thành tìm ra, dòm ngó dáo dác, phát hiện bảy người ngồi dưới tường thành, nói: “Thượng phụ, Na Tra sư thúc, Thiên Hóa sư thúc, Dương Tiễn sư thúc, Thiên Tường…tiểu sư thúc”
Thiên Tường “Ha ha” bật cười, nói: “Sư thúc?”
Hạo Nhiên cất huyên ngọc, nói: “Có chuyện gì, Cơ Phát, nhiều người như vậy đều là sư thúc ngươi sao? Ngươi bái ai làm sư phụ rồi?”
Thiếu niên kia chính là Cơ Phát.
Tử Nha cười nói: “Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, không biết ai đã lãnh chức thái phó nha”
Hạo Nhiên mới tỉnh ngộ ra, chức trách thái phó đã định, Cơ Phát chính là đồ đệ mình, nhưng nếu mở rộng từng tầng, Đông Hoàng Côn Bằng đồng thế hệ với Tam Thanh, mình thấp hơn Nguyên Thủy Thiên Tôn một bậc, xác thực cùng lứa với thập nhị tiên, xưng hô loạn thất bát tao này càng quan tâm càng hồ đồ, đành phải đáp ứng cho có trước.
Tử Nha lại nói: “Nhà ngươi đi luôn đi, trông ngóng ngươi trở về bấy lâu nay, ngay cả mặt sư phụ cũng chưa từng thấy, đồ nhi đáng thương”
Dương Tiễn Hoàng Thiên Hóa cùng bật cười, nhao nhao quở trách Hạo Nhiên có lỗi, Hạo Nhiên nghĩ tới kim tiên Côn Lôn nào cũng đều hết sức chiếu cố đối với môn hạ đệ tử, cho dù là sao tai họa Na Tra cũng có Thái Ất che chở, không khỏi xấu hổ cười cười, sinh lòng áy náy, nói: “Qua đây, đồ đệ”
Cơ Phát đưa mắt nhìn Tử Nha, Tử Nha gật đầu mỉm cười, Cơ Phát mới cung cung kính kính bái, quỳ trước mặt, dập đầu ba cái với Hạo Nhiên. Cái này càng làm Hạo Nhiên xấu hổ hơn, tiện tay mò vào trong ngực, cười nói: “Sư phụ là con quỷ nghèo, không có quà ra mắt gì cho ngươi…” Chợt ngây ngẩn cả người.
Nửa ngày sau, Hạo Nhiên nhíu mày, từ trong ngực móc ra một vật màu bạc phát sáng.
Mọi người ngừng cười, nhất tề hiếu kỳ nhìn qua vật màu bạc kia, hỏi: “Đó là vật gì?”
Hạo Nhiên lẩm bẩm: “Đó không phải mộng cảnh sao?” Hít sâu một hơi, nói: “Đây gọi là Đại bàng sa mạc, một loại pháp bảo tên ‘Súng’.” Dưới ánh nhìn chăm chú của chúng nhân, Hạo Nhiên đẩy nòng, khóa chốt, dùng súng nhắm ra phía xa, nói: “Chỉ có thể dùng sáu lần, cho ngươi phòng thân, ngươi chưa học qua cách sử dụng, cự ly xa sẽ bắn không trúng”
“Phải đợi lúc giáp lá cà, dùng họng súng chỉa vào địch, rồi cài cái này lại” Hạo Nhiên kéo tay Cơ Phát ra, đặt lên cò súng: “Sáu lần, ngươi phải sử dụng thỏa đáng”
Cơ Phát cái hiểu cái không gật gật đầu, Hạo Nhiên lại lấy ra một đoản kiếm kim sắc khác, Cơ Phát vừa nhìn nhận ra ngày, thất thanh nói: “Đây là vật do ta đúc!”
Hạo Nhiên cười nói: “Đúng, nó lưu truyền từ Tây Kỳ đến Triều Ca, vô số thăng trầm trong đó, nghĩa phụ và đại ca ngươi Bá Ấp Khảo, đều có quan hệ nói không rõ với Hiên Viên kiếm dỏm này, cho đến Tuyệt Long Lĩnh…Nó đã đâm vào ngực Thái sư…”
Hạo Nhiên trịnh trọng giao thanh kim kiếm kia vào tay Cơ Phát, chân thành nói: “Hy vọng ngươi luôn luôn khắc ghi đạo làm vua, làm một hảo vương”
Chúng nhân nghe lời này đều rùng mình trong lòng, hồi lâu sau, Phổ Hiền mới nói: “Đông Hoàng chuông, ngươi tập hợp thiên mệnh trên người, nói vậy, Tây Kỳ hưng khởi chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi”
Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Đúng vậy a, thiên ý như thế”
Tịch dương lặn xuống phương tây, sao sáng lấp lánh, chỉ còn một vầng mãn nguyệt rải ngân quang phủ kín mặt đất.
Hạo Nhiên thổn thức: “Trăng có khuyết tròn mờ tỏ, người có vui buồn ly hợp, đều là thiên ý”
Mọi người ngước nhìn vầng trăng sáng trong kia, chỉ cảm thấy nguyệt quang đêm nay mờ hơn đêm trước. Anh linh phàm nhân sau trận chiến đều hóa thành vô số điểm trắng lượn quanh trong đêm trăng, bay về phía chân trời.
Tử Nha cười nói: “Bất tri bất giác lại sắp đến trung thu. Mọi người mệt cả rồi, ngày mai chúng ta sẽ thiết yến, tập hợp một chỗ, hảo hảo quá tiết, thế nào?”
————————————————
CHÚ GIẢI:
_ Viên nữ uyển (Erigeron annuus (http://www.google.com.vn/search?hl=vi&sa=N&tbo=d&biw=1280&bih=670&q=erigeron+annuus&ei=Fyz8UN7YBsqXiAeAno...)
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
159 chương
1947 chương
479 chương
24 chương
35 chương
14 chương