Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân
Chương 19 : Tái kiến lê sơn
“Nữ Oa thật sự không phải thứ tốt…”
Hạo Nhiên dở khóc dở cười đáp: “Phải phải phải, Phục Hi cũng không phải thứ tốt…Đều không phải thứ tốt” Từ lúc gặp người này rồi theo hắn lên đường, mình liền bị nhấn chìm bởi vô số ngụy biện tà thuyết.
Diện cụ màu đỏ thắm, lông mày được tô vẽ một cách khoa trương tới thái dương, răng nanh dữ tợn, tại nơi mở miệng lộ ra đôi môi mỏng đỏ tươi, cần cổ bị cổ áo bó chặt che hơn phân nửa, mái tóc dài tùy tiện dùng dây thừng thô buộc lên, hắc đai bên hông thắt trường bào. Trên đai lưng giắt một thanh trường kiếm, bao kiếm bằng gỗ đàn hương cổ xưa. Một bộ dáng kiếm tiên đắc đạo phóng đãng hoàn hảo.
Vị nhân huynh này nói cho Hạo Nhiên biết, hắn tên “Đồng tiên sinh”.
Đồng tiên sinh tới ngoại thành Tây Kỳ vào mấy ngày trước, lộ diện trong sơn cốc, bèn dính cứng ngắc Hạo Nhiên, khẳng định chắc chắn rằng đối phương sẽ theo mình đến Lê Sơn.
Vì thế Hạo Nhiên liền ngoan ngoãn đi theo hắn.
Song người này chân thì bước, mà miệng cũng không nhàn rỗi, há mồm thao thao bất tuyệt, nói huyên thuyên không dứt, đem Trụ vương ra so sánh với Đồng tiên sinh thì quả đúng là củi mục nói lắp, bao cỏ cà lăm mà.
“Ngươi nói xem tại sao Phục Hi phát minh ra bát quái? Bởi vì hắn vốn cực thích bát quái. Bát quái là ngọn nguồn vạn vật, không bát quái, chỉ có chết”
Sau mấy lần thiếu chút bật ngửa, Hạo Nhiên đã muốn miễn dịch với lý luận của Đồng tiên sinh, tục ngữ có câu kiến quái bất quái, quái ắt tự bại, nhưng hình như Đồng tiên sinh này là tổ tông của cự quái thiên địa hay sao ấy, ngươi để ý hay không thây kệ, chẳng khác nào thái sơn sừng sững bất động, ngôn luận tẩy não thình lình xuất hiện vẫn ùn ùn bất tuyệt chui vào lỗ tai.
“Hiên Viên thị cũng chả phải thứ tốt, thiên nữ Hạn Bạt vì hắn đào ô kim tây Côn Lôn, tạo thái cổ thần kiếm, mà tên Hoàng Đế đó lại qua cầu rút ván, cùng Loa nương nương phu thê thượng sàng, ném mai mối qua tường, nhốt Hạn Bạt vào Sơn Hải Giới không một ngọn cỏ…”
“Về phần Hậu Nghệ, cũng là đồ bỏ…”
“Cái kia, Đồng tiên sinh” Hạo Nhiên đã bị nam nhân này tán nhảm đến thần chí bất thanh, vịn thân cây nôn một trận, nói: “Sắc trời đã tối, còn mấy canh giờ lộ trình nữa là tới Lê sơn rồi, không bằng chúng ta ngủ ngoài trời một đêm?”
.
Tà dương tây hạ, chiếu khắp rừng cây một màu cam đỏ chói lọi, chỉ chút nữa thôi trời sẽ tối, Đồng tiên sinh cũng không gấp lên đường, hai người bèn tìm một nơi sạch sẽ trong khu rừng tạm nghỉ. Hạo Nhiên nhặt củi khô, Đồng tiên sinh tùy ý vỗ tay một cái, củi khô lập tức bừng bừng bốc lửa.
Không cần chỉ quyết, không cần pháp bảo, đạo hạnh người này ít nhất cũng cao hơn Khương Tử Nha, Hạo Nhiên thầm nghĩ.
“Buồn tiểu? Cùng đi hé?” Đồng tiên sinh hỏi.
Hạo Nhiên đại quẫn, vội xua tay với Đồng tiên sinh, nam diện cụ chuyển tới sau gốc cây, một trận tiếng nước vang lên, giũ giũ đạo bào, rồi trở về. Vừa ngồi xuống đã nói tiếp: “Phục Hi và Nữ Oa vốn là huynh muội, mà lại kết thành phu thê, ngươi coi hành vi này có phải…”
Hạo Nhiên vội nói: “Dừng! Đồng tiên sinh!” Không ngừng nghỉ, ngôn ngữ tẩy não lải nhải lép nhép như con ruồi quanh quẩn trong đầu thật lâu, nếu hiểu được cách thao túng chân khí thì Hạo Nhiên đã “Đương” một tiếng, ném nam nhân đang rung đùi đắc ý nói lia chia kia lên chín tầng mây rồi.
Đồng tiên sinh phất phất tay áo, phủi đi bụi đất, nói: “Thế nào? Đông Hoàng chuông, hiện giờ đối với bộ mặt thật của tam Hoàng ngũ Đế*, ngươi đã nhận thức rõ ràng chưa. Chúng ta phải thông qua hiện tượng nhìn bản chất, biện chứng, hệ thống…” [*năm ông vua trong truyền thuyết Trung Quốc: Hoàng Đế, Chuyên Húc, Đế Cốc, Đế Nghiêu, Đế Thuấn]
Hạo Nhiên vừa nghe lời này, bỗng nhiên đại kinh, thất thanh nói: “Ngươi từ thời đại nào xuyên việt tới đây vậy?”
Đồng tiên sinh nói: “Ta từ nơi nào tới, sau đó đi đâu không quan trọng, tiếp theo ta sẽ bổ sung thêm vài yếu điểm…”
Hạo Nhiên ngã ngửa.
“Chân lý thường được nắm giữ trong tay một bộ phận nhỏ nhân loại, song vào lúc chân lý chưa từng được công bố, nhóm nhân loại ít ỏi này lại trở nên…”
“Ngươi thật sự gọi là Đồng tiên sinh?”
Hạo Nhiên rốt cuộc thành công cắt ngang câu chuyện của nam nhân, gương mặt phía sau diện cụ như ngớ ra, ngừng thao thao bất tuyệt.
Hạo Nhiên hỏi: “Ngươi đến từ thời đại nào, ai tống ngươi tới?”
Đồng tiên sinh trầm mặc chốc lát, lúc này suy nghĩ của Hạo Nhiên đã muốn loạn như tơ rối, không hỏi tới nữa, chỉ lẳng lặng ngồi, nửa ngày sau lại khom người ngẩng đầu, giống như thấy được một điểm lóng lánh trong đôi mắt diện cụ.
Đồng tiên sinh lấy một vật hình trứng lớn cỡ bàn tay từ trong ngực ra, bên trong trứng trống rỗng, vỏ ngoài có sáu cái lổ nhỏ, hấp dẫn lực chú ý của Hạo Nhiên.
“Đây là vật gì?”
Đồng tiên sinh nói: “Đây là ‘Huyên*’.” [*nhạc khí cổ bằng đất hình quả trứng có sáu lỗ, xem hình minh họa bên dưới]
Nói xong đưa huyên lên chỗ khai khẩu ở phần miệng diện cụ, bắt đầu thổi.
Hạo Nhiên vốn không ngờ, tiểu nhạc khí này lại có thể thổi ra âm sắc cao vút như vậy, khoảng khắc thổi vang, vạn điểu tề phi, lao khỏi rừng cây, lượn vòng quanh quẩn trên không trung, cất tiếng hót không ngừng. Hoàng hôn mờ tối, nhạc thanh truyền thẳng đi mấy chục dặm, cũng là Nguyệt Tiền Thương mà Ân thiên tử đã thổi cho Hạo Nhiên trong trúc lâm đêm ấy.
Hạo Nhiên đang nghe đến đoạn xúc động, đột nhiên tiếng huyên chuyển sang ám ách, mười ngón tay thon dài của Đồng tiên sinh như có ma lực kỳ dị, kéo nhạc thanh vút cao tận mây xanh, tiếng nhạc vang vọng lảnh lót như khinh sa bị dẫn vào trong tay, sau cùng khúc chiết trùng điệp, tiêu thất giữa những âm tiết run run.
Điểu tước quy lâm, nhật mộ Tây sơn. Một vầng minh nguyệt dần dần nhô lên sau Lê sơn.
“Nguyệt Tiền Thương”. Hạo Nhiên thở dài nói.
Đồng tiên sinh giao huyên vào tay Hạo Nhiên, nói: “Âm dương vi than, vạn vật vi đồng. Đó là nguồn gốc tên ta”
.
Ráng vàng lưu chuyển, thái dương đông thăng, thống lĩnh cấm vệ quân Ân Phá Bại mở đường dưới chân Lê sơn, Vũ Thành vương Hoàng Phi Hổ hộ giá, suất lĩnh xa đội ùn ùn bắt đầu lên núi.
Cửu anh kim đỉnh long xa nằm giữa đội ngũ, rèm xe thỉnh thoảng bị gió xuân phất lên, loáng thoáng có thể thấy cánh tay ngọc phấn nộn của Đát Kỷ. Lúc này cánh tay ngọc ấy đang khoác lên cổ Trụ vương, gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Đát Kỷ kề cực sát thiên tử, thổi khí như lan, ôn nhu nói lời yêu thương âu yếm.
Hoàng Phi Hổ quay đầu lại nhìn bên cạnh xe một cái, mấy ngày trước bởi vì chuyện Lộc Đài, quốc sư mới được thiên tử sách phong đang nửa tỉnh nửa ngủ, ngáp dài trên tọa kỵ. Quốc sư vóc người ngắn ngủn, dung mạo lại càng như tiểu hài hơn mười tuổi, cầm trong tay một thanh cốt trùy, mũ nhọn nghiêng nghiêng trượt sang một bên, tùy tiện tên nhãi nhép này đảm nhiệm chức quốc sư, mặt mũi Ân Thương vứt vào chỗ nào?
Văn thái sư không biết đi đâu mất, bằng không đã quất một roi ném tên Thân Công Báo tiểu nhân này khỏi Triều Ca rồi.
Sương mai vẫn ngưng kết trên cành lá ven đường, đi được nửa núi, một làn nhạc thanh như có như không truyền lại, Trụ vương trong long xa vén rèm xe lên, mắt hiện thần sắc mê mang, nói “Phi Hổ, dừng”
Đát Kỷ nói: “Dã hán nào đang lộng vọng âm luật chốn rừng núi, truyền Ân Phá Bại đi bắt hắn về đây”
Trụ vương một tay ôm Đát Kỷ, cười nói: “Không sao, cứ nghe thử đó là khúc gì”
Văn thần võ tướng ở lưng chừng núi nghe chốc lát, Trụ vương mới kinh ngạc nói: “Đúng là Nguyệt Tiền Thương. Không ngờ trừ Cô và Thái sư, còn có người thổi được khúc nhạc này”
Thấy Đát Kỷ không hiểu gì, Trụ vương giải thích: “Khi còn bé Văn thái sư dạy Cô tập ngũ âm, khúc đầu tiên thổi cho Cô nghe, chính là Nguyệt Tiền Thương. Nhưng Cô học hơn ba mươi năm mới hiểu ra hàm nghĩa trong khúc…” Trong lúc nói, lại mông mông lung lung nhớ tới gì đó, nhưng lại mơ hồ, mày kiếm cau chặt, đầy bụng hồ nghi, nói: “Ta khi nào…”
Đát Kỷ vội cắt ngang: “Nhạc thanh này diễn tấu bằng gì thế?”
Trụ vương không đếm xỉa tới cánh tay đang níu kéo gắt gao của Đát Kỷ, xuống xe, nói: “Người này đang dùng huyên xuy tấu, âm luật chưa thạo, sai sót khắp nơi, có lẽ mới học không bao lâu” Nhất thời hứng khởi, rời xa đội, tìm theo tiếng nhạc kia.
Đát Kỷ hơi bất mãn, đưa mắt ra hiệu cho Thân Công Báo, Hoàng Phi Hổ đang muốn đi theo, lại bị thiên tử ngăn cản: “Các ngươi ở đây chờ chút, lát nữa ta về” Mang theo Đát Kỷ và quốc sư Thân Công Báo, xuyên qua rừng cây, rảo bước trên sườn núi.
Khắp núi đang vào mùa táo, trong gió dịu chỉ thấy thiếu niên ngồi trên tảng đá, thần thanh khí lãng, phong độ ngời ngời, giữa mi mục lại ẩn chứa một nỗi sầu bi khó giải, mười ngón tay cầm huyên, chỉ pháp trúc trắc, nhạc âm ngắt quãng vụng về.
Trụ vương đứng trong gió nhẹ, ngắm nhìn thiếu niên kia, cảm thấy tâm thần sảng khoái, hồi lâu mới phát hiện, phía sau thiếu niên ấy còn có một người đứng, chắp tay đưa lưng về phía mình, lập tức hiếu kỳ, dứt khoát tiến lại gần.
Thiếu niên kia ngừng xuy tấu, cũng không đứng dậy, chỉ nhìn lại Trụ vương, thiên tử sững sờ.
Sau một hồi, Hạo Nhiên mới phá vỡ sự trầm mặc này, cười khẽ nói: “Trong núi vô tửu, bằng không lúc này lắng nghe tiểu khúc, châm một chung, hẳn là cực phong nhã”
Trụ vương hồi thần lại, nghiêm giọng nói: “Nghe khúc này không nên ẩm tửu”
Hạo Nhiên thản nhiên hỏi: “Vì sao?”
Trụ vương đáp: “Lúc sư phụ ta Văn Trọng dạy Nguyệt Tiền Thương, từng cho biết thâm ý trong khúc: thời cổ có một danh đại tướng, giữa kim qua thiết mã, vạn lý sa cương* gặp phải nguy cơ, bốn bề thụ địch; minh nguyệt chiếu sáng, thây ngang khắp đồng, máu đổ thành sông, trong lòng thủy chung ôm người chí ái, không nỡ độc sinh…” [*chỉ cảnh chiến tranh]
Hạo Nhiên tiếp lời: “Hẳn là lấy năng lực một người, đối địch thiên hạ; vứt bỏ công danh, vinh hoa, phú quý, giang sơn; chỉ vì ý vị bi tráng của ái nhân trong lòng”
Trụ vương gật đầu nói: “Đương nhiên cũng không thể ẩm tửu”
Một trận u hương truyền tới, Hạo Nhiên nâng mắt nhìn Đát Kỷ và Thân Công Báo đang trố mắt há miệng sau lưng Trụ vương, cười cười, trong hắc mâu thâm thúy như màn đêm xuất hiện thân ảnh hai người kia. Chợt khẽ nhíu mày.
Hắn thấy Đát Kỷ và Thân Công Báo chậm rãi quỳ xuống, hành một cái đại lễ, kế tiếp im lặng không lên tiếng, rút khỏi đào lâm.
Trụ vương không phát hiện, chỉ nói: “Tiểu huynh đệ chính là người tu tiên?”
Hạo Nhiên cười nói: “Ngày nào đó hữu duyên, tất sẽ tương ngộ. Cản trở thiên tử tế thần, vốn là đại bất kính. Đại vương thỉnh hồi” Nói xong làm động tác “Thỉnh”, không để ý tới Trụ vương nữa, đưa huyên đến bên môi, Trụ vương đang muốn nói thêm gì đó, nam nhân vẫn luôn đưa lưng về phía thiên tử nâng tay trái, một trận gió cắp lấy ngàn vạn cánh hoa thổi tới, đào thụ đột nhiên khép lại, giấu Hạo Nhiên và thanh y nam tử vào sâu trong thụ tùng.
Chờ đến khi Trụ vương rời đi rồi, Đồng tiên sinh mới chuyển thân qua, phủi sạch tảng đá, ngồi bên cạnh Hạo Nhiên, một tay khoác vai hắn nói: “Đây vốn là Văn Trọng_____”
“Chậm đã!” Hạo Nhiên cắt ngang, biết Đồng tiên sinh nhịn nói đã lâu, nếu mặc kệ hắn mở miệng, tám phần là sẽ nói tới tối mịt cũng chưa hết, giành hỏi trước: “Tô Đát Kỷ, Thân Công Báo quỳ ngươi sao? Ngươi rốt cuộc là ai? Ngay cả Thân Công Báo cũng phải quỳ?”
Nói xong không đợi Đồng tiên sinh hồi đáp, đưa tay muốn vạch diện cụ hắn xuống, Đồng tiên sinh vội ấn tay Hạo Nhiên, nói: “Ngươi nghĩ chỉ cần bóc diện cụ là biết thân phận ta?”
Lại nói: “Hiện tại chuyện chính đáng chưa xong, Ân Phá Bại vừa tẩy đề thơ trên Sơn hà xã tắc đồ, ngươi lại đi viết cái thứ hỗn trướng kia lên, không muốn tới Oa hoàng cung nhìn ngắm sắc mặt bách quan à?”
Hạo Nhiên nhớ lại chuyện đã làm ban sáng, suýt nữa cười ra tiếng, vội nói: “Đúng đúng, nhém chút đã bỏ qua trò hay rồi”
Ánh mắt sau diện cụ của Đồng tiên sinh ẩn hiện tiếu ý, nói: “Hẳn Ân Thụ Đức đã tới Oa hoàng cung rồi, đi thôi”
.
Trong Oa hoàng cung thắp Tô Hợp hương, tới hoàng điện Vạn Yêu, Đát Kỷ không dám giương Khuynh thế nguyên nang nữa, bèn gấp gọn nó lại thu vào trong tay áo. Trụ vương sải một bước, đứng trước màn lụa mỏng, vài tên lễ quan bê tam sinh* đặt dưới ngọc tượng, chúng thần quỳ hảo, Đát Kỷ cùng Thân Công Báo cũng quỳ, khe khẽ thì thầm với nhau. [*ba loại gia súc để cúng tế bò, dê, lợn]
“Sao lại thế này?”
“Lão quân đúc lại thân thể cho Đông Hoàng chuông”
“Ta biết” Đát Kỷ hơi không vui cắt ngang: “Chuyện này ngươi đã nói rồi, ta muốn hỏi là sao người nọ lại ở cùng một chỗ với Đông Hoang chung…”
Thân Công Báo đè thấp giọng nói: “Ai biết? Đông Hoàng chuông vốn đã gia nhập Xiển giáo, theo lý không nên…”
Trụ vương cao giọng niệm tụng tế từ, Thân Công Báo và Đát Kỷ cùng rùng mình, không nói gì nữa.
Thanh âm thiên tử vang dội, xa xa truyền ra ngoài điện, Hạo Nhiên và Đồng tiên sinh đang núp sau cột, thỉnh thoảng ló đầu ra nhìn xung quanh, nghe thiên tử niệm xong, nhưng không tiện chào hỏi, bách quan yên lặng.
Trụ vương đứng đó một lúc lâu, lẩm bẩm: “Thụ Đức lần trước đề thơ, quả thật nhất thời tinh thần hoảng hốt mà vô lễ, hoàn thỉnh Nữ Oa nương nương thứ tội”
Bách quan vừa nghe lời này, mặt lộ vẻ vui mừng, nghị luận rối rít, Hoàng Phi Hổ buông tảng đá trong lòng xuống, cười nói: “Nếu đã như thế, liền thỉnh đại vương đích thân tẩy sạch lời thơ bất kính kia đi”
Trụ vương thần sắc mê mang, không biết đang nghĩ gì, Thân Công Báo thấp giọng nói với Đát Kỷ: “Chén vong hồn thang kia của Mạnh thiên quân hiệu lực cực mạnh, ngay cả chuyện này hôn quân cũng quên phén”
Ân Phá Bại đang quỳ lớn tiếng nói: “Năm trước đại vương đã phái mạt tướng tới đây, tẩy sạch thơ trên bích họa rồi”
Chúng thần ồ lên, còn Trụ vương thì nghi hoặc quay đầu, hỏi: “Có chuyện đó à? Sao Cô không nhớ?”
Ân Phá Bại đáp: “Thiên chân vạn xác, mạt tướng không dám khi quân, đại vương vén sa trướng liền rõ”
Trụ vương lắc đầu cười nói: “Cô quả thật không nhớ rõ” Bèn giẫm một cước lên tế đàn dưới ngọc tượng, đưa tay vén sa trướng phủ trước ngọc tượng Nữ Oa ra, nhất thời mấy trăm cặp mắt trong điện đồng loạt nhìn chằm chằm vào tay Trụ vương. Ngay cả Đát Kỷ và Thân Công Báo cũng quên cả tán gẫu.
Khoảng khắc sa trướng vén lên, tiếu dung thiên tử cứng lại.
Chỉ thấy trên tiên thiên chí bảo_____Sơn hà xã tắc đồ kia không còn đề thơ tiết thần nữa, nhưng góc dưới lại dư ra thêm hai hàng chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo.
.
Làm chứng: Ân Thụ Đức
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
150 chương
118 chương
74 chương
23 chương
483 chương
369 chương