Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật
Chương 41
Trường Không Trác Ngọc thực lo lắng, tiểu đồ đệ này của mình, vốn tính cách có chút âm âm còn không được tự nhiên, hiện tại người nhà còn sót lại cũng có thể bị người ta luyện chế thành pháp khí tà môn, tính cách nhất định sẽ trở nên càng u ám hơn, kỳ thật không cần phải luyện Trảm Huyết thuật, Lệ Tinh Luân cũng đã sắp nhập ma, hiện tại lại dùng thuật pháp tà môn như vậy, chờ sau khi thi thuật xong, không biết sẽ biết thành bộ dáng thế nào đây.
Y gấp đến nổi ở trong cung điện xoay vòng vòng, giống như ruồi mất đầu bay từ đầu này đến đầu kia, lại bay từ đầu kia đến đầu này, đi qua lại mấy lần, Lệ Tinh Luân rốt cuộc nhìn không nổi nữa, thấp giọng nói: “Huyền Minh tông chủ sắp tới rồi.”
Hắn vừa dứt lời, Huyền Minh Liệt nghe Trường Không Trác Ngọc truyền đến vừa vặn đi đến trước cửa, Trường Không Trác Ngọc đang trong lo âu không phát hiện ra hắn, đến khi, Lệ Tinh Luân vừa nói ra miệng, trong nháy mắt Huyền Minh Liệt đẩy cửa ra, Trường Không Trác Ngọc vừa vặn đi đến trước cửa, định xoay người trở về ghế ngồi, Huyền Minh Liệt đã đến.
Hắn ta chỉ thấy một ánh sáng màu đỏ từ trước mặt mình xoay tròn bay lên trời, nhẹ nhàng như bướm bay đến trước ghế ngồi, thân thể trên không trung xoay tròn thành một đường cong tuyệt đẹp, lại lấy tư thế vừa đẹp vừa lạnh lùng ngồi trên ghế.
Huyền Minh Liệt: “…”
Vì cái gì mà sau khi hắn vừa vào cửa lại bay như vậy? Chẳng lẽ là đang muốn thị uy? Nhưng mà bay một cái thì tính là thị uy cái gì? Tu giả ai mà không biết bay?
Bất quá bay cực kỳ đẹp là được.
Đã sớm nghe nói Huyết Thiên Kiếp ra vẻ thiên nhân, một ánh nhìn chăm chú cũng có thể làm người ta lóa mắt vì đẹp. Chỉ tiếc Huyết tông chủ thực lực quá mạnh sát khí quá nặng, không người nào dám nhìn thẳng Huyết Thiên Kiếp, dung mạo hắn vẫn chưa lưu truyền đến nhân gian, hiểu biết của mọi người đối với Huyết Thiên Kiếp đều chỉ đến từ truyền thuyết.
Nếu chỉ nhìn vào bên ngoài mà nói, Trường Không Trác Ngọc này có thể thật sự là Huyết Thiên Kiếp.
Huyền Minh Liệt ôm thái độ hoài nghi, nhìn Trường Không Trác Ngọc đứng trước mắt, cho đến khi nghe Trường Không Trác Ngọc ho nhẹ một tiếng, mới hoảng hốt tỉnh táo lại.
Chẳng cần một ánh mắt, chỉ cần nhìn thấy thân ảnh, đều có công hiệu mê hoặc tâm thần a…
Huyền Minh Liệt không dám ngẩng đầu nhìn thân ảnh tuyệt mỹ ngồi trên ghế kia, mà lẳng lặng rũ hai mắt nói: “Không biết tôn thượng có quyết định như thế nào?”
“Làm phiền tông chủ thi thuật.” Trường Không Trác Ngọc thản nhiên nói, biển hiện vô cùng tốt, làm người khác không thể nhìn ra vừa rồi y còn đang lo lắng.
Lệ Tinh Luân liếc mắt nhìn Trường Không Trác Ngọc thật sâu, sư phụ hắn, thật sự chỉ biết lộ ra bộ dáng không đáng tin lại còn ngốc muốn chết trước mặt hắn. Cho dù bản chất Trường Không Trác Ngọc có bao nhiêu hồn nhiên, ở trước mặt người ngoài, y vĩnh vĩnh luôn biểu hiện loại tính cách mà y muốn.
Chỉ có Lệ Tinh Luân, mới có thể nhìn thấy Trường Không Trác Ngọc chân thật nhất.
Huyền Minh Liệt nhìn qua Lệ Tinh Luân, trong mắt hắn ta, đây bất quá chỉ là một tu giả Kim Đan hậu kỳ trẻ tuối, hắn ta không để vào mắt, có thể nhìn thẳng hắn ta và nói chuyện, cũng chỉ có sư phụ lợi hại của hắn.
Một tu giả Đại Thừa kỳ có suy nghĩ như vậy thực bình thường, nhưng khi hắn chuẩn bị thi thuật, kiểm tra căn cốt Lệ Tinh Luân, vẻ mặt liền thay đổi, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Lệ Tinh Luân, lần đầu tiên chính thức nhìn tu giả Kim Đan kỳ này.
“Cốt linh (tuổi xương)của ngươi chỉ mới hai mươi mốt tuổi?” Huyền Minh Liệt kinh ngạc nói.
Người tu chân khi chưa đến tình trạng thiên nhân ngũ suy*, dung mạo sẽ không già đi, trừ phi là tự người đó thích bộ dáng một đầu bạc phơ, nếu không cho dù nhiều hay ít tuổi, công lực rất cao, thì đều là bộ dáng của người trẻ tuổi. Nhưng tuy dung mạo không thay đổi, cốt linh vẫn lớn lên theo từng năm. Tu giả Kim Đan hậu kỳ trẻ tuổi nhất cũng cỡ một trăm tuổi, nhưng Lệ Tinh Luân, thế mà chỉ mới hai mươi mốt tuổi?
*Thiên nhân ngũ suy: chỉ người sắp hết tuổi thọ.
Chẳng lẽ là đoạt xá trọng sinh?
*Đoạt xá là cướp thân thể người khác rồi sống lại ý. Ai đọc Ma đạo tổ sư chắc biết mà nhể?
Không đúng, tất cả tu giả đoạt xá, đều sẽ thiếu một chút chân khí bẩm sinh, tuy rằng có thể tiếp tục tu luyện, nhưng cuối cùng vẫn không thể phi thăng, chỉ có thể làm tán tiên. Nhưng Lệ Tinh Luân chân khí sung túc, thân thể cùng hồn phách đều không có vẻ gì là không tương thích, không có khả năng là bị đoạt xá.
Bất quá Huyền Minh Liệt vẫn chưa tin tưởng, hắn nói: “Thân thể bị đoạt xá không thể coi là thân thể vốn có, pháp khí luyện chế từ huyết mạch người thân sẽ giảm hiệu lực lớn, hơn nữa người đoạt xá không thể trảm huyết, dù sao đây cũng không phải là thân thể ban đầu, một khi thi thuật, hồn phách có thể rời khỏi thân thể bất cứ lúc nào, ngươi thật sự không phải là đoạt xá sao?”
“Không phải.” Lệ Tinh Luân ngắn gọn mà bình tĩnh đáp.
Hắn thấy được ánh mắt khiếp sợ của Huyền Minh Liệt, chính mình lại không hề nhúc nhích.
Hai mươi mốt tuổi Kim Đan kỳ thì thế nào? Không phải chỉ là Kim Đan kỳ sao? So với Trường Không Trác Ngọc, hắn vẫn còn quá yếu.
Hơn nữa, theo phỏng đoán của Trường Không Trác Ngọc, Côn Lôn thần trận hỏng hẳn chỉ mới là bắt đầu, Thục Sơn kiếm trận cũng có nguy cơ tán loạn, chẳng qua có Trường Không Trác Ngọc cản trở mà thôi, kế tiếp hẳn chính là thần trận của Nga Mi. Giữa ba đại thần trận có cảm ứng với nhau, chỉ cần một trận vẫn còn đầy đủ, vậy phong ấn lối vào Ma giới còn có thể duy trì được một thời gian, nhưng nếu ngay cả Nga Mi thần trận cũng bị phá, vậy thì ba lối vào Ma giới sẽ đồng thời mở ra, ma vật vô cùng vô tận sẽ tràn vào nhân gian, đến lúc đó sinh linh đồ thán, nhân gian triệt để chìm trong ma quỷ.
Hai đại thần trận liên tiếp xảy ra chuyện, thần trận phái Nga Mi bị hủy chỉ là chuyện sớm hay muộn. Bọn họ cũng không còn bao nhiêu thời gian, có lẽ ngay cả một năm cũng không kịp, mà hắn bây giờ chỉ mới là một Kim Đan hậu kỳ mà thôi.
Ít nhất, muốn trước khi xảy ra kiếp nạn nhân gian tiến vào Nguyên Anh kỳ, có thể không cản đường Trường Không Trác Ngọc.
Trong lòng Lệ Tinh Luân rõ ràng, đừng thấy Trường Không Trác Ngọc bình thường chỉ quan tâm mấy thân phận kia, nhưng nếu kiếp nạn thật sự tới, với tính cách của y, cho dù là liều cả mạng, cũng sẽ tận lực ngăn cản kiếp nạn xảy ra.
Hắn hy vọng mình có thể lấy tốc độ nhanh nhất đuổi kịp Trường Không Trác Ngọc, mà không phải ở phía sau chiến trường, được sư phụ bảo vệ, chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn y.
Vì thế, Lệ Tinh Luân nguyện ý không tiếc phải trả giá đắt, dùng hết toàn lực nâng thực lực mình lên.
“Mời tông chủ nhanh chóng bắt đầu.” Lệ Tinh Luân nói, “Chỉ cần nói yêu cầu cho vãn bối là được.”
Về phần cái gì nguy hiểm, nếu không thành công sẽ có hậu quả gì, Lệ Tinh Luân không cần biết. Hắn có một loại cảm giác, lần này hắn nhất định sẽ thành công.
Nếu người bị thi thuật đã dứt khoát như vậy, Huyền Minh Liệt cũng không cần phải nói nhiều, hắn nói: “Thứ nhất, quá trình trảm huyết không thể có người ngoài quấy rầy, cho nên nhất định phải có người bảo vệ. Thứ hai, trong lúc thi thuật chỉ có thể có hai người là ta và ngươi, nếu có thêm một người, sẽ ảnh hưởng đến ta thi thuật.”
Điều thứ hai rõ ràng là đang nói Trường Không Trác Ngọc, không muốn để y đi theo. Trường Không Trác Ngọc từ trên ghế ngồi cao cao kia bay xuống dưới, nói với Huyền Minh Liệt: “Tông chủ cứ yên tâm, ta sẽ ở bên ngoài cung điện bày ra trận pháp, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ kẻ nào tiến vào. Bản tôn cũng không lo lắng tông chủ sẽ âm thầm động tay động chân với một hậu bối Kim Đan kỳ, bản tôn có thể dạy ra được một đồ đệ Kim Đan kỳ hai mươi mốt tuổi, thì có thể dạy thêm vô số đệ tử nữa. Đương nhiên, bản tôn càng hy vọng có một đệ tử Nguyên Anh kỳ hai mươi mốt tuổi, cái này thì phải xem bản lĩnh của tông chủ.”
Ngụ ý chính là y nhìn trúng thực lực của Lệ Tinh Luân, chứ không phải coi trọng một đồ đệ này. Cho nên muốn động tay động chân trên người Lệ Tinh Luân để uy hiếp Trường Không Trác Ngọc thì quên đi, cho dù Huyền Minh Liệt ra tay với Lệ Tinh Luân, Trường Không Trác Ngọc cũng sẽ không để ý.
Trên thực tế Trường Không Trác Ngọc để ý vô cùng, nhưng y tuyệt đối không thể biểu hiện ra ngoài, biểu hiện càng lạnh lùng, đối với Lệ Tinh Luân càng tốt.
Y thậm chí không thể hạ cấm chế gì lên người Huyền Minh Liệt, tránh cho Huyền Minh Liệt phát hiện ra y rất coi trọng Lệ Tinh Luân.
Lời này y nói ra tuy rằng lạnh lùng, nhưng Lệ Tinh Luân hiểu Trường Không Trác Ngọc, hắn nghe ra được ý của Trường Không Trác Ngọc.
Vì thế Lệ Tinh Luân mỉm cười, không sợ hãi mà nói với Trường Không Trác Ngọc: “Sư phụ yên tâm, đồ nhi nếu không thể chịu được Trảm Huyết thuật, liền không còn là đệ tử của sư phụ.”
Lời này là nói cho Huyền Minh Liệt nghe, đối với sư phụ mình chỉ là một quân cờ, không hề có giá trị gì.
Huyền Minh Liệt giống như không nghe ra ý trong lời nói hai người bọn họ, tiếp tục nói rằng: “Thứ ba, người bị thi thuật trong toàn bộ quá trình phải hoàn toàn thanh tỉnh, thấy rõ huyết văn trên người mình, mới có thể vào đúng lúc máu tươi toàn thân, đem chân nguyên truyền dọc theo đường huyết văn, để tránh trong quá trình thân thể bởi vì mất quá nhiều máu mà chết. Mặt khác, sư đồ các ngươi cũng không cần đóng kịch, nếu ta có một đồ đệ Kim Đan kỳ hai mươi mốt tuổi, cho dù để sau này hấp thu toàn bộ công lực của hắn, nhưng trước đó nhất định sẽ xem hắn như bảo bối mà che chở, có gì tốt cũng cho hắn, cực kỳ coi trọng hắn, làm sao có thể không thèm để ý đến sống chết của hắn.”
Lệ Tinh Luân, Trường Không Trác Ngọc: “…”
Hai người bọn họ đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Huyền Minh Liệt, chỉ nghe thấy vị Ma tông tông chủ này nói: “Cho dù hắn không phải là đồ đệ của ta, ta cũng có lòng tiếc người tài, xem cuối cùng hắn có thể đi đến đâu.”
Loại cảm giác bị vạch trần này thật sự rất là xấu hổ, cũng không biết Huyền Minh Liệt mượn lá gan to từ đâu ra mà dám nói ra sự thật ngay trước mặt Trường Không Trác Ngọc đang giả trang thành Huyết Thiên Kiếp. May mắn Trường Không Trác Ngọc đã quen cảm giác xấu hổ, rất nhanh liền thích ứng với loại cảm giác này, vô cùng tự nhiên mà nói: “Ngươi biết rõ là tốt rồi, đỡ mắc công bản tôn phải nói ra những lời cố làm ra vẻ, bản tôn thật không quen.”
Lệ Tinh Luân: “…”
Sư phụ, người thật sự đã quen cố làm ra vẻ…
Sau khi Huyền Minh Liệt nói xong những điều cần chú ý, Trường Không Trác Ngọc liền đi ra khỏi cung điện, bày ra một trận pháp, tự mình mang theo mộc kiếm canh giữ bên ngoài cung điện, mặt nạ lạnh lùng nháy mắt rụng mất, chỉ còn bộ dáng lo lắng muốn chết, rõ ràng không nhìn thấy gì, nhưng vẫn không ngừng ngoái đầu nhìn vào trong cung điện.
“Ngươi có một sư phụ rất tốt.” Trong cung điện, Huyền Minh Liệt cởi bỏ quần áo Lệ Tinh Luân, cắt cổ tay mình, máu tươi chảy ra ngưng tụ lại thành một thanh huyết đao, hắn ta vừa dùng huyết đao khắc hình vẽ trên người Lệ Tinh Luân, vừa nói.
Trường Không Trác Ngọc diễn xuất vô cùng tốt, nhưng chỉ duy nhất bộ dạng nhẫn tâm là không diễn ra được. Cho dù là Nhượng Sầm Sầm hay là Huyền Minh Liệt, bọn họ cho dù đều bị khí thế của Trường Không Trác Ngọc mê hoặc, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được y mềm lòng.
Nếu không, cho dù Nhượng Sầm Sầm phát hiện Trường Không Trác Ngọc không phải Huyết Thiên Kiếp, cũng không dám trực tiếp ra tay, nàng làm như vậy, cũng là bởi vì biết Trường Không Trác Ngọc sẽ không ra tay đánh lại nàng.
Lệ Tinh Luân không nói gì, vết khắc trên thân thể từ từ xuất hiện tựa như khắc lên linh hồn hắn, chia nhỏ thần hồn hắn. Khó trách Huyền Minh Liệt muốn Lệ Tinh Luân vẫn luôn giữ tỉnh táo, hắn còn cảm thấy kỳ lạ, bất quá đau đớn trên thân thể, không làm khó được thần hồn cường đại của người tu chân.
Thì ra đao này, mỗi đao đều khắc lên thần hồn, đau đến nổi hắn muốn hồn phi phách tán
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
44 chương
8 chương
132 chương
11 chương