Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật
Chương 14
Không mất nhiều thời gian, Nhượng Sầm Sầm cầm một hồ lô bằng ngọc đi ra, tức giận trên mặt đã tiêu tán, đối Trường Không Trác Ngọc lộ ra vẻ mặt tươi cười xán lạn, “Huyết tông chủ, đây là đổi nhan cổ, chỉ cần vị công tử này chuẩn bị tốt, lúc nào cũng có thể bắt đầu dùng cổ.”
Nghe nàng nói như vậy, ngón tay Trường Không Trác Ngọc hơi dừng một chút, y đột nhiên nhớ tới, ngay từ đầu chính mình không muốn Lệ Tinh Luân dùng đổi nhan cổ, loại cổ này sẽ làm người dùng chịu cực đại thống khổ, dịch dung đổi mạo, thay da đổi thịt, còn có cổ trùng không ngừng bò dưới da, Trường Không Trác Ngọc đau lòng.
Lệ Tinh Luân chính là đồ đệ y vất vả lắm mới thu nhận được, Trường Không Trác Ngọc cảm thấy mình nhất định là người đối xử cực tốt với người dưới trướng mình, đương nhiên là luyến tiếc Lệ Tinh Luân chịu khổ.
Vì thế y xiết chặt tay Lệ Tinh Luân nói: “Tiểu Tinh, ngươi phải chuẩn bị tốt, rất đau.”
Lệ Tinh Luân bị cái xưng hô “Tiểu Tinh” làm toàn thân khó chịu, thân thể không tự giác mà run rẩy, nhưng trong mắt Nhượng Sầm Sầm, chính là hắn đang sợ hãi.
“Tiểu Tinh.” Trường Không Trác Ngọc tiếp tục nói, “Bằng sức của ta, không cần biết có bao nhiêu người ta đều có thể bảo hộ ngươi, không cần ngươi phải chịu khổ như vậy.”
Y nói chính là mặc kệ kẻ thù Lệ Tinh Luân có bao nhiêu lợi hại, Trường Không Trác Ngọc y đều không sợ, Lệ Tinh Luân cần gì phải làm khổ chính mình như thế.
“Không.” Lệ Tinh Luân liếc nhìn gương mặt tươi cười cứng ngắc của Nhượng Sầm Sầm, kiên định mà nói, “Ta không thể cho ngươi thêm phiền toái.”
Tuy rằng Nhượng Sầm Sầm không nhìn thấy gương mặt hắn, chính là nghe thanh âm có thể nghe ra hắn đang làm bộ làm tịch, Nhượng môn chủ tức giận đến thiếu chút nữa cắn nát răng.
Cơ mặt Trường Không Trác Ngọc thay đổi không quá nhiều, rõ ràng tính cách y thực hoạt bát, nhưng bảo trì biểu tình kiên định vững như bàn thạch lại thập phần dễ dàng, càng làm Lệ Tinh Luân không thể tin được chính là, y thế nhưng còn có thể làm ra bộ mặt không đổi sắc đau lòng, không đổi sắc phẫn nộ, mặt không đổi sắc ngạo mạn đủ loại biểu tình, cơ mặt luôn không đổi, chỉ thông qua ánh mắt cùng thần thái thay đổi cực kỳ nhỏ thể hiện được các mặt không giống nhau.
Hiện tại Trường Không Trác Ngọc nhìn như không hề để ý, trên thực tế trong ánh mắt lại ẩn đau, thực sự là bộ dáng ta rõ ràng muốn làm bộ không hề để ý trên thực tế lại đem ngươi đặt trên đầu trái tim.
Phần công lực khống chế biểu tình này, Lệ Tinh Luân không thể không phục.
Hắn cảm thấy đi theo sư phụ này kỳ thật vẫn có thể học được một ít, tỷ như định lực cùng diễn xuất, khiến cho Lệ Tinh Luân vô cùng khâm phục.
“Cũng được.” Trường Không Trác Ngọc mặt không đổi sắc lại biểu hiện ra “Bất đắc dĩ, tùy ngươi, ta nên bắt ngươi làm như thế nào, ai kêu ta sủng ngươi” đủ loại cảm xúc, ngược lại đối Nhượng Sầm Sầm nói, “Làm phiền Nhượng môn chủ.”
Nhượng Sầm Sầm trong lòng hận đến đổ máu, tươi cười trên mặt đều thập phần vặn vẹo, nàng một bên thầm nghĩ rằng chờ thời điểm thúc dục cổ trùng ta xem có đau chết ngươi không, một bên vươn tay nâng đấu lạp trên đầu Lệ Tinh Luân.
“Chờ đã.” Trường Không Trác Ngọc đột nhiên nói, “Nhượng môn chủ nhất định phải xem dung mạo đồ nhi ta sao, để thay đổi dung mạo hắn? Nếu hắn nghĩ muốn thay đổi dung mạo, bản tôn không hy vọng ngoài ta ra có bất luận kẻ nào bên ngoài biết được thân phận thật của hắn.”
Cho dù sự kiện diệt môn của Lệ gia có thể không cùng Bách Hoa Môn có quan hệ, nhưng dù sao thân phụ huyết hải thâm thù, vẫn là nên cẩn thận thì tốt hơn.
“Cái này…” Nhượng Sầm Sầm suy nghĩ nên nói thật hay nói dối, vừa nhìn Lệ Tinh Luân đã muốn nói dối, vừa nhìn ánh mắt “Huyết Thiên Kiếp hiểu rõ hết thảy” lại không dám mở miệng.
May mắn Nhượng Nguy Nhiên đúng lúc xuất hiện, thay Nhượng Sầm Sầm giải vây, “Tất nhiên là có thể. Ghi nhớ dung mạo người đổi nhan là mẫu cổ, mẫu cổ đối với dung mạo con người không có nhiều cảm giác, nó không thể đem dung mạo truyền lại cho cổ chủ. Hơn nữa tử mẫu cổ cách xa ngàn dặm cũng có thể làm được, vị công tử này hoàn toàn có thể ở trong một căn phòng một mình đổi nhan. Chỗ này của ta có một bộ pháp môn dẫn đường cho tử cổ du tẩu trong cơ thể, công tử có thể dùng pháp quyết này để làm tử cổ thay đổi dung mạo theo tâm ý mình.”
“Như thế rất tốt.” Trường Không Trác Ngọc gật gật đầu.
Nhượng Nguy Nhiên từ trong tay Nhượng Sầm Sầm nhận lấy bình ngọc, còn chuẩn bị riêng cho Lệ Tinh Luân một gian phòng.
Mà Trường Không Trác Ngọc vì làm cho người khác không thể nhìn đến tình hình bên trong, mộc kiếm điểm nhẹ, chính là tại vị trí tám phương trong gian phòng điểm nhẹ mấy cái, lưu lại chân nguyên của mình, thiên địa linh khí liền nhanh chóng tụ đến, hình thành một trận pháp huyền diệu khó giải thích.
Sư đồ Nhượng thị nhìn đến trợn mắt há mồm.
Bởi vì tâm pháp của các tu giả bất đồng, sở trường am hiểu cũng không giống nhau, có tu giả giỏi về công pháp, có tu giả giỏi võ đấu, có tu giả giỏi luyện đan, có tu giả giỏi luyện khí, cũng có tu giả giỏi bày trận. Chính là không quản tu giả am hiểu bày trận đến mức nào, mỗi lần trước khi bày trận, không những phải xuất linh thạch và pháp bảo ra, còn phải đo lường tính toán tình hình linh mạch nơi đó, lúc này mới có thể bày trận. Nào có ai giống Trường Không Trác Ngọc như vậy, cái gì cũng không cần, tự lấy chân nguyên dẫn, linh khí liền không mời mà tới. Trực tiếp dùng thiên địa linh khí, không cần dùng linh thạch chống đỡ, không cần pháp bảo hộ trận, không cần dò xét hướng đi của linh mạch, chỉ cần điểm nhẹ vài cái, lưu lại vài điểm chân nguyên, liền thành cái trận pháp? Nhưng cũng rất là huyền diệu, Nhượng Nguy Nhiên thử một chút, lấy công lực của hắn, trong khoảng thời gian ngắn căn bản vô pháp phá trận.
Chỉ có thể nói, thật không hổ là người đã từng ở trong thần trận Côn Lôn trong hai mươi năm sau đó phá trận đi ra, chắc là vì hiểu được thần trận cường đại nhất, cho nên mới có kinh nghiệm bày trận đi?
Sư đồ Nhượng thị suy đoán như vậy.
Nếu Lệ Tinh Luân có thể nhìn thấy cảnh này, hắn tất nhiên sẽ phát hiện, tình huống này cùng với lúc Trường Không Trác Ngọc trợ giúp mình tu luyện giống nhau như đúc. Y chỉ cần vận chuyển một chút chân nguyên, thiên địa linh khí liền lũ lượt mà đến, ngăn cũng không ngăn được, cho đến khi linh khí nơi đó cạn kiệt mới thôi.
Cũng chính vì nguyên nhân này, Trường Không Trác Ngọc mới hoài nghi mình là Ma tu.
Trong lúc Lệ Tinh Luân đổi nhan, Nhượng Nguy Nhiên thúc dục mẫu cổ, hiệp trợ hắn đổi nhan thuận lợi. Mà Nhượng Sầm Sầm vẫn luôn nghĩ biện pháp để nói chuyện cùng Trường Không Trác Ngọc, đáng tiếc đồ nhi không ở Trường Không Trác Ngọc sợ mình lại làm hỏng nên không dám cùng nàng nói chuyện, chỉ lẳng lặng mà rũ mắt xuống, không nói một lời nào, lưu cho Nhượng Sầm Sầm một bên mặt đạm mạc.
Tựa hồ “Huyết tông chủ” chỉ khi đối mặt với hồ ly tinh kia, mới có thể lộ ra chút cảm xúc, còn thời điểm khác, đều là như vậy.
Nhượng Sầm Sầm tâm đều treo trên người Huyết Thiên Kiếp, sinh thời có thể nhìn thấy Huyết Thiên Kiếp đối nàng mà nói cho dù là hồn phi phách tán cũng đều cam tâm tình nguyện. Tâm tình mến mộ của thiếu nữ, nàng đương nhiên cũng sẽ ảo tưởng Huyết Thiên Kiếp mặt lạnh tâm lãnh, chỉ biết mỉm cười với một người là mình, cũng chỉ kính trọng một người là mình. Chính là hiện tại Huyết tông chủ đúng là chỉ vì một người mà thay đổi biểu cảm, nhưng không phải là nàng, mà là một hồ ly tinh cái gì cũng sai chỉ biết câu dẫn người, điều này làm Nhượng Sầm Sầm không thể nào nhịn. Vô luận như thế nào cũng muốn Huyết tông chủ nhìn thấy bộ mặt thật của nam hồ ly kia, Nhượng Sầm Sầm âm thầm quyết định.
Triệt để thay hình đổi dạng cũng không phải là một chuyện dễ dàng, dịch dung đơn giản, nhưng muốn trở nên hoàn toàn bất đồng trước đây, thay da đổi thịt, lại không phải chuyện đơn giản. Mà Lệ Tinh Luân còn phải thanh tỉnh chịu đựng đau đớn để khống chế tử cổ thay đổi dung mạo theo ý mình, đây là chuyện cỡ nào gian nan.
Ước chừng qua ba ngày, Nhượng Nguy Nhiên mới ngưng thúc dục mẫu cổ, đối Trường Không Trác Ngọc vẫn luôn không nhúc nhích vững như bàn thạch nói, “Huyết tông chủ, đã thành công.”
Cho tới thời khắc này, Trường Không Trác Ngọc mới có động tác. Chuyện này y cũng rất kỳ quái, Trường Không Trác Ngọc cảm thấy mình hẳn là một người cá tính hoạt bát, nhưng lại có thể kiên nhẫn chờ đợi, hơn nữa một chút cũng không hề mất kiên nhẫn, thật sự làm người khác không hiểu được.
Mộc kiếm trong tay Trường Không Trác Ngọc nhẹ huy, kiếm tuệ màu đỏ xoẹt qua một đạo huyết sắc, vài điểm chân nguyên tán đi, thiên địa linh khí trở về chỗ cũ, trận pháp cứ vậy mà tiêu tan.
Sư đồ Nhượng thị lần thứ hai không nói nên lời, loại trận pháp này, bố trí thực khó, rút về cũng đồng dạng thực khó a. Có đôi khi người bày trận khi triệt trận có chút bất cẩn, liền có khả năng bị phản phệ, Huyết tông chủ như thế nào lại…
Thôi thôi, ai kêu y là Huyết tông chủ chứ.
Vừa lúc đó, cửa phòng đẩy ra, Lệ Tinh Luân đã tháo đấu lạp xuống đi ra.
Tầm mắt của mọi người lập tức dừng lại trên người hắn.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
44 chương
8 chương
132 chương
11 chương