Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 48 : Bị Người Trộm Cá!

Sáng hôm nay sắc trời có chút âm u, mây đen che kín bầu trời. " Hôm nay chắc chắn có mưa rồi, chúng ta nhanh chóng cho cá ăn rồi còn đi về.” Bên trong ngư trường Tần Gia, vài người công nhân ngẩng đầu lên nhìn trời than thở, hai tay bắt đầu khởi động máy ném thức ăn lái thuyền chạy vào bên trong ngư trường. “ Nghe ông chủ nói muốn ăn cá, chúng ta kiếm một con Mỹ Quốc Hồng to lớn một chút rồi trở về.” Vài người công nhân vừa cho máy chạy vừa bàn luận, rất nhiều thức ăn được ném ra xung quanh nhưng làm bọn họ có chút kinh ngạc nhìn qua, thức ăn đã rãi khắp nơi được vài phút nhưng chỉ có một ít cá lên ăn, hơn nữa trong đó đại đa số đều là cá con, trọng lượng không tới một cân. “Chuyện gì vậy trời? Gặp quỷ a! Đài truyền hình dự báo hôm nay trời khá nóng, buổi trưa và chiều sẽ có mưa. Bây giờ khí trời oi bức thế này, theo lẽ thường thì cá không nên ở dưới đáy a, huống chi hiện tại thức ăn đã được ném, làm sao có thể loe nghoe vài con cá thế này?” Một người trung niên cau mày, lập tức la lớn nói với người lái thuyền: "Lão Tống, lập tức cho thuyền chạy về phía trung tâm!" “Được!" Thuyền đánh cá hướng phía trung tâm ngư trường chạy đến, thường ngày các đàn cá sẽ tập trung ở vị trí này, nhưng khi đến nơi thì cả đám trợn mắt há mồm, thức ăn đã rãi xuống được hơn 15 phút, trôi nổi lềnh bềnh trên mặt nước nhưng số lượng cá lên ăn không tới một phần ba ngày thường. “Lão Tống, ngươi nhìn xem chuyện này là thế quái nào? làm sao có thể không có cá lên ăn? Với lại mùa này cũng không phải mùa giao phối a? Thật sự là không có khả năng” Người trung niên cau mày thật sâu nói Lão Tống cũng là tràn đầy nghi hoặc đứng ở đầu thuyền, nhìn nhìn thật kỹ đàn cá phía dưới cũng không có phát hiện con nào trên một cân trọng lượng. “Chẳng lẽ đàn cá tập trung ở các góc?” Lão Tống nhìn nhìn xung quanh, cũng không có phát hiện chút nào khác thường, suy đoán nói. “Vậy chúng ta đi xung quanh xem thử.” Người trung niên do dự một chút, tiếp tục nói: "Hai ngày trước ta liền cảm giác được cá trong hồ có chút thiếu đi.” Lão Tống cùng mấy người khác nghe được lời này thì hơi ngẩn người. Nghe lão Trương mấy ngày trước đích xác có nói qua, dường như cá thiếu đi một ít, thế nhưng lúc đấy bọn họ cũng không có quá mức để ý, thẳng đến hôm nay chỉ cần nhìn lướt qua cũng phát hiện được số lượng cá mất đi quá nhiều. " Nhanh đi xung quanh kiểm tra!" Lão Tống lập tức quay đầu thuyền, chạy tất cả các bãi nuôi cá kiểm tra một lượt. Ít, ít, ít, bọn họ liên tục kiểm tra năm sáu cái bãi, vẫn như cũ chỉ có một chút cá trôi nổi phía trên. Mãi cho đến bãi nuôi cá cuối cùng, trong một góc hẻo lánh đám người Lão Tống sắc mặt tái xanh, cả người run rẩy đứng có chút không vững. “Nhanh chóng thông báo cho lão bản, nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì cái gì mà tất cả cá trong bãi đều biến mất!” Lão Tống vội vàng quay đầu thuyền chạy vào trong trong bờ, cả đám lập tức hướng về Tần gia chạy tới. Nơi ở của Tần Gia là một dãy biệt thự ở cạnh khu vực bãi nuôi cá FT, bốn phía nơi này có sông có núi, không khí trong lành, là khu nhà ở cao cấp nổi danh ở thành phố Hải Thanh, có thể ở nơi đây thì tổng gia tài ít nhất phải có trên ngàn vạn tệ. Mấy người Lão Tống chạy ào vào trong biệt thự hoảng loạn hô to vài tiếng: “Lão bản, lão bản! Có chuyện lớn rồi." "Xảy ra chuyện gì?” Lúc này một người đàn ông mặt mũi tràn đầy dữ tợn thân hình cao to vạm vỡ, niên kỷ khoảng bốn mươi tám bốn mười chín tuổi trên người mặc một bộ đồ thể thao từ bên trong đi ra, chính là Tần Đại Hải. “Lão bản, không biết nguyên nhân gì mà cá bên trong ngư trường biến mất rất nhiều!” Lão Tống vừa nói tay vừa chỉ chỉ về phía khu vực ngư trường. “Thiếu đi rất nhiều? Vớ vẩn!” Tần Đại Hải bước nhanh đến trước mặt bọn hắn: "Làm sao có thể mất đi được? Chẳng lẽ còn có người dám trộm cá của ta hay sao!” “Không biết, không biết, chúng ta vừa rồi đi cho cá ăn, nhưng lại phát hiện cá đi lên ăn rất ít, chúng ta đã lập tức đi kiểm tra toàn bộ ngư trường vẫn như vậy không có bao nhiêu cá lên ăn, theo như chúng ta tính toán thì số lượng cá còn lại không được một nữa lúc ban đầu.” Đám người Lão Tống thận trọng báo cáo. “Đi! Mang ta đi nhìn xem” Nghe được lời của hắn, sắc mặt của Tần Đại Hải âm trầm. Dưới thời tiết nóng bức như thế này, cho dù không ném thức ăn thì cá vẫn sẽ trồi lên mặt nước, số lượng cá bên trong ngư trường khổng lồ như vậy không có khả năng tất cả đều trốn dưới đáy, chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là bị người ta trộm đi. Lão Tống nhìn Tần Đại Hải mặt mũi tràn đầy tức giận, sợ hãi co rút đầu đứng một bên ko dám nói gì, Tần Đại Hải là cái dạng gì tính cách không có ai so với bọn họ rõ ràng hơn, tại mấy năm trước có người nhân lúc ban đêm đột nhập vào bên trong ngư trường của hắn trộm cá. Cuối cùng bị Tần Đại Hải phát hiện, mang theo mười mấy người cầm lấy côn sắt đem tên kia đánh đến khóc cha gọi mẹ, nếu như không có người ngăn lại, chắc hắn đã đem tên kia ném vào đại dương nuôi cá lòng tong. “Ầm ầm!” Lúc này, một đạo thiểm điện xẹt qua như xé rách bầu trời, theo sát là tiếng sấm truyền đến. “Ào ào!” Một cơn mưa to bất chợt đổ ập xuống. Tần Đại Hải phảng phất như không có cảm giác được trời mưa, khuôn mặt âm trầm hướng phía nên trong ngư trường đi đến. “Đi, lái thuyền!” Tần Đại Hải nhìn nhìn vài đàn cá con nổi trên mặt nước, sắc mặt càng thêm khó coi. Người có được mấy chục năm kinh nghiệm nuôi cá như hắn vừa nhìn loại tình huống này liền biết được có vấn đề, nhất là khi so sánh với cái ngư trường cách đó không xa có thể thấy rất nhiều cá đều bơi lên mặt nước, rậm rạp chằng chịt các đàn cá đang phiêu phù bên trên, mà nhìn lại ngư trường của hắn chỉ có vài đàn cá con nổi lên. Thuyền đánh cá hướng phía trung tâm ngư trường chạy tới, Tần Đại Hải đứng ở đầu thuyền, không để ý đến nước mưa xối vào người, lẳng lặng nhìn xung quanh. “Chuẩn bị cho ta đồ lặn!” Tần Đại Hải đối với một người trung niên công nhân nói. “Hảo!” Một người trung niên vội vàng gật gật đầu, thấy được Tần Đại Hải muốn tự mình xuống nước, trong nội tâm hơi kinh ngạc! Mang lên thiết bị lặn, Tần Đại Hải nhảy xuống nước bơi về phía tâm lưới chắn ở ngoài, hắn muốn kiểm tra xem có phải lưới chắn xuất hiện vấn đề. Nhưng mà, trọn một canh giờ, Tần Đại Hải sắc mặt khó chịu trở lại thuyền, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cá bị người đánh cắp!” “Cái gì?” Đám người công nhân trên mặt lộ ra thần sắc kinh hãi, bây giờ là thời đại nào rồi mà còn có người đi trộm cá, huống chi một cái ngư trường lớn như vậy muốn trộm cũng đâu phải dễ, vô thanh vô tức trộm đi hơn mười tấn cá thật sự là không thể tin được. Sắc mặt của Tần Đại Hải luôn không ngừng biến ảo, số lượng cá bên trong ngư trường gần như mất hết hai phần ba, tổn thất lần này lên đến con số hàng trăm vạn, trừ đi tiền thuê ngư trường cùng tiền thức ăn, trong năm nay hắn đã lỗ lã trên trăm vạn. “Báo cảnh sát đi, bây giờ chia ra xung quanh tìm xem có thể hay không tìm ra cái gì dấu vết, ta cũng không tin có thể thần không biết quỷ không hay trộm đi hơn mười tấn cá mà ko để lại dấu vết gì!” Tần Đại Hải đi xuống thuyền đánh cá, sắc mặt dữ tợn hướng phía trong biệt thự đi vào. Tần Chí Vĩ vừa rời giường, liền thấy được phụ thân cả người quần áo ướt đẫm, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc đi tới: "Cha, ngài làm sao vậy!” Tần Đại Hải trầm mặt không nói gì, đi qua bên cạnh cầm cái khăn lau lau nước mưa trên người, đốt một điếu thuốc hung hăng rít một hơi. “Cha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tần Chí Vĩ đã thật lâu không có nhìn thấy được sắc mặt khó chịu của phụ thân, cẩn thận từng li từng tí hỏi. “Cá bên trong ngư trường của chúng ta bị người khác trộm hơn phân nữa!” Tần Đại Hải hung hăng hút tiếp một hơi nói. “Trộm, điều này sao có thể, làm gì còn thằng đạo chích nào dám vào nhà ta trộm chứ?” Tần Chí Vĩ mặt mũi tràn đầy không tin nói, cá cũng không phải là vật chết, coi như là nhà bọn họ mỗi lần bắt cá đều dùng đến ba bốn ngày thời gian, mà bây giờ bị người ta đánh cắp ngay dưới mí mắt mà không hay biết gì!