Ta Có Thể Biến Thành Cá
Chương 389 : Nổ Súng
Dịch: Dũng
Biên: Cẩu ca
Nhóm: Cá.
Trụ sở tư nhân sông Ranh là một trụ sở cao cấp không được bên ngoài biết đến.
Nói là trụ sở, nhưng nó lại là một căn biệt thự xa xỉ không hơn không kém, chỉ có điều nơi đây được cải trang thành một địa điểm tập trung tư nhân, nằm ở chính giữa một cái hồ nhỏ, ở nơi đây có thể đi thuyền, câu cá, bơi lội tuỳ ý, nhìn chung trông rất sang chảnh và thoáng đãng.
Trong khu biệt thự được đặt phía giữa cái hồ nhỏ ấy có các thiết bị giải trí phong phú.
Lúc này, có năm thanh niên đang ngồi yên vị trong căn phòng, ở trong đó có cả Hoa Long.
- Vạn Giang sao vẫn chưa đến vậy. Ở trong căn phòng, có năm công tử dáng bộ anh tuấn, mấy người đẹp ngồi vây xung quanh họ, từng thiếu nữ liễu ngài mày phượng, đường cong cơ thể nóng bỏng, ưỡn ẹo bên cạnh phục vụ năm chàng trai, nhìn cảnh tượng phong nguyệt hoa liễu này đùng là mê loạn lòng người, người đẹp nào cũng cung cung kính kính ngồi ở một bên phục vụ họ, ngoan ngoãn bưng trà rót nước.
- Thời gian này anh đều ở thành phố Kinh Hải nên không biết chuyện của Vạn Giang đấy thôi, anh ta vừa ra viện xong.
- Ố? Anh ta sao lại vào viện vậy? Cắt bao quy đầu hở, haha. Hoa Long nghe thấy hắn nói như vậy thì liền cười phá lên.
- Nghe anh ta kể là bị ba đánh, thế nhưng mà ai biết được cơ chứ. Người thanh niên đó cười ồ lên.
- Phì, chắc vậy rồi đấy. Hoa Long cũng bật cười:
- Nhớ lần trước Vạn Giang đi bệnh viện là do bị mẹ đánh cho tuốt xác, chắc lần này đổi tay, nhường ba hắn cho một trận.
- Haha, đúng là đứa trẻ đáng thương, đầu thai vào làm con của bà mẹ làm quân nhân, giờ đây ba hắn lại bắt đầu bước chân vào giang hồ nữa.
Cả bọn cười chế nhạo thanh niên xấu xố không có mặt ở đấy.
- Bao giờ hắn mới tới vậy. Hoa Long nói tiếp, kể cả chế nhạo thì cũng có chừng mực thôi, dù sao thân phận của Hoa Long cũng rất là cao, thậm chí còn ngấm ngầm cao hơn mấy cậu chàng kia nhiều, dù sao đi chăng nữa hắn ta cũng là con một, cháu đít nhôm trong nhà.
- Chắc cũng sắp thôi, hôm nay sẽ tới. Cậu thanh niên ở bên cạnh trả lời.
- Anh nói xem, hắn liệu có phân số lợi nhuận đó ra cho chúng ta một ít không? Một thanh niên nhấc cốc rượu vang đỏ lên, hai mắt hơi nhíu lại hỏi.
- Hắn không chia cũng phải nôn ra một ít. Hoa Long sắc mặt vô cùng lạnh lùng đáp lại một câu chắc nịch.
- Anh dựa vào đâu mà chắn chắn là hắn sẽ hợp tác với chúng ta chứ, nên biết rằng, đối phương gốc rễ cũng sâu, vả lại người chống lưng cho hắn cũng không phải đơn giản, nếu như tên đó thật sự không chịu bỏ ra một ít, thì chúng ta cũng không có cách nào ép được. Một thanh niên bắt chéo chân nhìn Hoa Long hồ nghi.
- Thân phận của người thanh niên ấy tôi có điều tra qua rồi, hắn chẳng có họ hàng thân thích gì với Thạch lão hết, ngoài ra, tôi còn điều tra ra được số kho báu này đã có mặt ở thành phố Kinh Hải, chỉ cần dựa vào hai điểm này thôi thì tất cả mọi chuyện đều trở nên đơn giản rồi. Hoa Long cười hắt ra một tiếng rất lạnh lùng.
- Nếu hắn ta tìm tới Thạch gia gia để cầu cứu thì sao? Một thanh niên khác trực tiếp hỏi thẳng luôn vào mối nghi vấn.
- Vậy mới nói mà, tất cả mọi chuyện chúng ta đã đều chuẩn bị đâu vào đấy rồi, hôm nay mời hắn tới đây, nếu như hắn không đồng ý, thì chúng ta cứ cướp thẳng tay, sau đó trừ đi một số trong ấy, việc đơn giản như thế mà cũng hỏi ra được. Hoa Long nói như thể nắm chắc mười mươi phần thắng trong tay vậy.
- Hai, ba trăm tỉ chứ chả ít, nếu như độc chiếm tất cả thì có khi không hay lắm, nhưng nếu bớt ra một ít cho hội Thạch lão thì chắc họ cũng chả ai nói gì cả đâu.
- Mà cái kho báu ấy ngay từ đầu rõ ràng là có một phần của tôi trong đó. Hoa Long nói đến đây mặt liền đanh thép lại:
- Hơn nữa, việc của hậu bối bọn họ cũng không thích nhúng tay vào đâu.
- Anh đúng là thâm nho thật đấy. Mấy thanh niên bên cạnh nghe thấy vậy đắc ý cười lớn:
- Đối phương chắc cũng không dễ xơi đâu, không dễ dàng gì mà bị khoanh tay chịu trói như vậy, chúng ta phải chuẩn bị cho chu đáo.
- Ở bên ngoài thì hắn có dã man hay khó xơi đến đâu, thì ở nơi đây ta xem hắn còn mạnh miệng được như hôm nọ không. Hoa Long đắc ý nói lớn rồi cười phá lên điều tâm đắc lắm.
- Anh chắc là thấy bản thân một mình không trị được tên đó phải không, thế nên mới gọi cả bọn này tới làm màu góp thêm gia vị, chứ tôi đã bảo rồi mà, miếng ngon như thế sao anh lại chịu chia cho bọn tôi ăn cùng được, có mà chả giành ăn riêng một mình ấy chứ.
- Sao cơ? Nếu như các anh cảm thấy không vui vẻ thì đừng tới nữa, tôi cũng chẳng ép hay cầu viện trợ từ các anh cả, cùng lắm thì tôi gọi người khác tới. Hoa Long nghe thấy vậy liền khó chịu, cau có đáp trả.
- Haha, đùa tí thôi làm gì mà căng vậy, việc này mà thành thì cứ coi như tôi nợ anh một ân tình là được mà. Người thanh niên đó vội chuyển giọng cười ha hả lên, cầm cốc rượu vang đỏ trong tay nốc một hơi sạc.
- Người tới rồi kìa.
- Đến rồi à, vậy chúng ta cũng mau đi xem đấy là người như thế nào, nói ra thì tôi cũng khá khâm phục cái tay ấy, chậc chậc. Mấy thanh niên hướng ánh mắt ra phía ngoài, không dấu được sự hứng thú lộ rõ trên nét mặt.
“Cái toà biệt thự xây dựng nằm trong hồ này thiết kế độc đáo đấy, mình cũng có thể mô phỏng theo kiến tạo cho Nhân ngư đảo giống như vậy” Sở Tiên thưởng thức cảnh vật xung quanh gật gù có vẻ hài lòng, nghĩ thầm trong bụng.
- Sở tiên sinh xin mời vào trong. Ở trên chiếc thuyền nhỏ, có hai vệ sĩ mặc đồ đen nhìn Sở Tiên tới liền nói với hắn.
- Ừm, người mời tôi đến lại chả ra nghênh đón à, ông chủ của các anh đúng là không biết lễ phép là gì. Sở Tiên nhìn thấy vậy liền lắc đầu, sau đó tiến vào bên trong.
Mấy người đứng bên hắn chỉ lẳng lặng không nói gì, yên tĩnh nhìn theo hắn.
Sở Tiên mỉm cười, đi dần vào phía trong, khi nhìn thấy có năm thanh niên đang ngồi bên trong thì liền lắc đầu:
- Đúng là chẳng có tí sự lịch sự tối thiểu nào, tiếp đãi khách thôi mà cũng không hiểu đạo, xem ra hôm qua tôi nói hắn như vậy cũng chả có gì sai.
Sở Tiên vừa đi vừa thở ra câu ấy với mấy tên vệ sĩ bên cạnh, cũng chẳng để ý họ có nghe thấy hay không, đi thẳng tới chỗ ghế sopha ngồi xuống, quét ánh mắt về phía mấy thanh niên kia.
- Haha, hình như đây là lần đầu gặp mặt. Hoa Long chưa nói năng gì, một thanh niên ngồi cạnh liền cầm cốc rượu lên ra hiệu.
Một người đẹp dáng bộ yêu kiểu đón lấy cốc rượu đưa lại về phía hắn.
- Đưa cốc trà qua đây. Sở Tiên không hề tiếp thành ý của anh ta, nhìn thiếu nữ ấy và yêu cầu.
Người đẹp đó hơi ngẩn người ra, không biết làm thế nào cả, liếc mắt sang hỏi ý kiến người thanh niên kia.
- Đưa cho Sở tiên sinh một cốc trà. Cậu thanh niên đó cũng hơi sững người trong giây lát, sau đó nhìn cô gái kia cười gật gật đầu.
Người đẹp kia hiểu ý liền nhanh chóng đổi lại thành một tách trà đưa về phía hắn.
Sở Tiên nhấp một ngụm nhỏ, đó rút giấy mời ra vào luôn vấn đề:
- Cậu chính là Hoa Long à, chả giống tẹo nào, cậu cũng chẳng ngốc lắm nhỉ.
- Haha. Cậu thanh niên đó không nhịn được cười phá lên, khuôn mặt mang đầy ý trêu đùa lắc lắc đầu.
Mấy thanh niên ngồi chung quanh cũng cảm thấy thú vị liền nhìn một loạt từ trên xuống dưới Sở Tiên, thế nhưng Hoa Long thì ngược lại, hắn chả thích thú gì Sở Tiên cả, chỉ thấy khó chịu khi hắn vừa mở mồm thốt ra câu ban nãy.
- Sở Tiên, kẻ cố tình diễn vẻ ngờ nghệch là cậu mới phải, đừng có mà biết rồi vẫn cứ cố tình hỏi như vậy. Hoa Long ngồi thẳng tắp lưng, nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lạnh.
Kể cả hắn có được nuôi dưỡng trong một môi trường tốt, bụng dạ có thâm sâu cỡ nào, gặp phải cái loại ngược đời như Sở Tiên, hơn nữa còn chẳng để tâm đối phương thân thế ra sao đã mở mồm chửi bới xỉa xói như hắn, thì làm sao mà khiến Hoa Long bình tâm lại cho nổi.
Điều này khiến hắn nghĩ tới một cuộc đối thoại mang tính bất lực và hại não sau.
Ngọc hoàng đại đế: Ta thống trị thiên đình!
Như lai: Ngươi đã từng bị khỉ đánh cho một trận rồi.
Ngọc hoàng đại đế: Thuộc hạ của ta nhiều hơn của ngươi.
Như lai: Ngươi đã từng bị khỉ đánh cho một trận rồi.
Ngọc hoàng đại đế: Ta có vợ đẹp.
Như lai: Ngươi đã từng bị khỉ đánh cho một trận rồi.
Ngọc hoàng đại đế: Ta đã từng giải qua 17500 kiếp nạn!
Như lai: Ngươi đã từng bị khỉ đánh cho một trận rồi.
Ngọc hoàng đại đế: Chúng ta có thể không nhắc tới khỉ không?
Như lai: Em gái ngươi ( Hằng Nga) đã từng ngủ với người phàm trần.
Ngọc hoàng đại đế:...
Như lai: Con gái ngươi ( Chức Nữ) đã từng ngủ với người phàm trần.
Ngọc hoàng đại đế:...
Như lai: Con gái nuôi của ngươi ( Tam Thánh Mẫu) đã từng ngủ với người phàm trần.
Ngọc hoàng đại đế: Thôi chúng ta cứ nhắc tới khỉ cũng được.
Như lai: Ngươi đã từng bị khỉ đánh cho một trận rồi.
Ngọc hoàng đại đế: Cái định mệnh.
Phải vậy, lúc này Hoa Long cũng đang rất muốn chửi một câu y nguyên như vậy, khiến con người nho nhã như hắn cũng phải vứt bỏ cả hình tượng thì đúng là chỉ có Sở Tiên mới làm được tới cỡ ấy thôi, lại dám trêu ngươi hắn như vậy thì làm sao mà chịu nổi.
- Là anh sao anh không ra cửa tiếp khách chứ, chả có tí lịch sự nào vậy, ý thức còn chả hơn ai thì làm ăn cái gì, nói đi, mời tôi tới đây làm gì? Uống rượu à? Sở Tiên vừa nói vừa cười.
- Về chuyện ở Miến Điện tôi nghĩ chúng ta nên thương lượng lại với nhau. Hoa Long lườm hắn.
- Nói rõ ra xem nào, mấy người các cậu có một thói quen rất xấu, không thích nói thẳng lại cứ thích chơi vòng vo, chẳng nói rõ ra muốn bắt tôi phải đoán chắc? Sở Tiên bắt chéo chân đùa cợt vặn vẹo lại.
Hoa Long nghe thấy hắn nói như vậy chả có tí biểu cảm gì, ngược lại bốn thanh niên ngồi chung quanh bị shock trước câu nói của hắn, ai cũng cảm thấy như cổ họng bị nghẹn lại, quay sang nhìn nhau rồi cười cười.
Chẳng trách Hoa Long phải gọi cả đám tới đây, đối phương là ai chứ như Sở Tiên thì khó đối phó thật.
- Chỗ kho báu ấy có một phần là của chúng tôi. Hoa Long nói thẳng luôn.
- Nực cười. Sở Tiên lắc đầu:
- Kho báu của vua hải tặc Cái Lí anh nói anh có một phần trong ấy, vậy nếu đúng là có một phần của anh ở đấy, anh đi mà lấy đi!
- Khu mạch khoáng bảo thạch ấy đã được chúng tôi thu mua lại rồi, chúng tôi hợp tác với Hàn Sơn tướng quân, thế nhưng kết quả lại bị anh cướp trắng trợn đi mất. Hoa Long bỏ cốc trà đang cầm ở trên tay mình xuống:
- Toàn bộ chỗ kho báu anh cướp đi ấy rõ ràng thuộc về quyền sở hữu của chúng tôi.
- Hihi. Sở Tiên ngoác miệng ra cười:
- Tôi dựa vào bản lĩnh mà cướp được số kho báu ấy, anh có ngon thì cũng cướp lại đi.
- Bây giờ sống theo luật pháp của nhà nước, chứ thời đại nào rồi mà còn theo luật rừng như anh, cướp bóc là phạm pháp đấy. Một thanh niên ngồi ở bên nói chen vào:
- Hơn nữa, có những thứ nếu như anh không làm rõ được lai lịch của chúng thì kiểu gì cũng bị nhà nước khám xét tịch thu mà thôi.
- Người anh em họ Sở à, anh là người thẳng thắn bộc trực, chúng tôi cũng nói thẳng luôn cho anh hay, kho báu cậu phải chích một phần ra, ăn một mình sẽ bị nghẹn mà chết đấy, kể cả sau lưng cậu có người chống lưng cho đi chăng nữa cũng không có tác dụng gì đâu.
- Cái kho báu đã cướp đi ấy, cậu chỉ cần bỏ ra phần thuộc về Hoa Long là được, còn đâu thì số dư còn lại vẫn sẽ thuộc về một mình người anh em Sở Tiên, tôi nghĩ chỉ cần một phần nhỏ cũng quá đủ rồi, con người nên biết điểm dừng, biết thoả mãn mới phải đạo, đừng có mà bị lòng tham làm lu mờ đi con mắt, tôi nghĩ về sau này chúng ta có thể trở thành bạn bè đấy.
Từng thanh niên một nhảy vào khuyên giải Sở Tiên, bộ dạng không phấn chấn có phần lười nhác ban nãy được thay bằng các giọng văn dạy đời nhau, lại còn vừa cười vừa nói với Sở Tiên nữa chứ.
- Chậc chậc, xem ra các ngươi có ý muốn cướp đoạt lại kho báu đây. Sở Tiên nhìn từng người bọn họ rồi lắc đầu, lạnh lùng không khoan nhượng đáp trả:
- Hồi đó khi tôi biết tin về chuyện kho báu này đã ra tay giết chết hơn năm mươi người, cũng nhọc công phí sức lắm đấy, thế mà các anh lại mặt trơ mày trẽn tính không lập công mà nhận thưởng sao, ai cũng mở mồm đòi chia phần, anh nói xem tôi có thể chia cho các anh được sao? Nếu như các anh muốn có nó thì đơn giản lắm, tôi sẽ cho mấy người biết vị trí cụ thể của kho báu, các anh tự dựa vào bản lĩnh mà đi cướp lấy nó về, tới lúc ấy ai cũng có có hội có được kho báu.
Mấy thanh niên ngồi chung quanh ai nấy đồng tử cũng đều hơi co lại, vội vàng hướng mắt nhìn về phía Hoa Long.
- Không cần biết anh phải trả giá cỡ nào, nhưng chỗ kho báu kia là do anh cướp từ chỗ chúng tôi mới có được, anh nên biết là, trong số người anh giết đó còn có một tướng quân, nếu như chuyện này được tuyên bố ra ngoài, anh nghĩ rằng anh sẽ còn thảnh thơi được như thế này sao? Chuyện này liên quan đến tranh chấp giữa hai quốc gia đấy, nhưng nếu anh chịu nhả ra một phần kho báu, thì chúng tôi sẽ giúp anh giữ kín chuyện này như bưng. Hoa Long dằn mặt hắn.
- Phải vậy đấy, vậy anh cũng nên biết rằng, tôi ngay cả tướng quân còn dám giết, anh nói xem nếu như bây giờ tôi cũng giết nốt tất cả các anh đi, thì há chẳng phải không ai trên thế giới này biết tới chuyện này sao. Sở Tiên cười cợt nhìn chằm chằm vào Hoa Long.
Hoa long cũng nở nụ cười lạnh nhạt:
- Anh không dám đâu, nếu mà anh dám động thủ thì cho dù có Thạch lão chống lưng cũng không chắn được cho anh vụ này đâu, đồng thời người nhà anh cũng sẽ bị liên luỵ tới chuyện này đấy.
- Hoa Long hồi ban đầu có bảo cậu rất chi là phách lối và ngạo mạn, tôi cũng không tin lắm, nhưng bây giờ được diện kiến nói chuyện trực tiếp với cậu thì đúng là vô cùng ngạo mạn, không coi ai ra gì thật.
- Chỉ cần tôi bấm gọi một cú điện thoại là sẽ có quân đội tới điều tra số kho báu bất hợp pháp của cậu ngay, đến lúc đó không phải là lấy ra một phần thôi đâu, mà là tất cả nếu phải cống nộp đấy, pháp luật không từ một ai đâu.
Mấy thanh niên ở đó nghe thấy Sở Tiên ngạo khí ngông cuống, ai nấy đều chuyển sang thái độ lạnh nhạt.
Cần gì quan tâm hắn ở bên ngoài tàn ác tới mức nào, ở bên ngoài có trong tay bao nhiêu thuộc hạ chứ, nhưng khi đã về nước thì phải tuân thụ luật pháp ở trong nước.
- Haha, các anh đang tính uy hiếp tôi chăng? Sở Tiên cười phá lên, nhìn quét qua bọn họ một lượt.
- Cậu đang cho là như vậy à. Đám thanh niên mỉm cười nhìn hắn.
- Được thôi, thật ra khi nãy tôi nói cũng có ý uy hiếp các anh đấy.
Sở Tiên nói rồi, chầm chầm rút một khẩu Desert Eagle [1] từ trong áo mình chĩa về phía Hoa Long:
- Đừng có mà lấy quy định ra mà ép tôi, phải lấy thực lực và bản lĩnh của mình ra ấy, đương nhiên cái tôi ám chỉ thực lực ở đây không phải bối cảnh gia đình anh, tôi hỏi anh thêm một lần nữa, cái kho báu này anh có chắc là muốn dây máu ăn phần với tôi không, muốn uy hiếp tôi à?
Hoa Long và bốn thanh niên còn lại nhìn thấy Sở Tiên rút súng từ trong áo cầm trên tay mình như vậy thì liền chột dạ, nhìn hắn chằm chằm.
Đối với bọn họ mà nói, kẻ nào mà rút súng ra chơi như vậy đều rất ngu xuẩn, không sợ trời không sợ đất gan hùm tim báo dám rút súng ra chĩa vào người khác như vậy là chuyện không nên làm chút nào, chỉ đó kẻ ngu ngốc mới nghĩ tới cách làm như Sở Tiên.
Trong xã hội bây giờ, kể cả cho có là đời sau của tỉ phú lắm tiền nhiều của đi chăng nữa, nếu như có bị người khác nắm được thóp tung lên mạng thì dư luận sẽ ném đá cho bầm dập thân thể chứ đừng nói là rút súng phản kháng như này.
Vậy nên, khi nhìn thấy khẩu súng trên tay của Sở Tiên, nhất là khi lại chĩa về phía bọn họ như vậy thì tất thảy cả đám ai cũng đều ngạc nhiên tột độ, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy bất an, bởi ai biết được cái tên thích sử dụng luật rừng này sẽ làm gì tiếp theo, tính cách hắn như con thú hoang vậy.
Mấy người đẹp phục vụ đứng ở bên cạnh nhìn thấy Sở Tiên rút một khẩu súng thật ra thì ai nấy cũng hoảng hốt mà lùi lại về sau mấy bước, không thể tin được nhìn lấy hắn.
- Không hồi đáp à? Sở Tiên nhìn chăm chú vào hắn nói tiếp:
- Đang hỏi anh đấy, có muốn tranh giành quyền lợi kho báu này với tôi không, nếu muốn thì mở lời đi, nếu như không muốn nữa thì tôi sẽ đi về, tôi không có thời gian rảnh để chơi với mấy người đâu.
- Haha. Hoa Long cười tít mắt lại, trong ánh mắt chẳng có tí sợ hãi nào, toả ra một tia khí lạnh nồng nặc đầy thách thức:
- Tôi nói rồi, anh không dám nổ súng đâu.
- Đừng có mà tìm cách chuyển chủ đề, tôi đang hỏi anh có muốn chia quyền lợi không. Sở Tiên vừa nói vừa cười nhìn hắn, nòng súng vẫn hướng về phía cậu ta.
Hoa Long lạnh lùng nhìn Sở Tiên, không thèm trả hắn, toàn bộ bầu không khí như cô đặc lại rất khó thở.
- Không nói gì thì tôi về đây. Sở Tiên cợt nhả rồi đứng phắt dậy.
- Kho báu. Hoa Long mở mồm ra quyết định.
- Pằng!
Một tiếng súng nổ vang lên làm cho tất cả người đang có mặt ở đấy sửng sốt tột độ, dồn mắt nhìn về Sở Tiên.
- A! Sau đó có tiếng hét thảm thiết đau đớt rống lên.
Bốn thanh niên còn lại đồng loại vội vàng nhìn về phía Hoa Long, chỉ nhìn thấy vị trí trước ngực giáp với cánh tay có một vết máu hình tròn.
- Xin lỗi nhé, thật ngại quá, súng tuột đạn ra rồi, anh nói tiếp đi. Sơ Tiên cười cợt nhìn bọn họ thách thức.
- Nếu như các anh cũng có ý giống như tên kia thì tôi cũng sẽ làm như vậy cho công bằng.
- Cậu. Một thanh niên mặt này biến sắc, hơi tái đi dùng ngón tay chỉ vào hắn.
- Ngồi xuống rồi nói. Sở Tiên liếc mắt sang hắn rồi lạnh nhạt đáp.
Cậu thanh niên kia chuyển từ giận giữ sang sợ sệt, khuôn mặt đỏ gay hồi nãy giờ trông cắt không còn một giọt máu, chầm chậm lần dò ngồi xuống.
Sở Tiên cười mỉm, sau đó hướng ánh mắt về phía Hoa Long:
- Nói tiếp đi, có còn muốn nữa hay không.
- Đưa tôi tới bệnh viện. Hoa Long không hề trả lời, khuôn mặt nanh ác quay sang ra lệnh cho một người đẹp đứng bên cạnh.
- Pằng! Đột nhiên, một tiếng súng giòn tan nữa lại vang lên, Hoa Long ấp úng hự một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt cực độ.
- Sao mà vội vàng rời đi vậy? Anh đã mời tôi tới rồi thì cũng nên bàn xong chuyện hẵng đi mới phải phép chứ, tôi đến tồi anh lại muốn bỏ đi là có ý gì? Sở Tiên cười lạnh lùng nhìn hắn.
Bốn thanh niên bên cạnh đến bây giờ thật sự sợ hắn rồi, hồ hôi lạnh túa ra đầm đìa, hai con mắt không ngừng toát ra sự sợ hãi.
Bọn hắn có mơ cũng không thể ngờ tới, cái tay thanh niên trước mặt này lại dám nổ súng, vả lại chiếu theo tình hình trước mắt, hắn không hẳn là không dám giết người, điều này khiến bọn họ ai cũng cảm thấy hoảng hốt cực độ, không thể ngờ ngược sự việc lại đi xa đến thế.
[1] Desert Eagle là một loại súng ngắn bán tự động nòng lớn vận hành bằng khí nén chủ yếu được chế tạo ở Israel bởi nhà máy IMI (Israel Military Industries, nay là Israel Weapon Industries) cho công ty Magnum Research. Magnum Research đã chào bán nhiều phiên bản ít giật của khẩu súng ngắn Jericho 941 với tên Baby Eagle; loại súng này không có đặc tính nào giống khẩu Desert Eagle mà chỉ có vẻ ngoài, giá cả giống nhau.
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
4508 chương
41 chương