Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 339 : Gặp Phải Cao Thủ

Người dịch: ThanhThuy Biên: Cẩuca Team dịch: Cá Nguồn: TruyenYY.com Việc khai thác nhà đất của tập đoàn Chu Thị chưa từng bị lộ ra bất cứ vấn đề nghiêm trọng gì, không phải là do họ thanh liêm mà là do tất cả mọi việc đều được họ che giấu rất kỹ càng. Đề cập đến việc khai thác nhà đất dĩ nhiên không thiếu các hộ không chịu di dời đi, mà thái độ của các thương gia nhà đất đối với các hộ không chịu di dời này gần như là giống nhau đó là đe doạ và dụ dỗ. Dĩ nhiên còn có cả những biện pháp xử lý vô cùng quá đáng, thậm chí có vụ đã từng bị tung lên mạng truyền thông. Cách đối phó của tập toàn Chu Thị với những hộ không chịu di dời cũng gần giống như những gì ở trên mạng, tuy nhiên do Chu Thị nắm giữ một số kênh truyền thông nên họ không sợ sẽ bị tung lên mạng. Chỉ cần doạ dẫm đấm đá một chút rồi sau đó tung mật ngọt ra gần như đều có thể giải quyết được hết, trong suốt 7, 8 năm qua họ đều dùng cách như vậy để giải quyết. Bộ phận khai thác nhà đất của tập đoàn Chu Thị sau khi nhận được báo cáo của nhân viên công tác di dời liền lập tức bắt tay hành động. Những chuyện này trước đây thì họ thường giao cho Tôn Đại Chí giải quyết nhưng nay Tôn Đại Chí lâm nạn nên họ bèn tìm đến một đám du côn khác. Hơn hai mươi tên đầu gấu săm trổ đầy mình, trong tay cầm đủ các thứ loại côn gậy đi đến thôn Thôn Nam, gã thanh niên đi đầu tiên khoảng hơn ba mươi tuổi đầu húi cua trong tay cầm tập tài liệu về các chủ hộ quay người lại nói với đám người đi cùng: - Lát nữa anh em không được ra tay, không được đánh người, rõ chưa? - Ha ha, anh Long cứ yên tâm, đây đâu phải là lần đầu tiên bọn em làm chuyện này, không được đánh người mà nhưng lỡ như bọn em không cẩn thận làm nát hoa cỏ thì là do trượt chân trượt tay đấy nhé. - Bọn em là thanh niên tốt trong xã hội, đây là đi đến thăm bạn cũ mà làm sao lại đánh người được. Đi thôi anh Long, làm nhanh xong nhanh để buổi tối chúng ta còn đi tắm ở Thái Long. Cả đám người cười to, cảm giác những việc sắp phải làm vô cùng nhẹ nhõm. - Được, đi thôi, hôm nay sau khi xong việc chúng ta sẽ đi. Một gã thanh niên tên Long vẻ mặt tươi cười nói. Tiền mà bọn họ nhận được sau khi xong việc là không hề ít và đây không phải là lần đầu tiên bọn họ làm những chuyện như thế này. Họ là gì? Họ đơn thuần chỉ là những tên du côn không phải là người do thương gia nhà đất gọi đến. Bọn họ hiểu một số những nội quy trong đó. Đám du côn đến trước cửa nhà của hộ đầu tiên, nhìn thấy cửa khoá, một gã thanh niên tiến thẳng đến rồi đạp chân lên cửa. - Bụp. Một âm thanh lớn vang lên. - Có người không? Mau mở cửa ra! Gã thanh niên hướng vào phía bên trong rồi hét lớn. - Ai đấy? Trịnh Phong Quốc từ trong nhà bước ra, bất mãn đáp lời: - Là ai mà không biết gõ cửa nhẹ nhàng à? - Trịnh Phong Quốc phải không? Mau mở cửa ra, có việc cần tìm ông. Bên ngoài cất lên một giọng nói. Trịnh Phong Quốc cau mày rồi bước về phía cổng nhìn thấy bóng của một gã thanh niên cảm thấy nghi ngờ rồi mở cửa: - Cậu là ai? Tìm tôi có việc gì? Thế nhưng khi hắn vừa mở cửa thì hơn 20 tên thanh niên đột nhiên xông tới, Trịnh Phong Quốc nhìn đám người này trong tay cầm gậy liền giật mình. - Các người là ai? Muốn làm gì? Trịnh Phong Quốc vội vàng hỏi. - Bọn em á, bọn em là bạn bè của mấy người gần đây, hôm nay mới tới thôn này nên đến thăm hỏi anh trai ạ. Long đại ca mỉm cười tiến lên phía trước rồi đặt tay lên vai của Trịnh Phong Quốc. - Đúng thế, đến thăm anh thôi mà, đây là nhà anh đúng không? Không tồi, không tồi, lại còn nuôi cả mấy con chó nữa. Một gã thanh niên vừa nói vừa đi về phía mấy con chó. - Gâu gâu. Mấy con chó bị xích nhìn thấy người tới gần liền sủa lên theo bản năng. - Ái chà, định cắn ông à. Gã thanh niên vờ vịt kêu lên một tiếng rồi cầm gậy trong tay đập thẳng vào mấy con chó. - Âu âu. Con chó lông đen đau đớn kêu lên mấy tiếng, máu tươi chảy ròng ròng ra ở phần đầu. - Các người muốn làm gì? Trịnh Phong Quốc vẻ mặt phẫn nộ: - Dừng tay, cậu dừng tay lại ngay cho tôi! - Anh à, chó nhà anh dữ quá, nếu như em không tự vệ thì đã bị nó cắn rồi. - Ha ha, được đấy lão Nam, *với cả chó cơ, giỏi giỏi. - Hoá ra lão Nam cậu là cầm thú à, quả thực là không nhìn ra, anh em thật bái phục. Đám thanh niên cười cợt trêu đùa gã thanh niên vừa đánh chó. - Chúng mày cút hết đi, ông mày phòng vệ mà. Gã thanh niên tức giận lườm nguýt đám thanh niên còn lại rồi tiếp tục vung gậy đánh hai con chó còn lại. - Dừng lại, dừng tay lại cho tao. Trịnh Phong Quốc nhìn gã thanh niên đánh ba con chó mà mình nuôi lử đử sắp chết tức giận hét lên. - Ha ha. Long đại ca ấn người của Trịnh Phong Quốc xuống rồi vỗ vỗ vào mặt hắn: - Anh trai đừng tức giận, em đây cũng là muốn tốt cho anh thôi. Anh nuôi cả một lũ chó kia lỡ như ngày nào đó chúng chạy ra ngoài cắn người thì sao? Bọn em làm như vậy là tốt cho anh thôi, nhớ lấy sau này không được nuôi chó nữa, không thì anh em bọn em vì muốn tốt cho anh mà lại phải lạm dụng tình thương. - Đúng rồi đúng rồi, anh Long nói đúng đó. - Ôi trời, ở đây lại còn có cả hoa nữa, không được rồi anh trai, mùa xuân sắp đến rồi hoa sẽ thu hút côn trùng hoặc là ong đến, như vậy không tốt đâu để em thu dọn giúp anh. Lúc này, một gã thanh niên khác tiến lại chỗ mấy chậu hoa, vẻ mặt giả nhân giả nghĩa cúi người xuống nhấc chậu hoa lên rồi ném rầm một cái xuống đất. - Các người.... Trịnh Phong Quốc vẻ mặt giận giữ: - Các người còn như vậy nữa lại tôi gọi người đến đấy. - Ha ha, gọi người, các anh em nghe thấy không, hắn muốn gọi người? - Ha ha, anh Long để hắn gọi, để hắn mau gọi đến, xem hắn gọi ai đến nào? - Ôi, sợ quá làm thế nào bây giờ, không biết chút nữa mình có phải quỳ xuống gọi bố không nhỉ, ha ha, buồn cười chết mất thôi, anh trai à mau gọi người đến đi không thì vô vị quá. - Được. Trịnh Phong Quốc vẻ mặt trầm lắng lập tức rút điện thoại ra. Đám côn đồ đứng xung quanh nhìn hắn, nếu như hắn gọi cảnh sát thì bọn chúng có thể sẽ trốn đi nhưng hắn bảo gọi người đến nên khiến bọn chúng cảm thấy rất thú vị, Tôn Đại Chí hiện giờ đang trong bệnh viện, cả thành phố Hải Thanh này làm gì còn ai dám đắc tội với chúng nữa đâu. Trịnh Phong Quốc gọi cho số điện thoại mà mấy hôm trước Lão Tầm cho hắn rồi lập tức kể lại sự tình đang diễn ra ở đây. - Này này đừng tắt máy vội, anh hỏi họ khi nào có thể đến, lâu quá là anh phải nuôi cơm bọn em đấy. Long đại ca nghe Trịnh Phong Quốc nói chuyện điện thoại, cười cợt nói chen vào. - Anh Long, hay là trưa nay để em nấu cơm, chúng ta sẽ ăn thịt chó, thịt đám chó kia là đủ cho chúng ta ăn rồi. - Thịt chó được đấy, đợi chút nhờ anh trai đây đi mua ít bánh nướng, ôi mới nghĩ thôi mà rớt cả dãi ra rồi. Đám du côn cười đùa trắng trợn, Trịnh Phong Quốc mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào bọn chúng. - Nào nào mọi người kiếm chỗ ngồi xuống đi đợi người mà anh trai đang gọi đến. Đúng rồi, tiểu Lục cậu vào trong nhà xem có gì ăn được không để mọi người vừa ăn vừa đợi. Long đại ca ngồi trên một chiếc ghế ngoài sân và nói với đám đàn em. - Được anh Long, để em đi xem có hạt dưa không. Ha ha, anh trai à hay là anh đi kiếm chút gì chiêu đãi anh em bọn em đi, bọn em đến làm khách mà! - Hừm. Trịnh Phong Quốc tay nắm chặt nắm đấm, cố kìm nén rồi quay đầu đi. Đám du côn cười đùa to tiếng trong sân, tiểu Lục đi vào trong nhà rồi cầm ra mấy bộ bài thế là đám người bọn chúng liền tụ tập đánh bài. - Sao mà 20 phút rồi mà vẫn chưa đến nhỉ? Long đại ca cắn quả táo cầm trong tay rồi liếc nhìn Trịnh Phong Quốc. - Đến ngay bây giờ đây, các ngươi cứ ngồi đấy đợi là được. Mắt của Trịnh Quốc Phong đỏ rực nhìn thẳng vào đám du côn. - Được được, hy vọng là không làm bọn em thất vọng. Long đại ca cười lớn rồi hất hất những lá bài trong tay. Long đại ca vừa dứt lời thì cánh cổng đang đóng liền bị đạp tung ra. Trịnh Phong Quốc nhìn thấy bóng người ở phía ngoài liền ra vẻ uất ức lao ra: - Lão Tầm, lão Tầm, ông cuối cùng cũng đến rồi, đám người này chắc chắn là do đám thương gia nhà đất gọi đến, chúng đập chết chó của tôi lại còn đập cả đồ đạc trong nhà của tôi nữa. Đám du côn lập tức quay đầu lại, lọt vào mắt là lại là một ông lão chừng năm sáu mươi tuổi gì đó khiến bọn chúng sững sờ rồi phá lên cười. - Ha ha ha, buồn cười chết mất thôi, thì ra là gọi một lão già đến, anh trai, anh thật lợi hại, ông già này chắc chắn phải là cao thủ võ lâm nhỉ. Lão Tầm đứng bên ngoài cửa rồi nhìn qua một lượt đám du côn, khuôn mặt tỏ vẻ khinh thường rồi bước vào bên trong sân. Sau lưng lão Tầm là Ngạc Nhất Ngạc Nhị và hơn chục tên người cá cũng cùng tiến vào. Đám du côn đang cười lớn chợt nhìn thấy khoảng hơn chục tên thanh niên ở phía sau liền im bặt. - Không tồi nhỉ, không ngờ lại gọi người đến thật, được đấy được đấy. Long đại ca mỉm cười và nhìn đám người Ngạc Nhất Ngạc Nhị. - Anh trai à, anh gọi ít người thế, có chục thằng, có muốn gọi điện thoại kêu thêm mấy thằng nữa đến không, có mười thằng không đủ cho bọn em đánh đâu. Đám du côn đứng dậy đồng loạt cầm gậy trong tay rồi thách thức đám người cá. Trịnh Phong Quốc nhìn lão Tầm và đám người Ngạc Nhất, Ngạc Nhị mặt hơi có chút khó chịu, tuy Ngạc Nhất, Ngạc Nhị trông rất lợi hại nhưng chỉ có 10 người mà đối phương lại có tận hơn 20 người. Lão Tầm nhìn Trịnh Phong Quốc rồi cười nói: - Yên tâm đi, từ mai chúng tôi sẽ cho người bảo vệ ở gần đây, sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa đâu. Đám người Ngạc Nhất, Ngạc Nhị không đợi lão Tầm dặn dò mà liền từ từ tiến vào bên trong, ánh mắt sắc bén nhìn đám du côn. Họ không mang theo bất cứ vũ khí nào nhưng khí chất vô cùng hùng mạnh khiến không khí xung quanh trở nên căng thẳng. - Anh trai, đây là những người mà anh gọi đến đúng không, đợi chút nữa em sẽ cho anh xem chúng gọi “bố” như thế nào. Long đại ca vẻ mặt lạnh đãm rồi hất hất tay về phía đám đàn em ở phía sau, ngay lập tức đám du côn cầm gậy lao lên tấn công. -Muốn chết. Đám người cá Ngạc Nhất, Ngạc Nhị ánh mắt coi khinh rồi cũng lao lên với một tốc độ khủng khiếp. - Bụp bụp bụp...... - Á á á...... Ngay lập tức cất lên những tiếng kêu thảm thiết. Trịnh Phong Quốc há mồm trợn mắt nhìn đám du côn vừa rồi vẫn còn đang hung hăng mà giờ lại ngã gục xuống đất và kêu lên thảm thiết. Quá nhanh, thực sự là quá nhanh, đám người mà mình gọi đến như đang ức hiếp người khác, một đấm một đá mà hạ gục luôn hai tên quá là nhẹ nhàng và nhanh lẹ, thật là mạnh quá đi mất.