Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 309 : Về Thành Phố Náo Nhiệt

Team: Cá Dịch: Yếnkandy Biên: CẩuCa Nguồn: Lúc về đến nhà đã 2 giờ, Sở Tiên rửa mặt xong chui vào chăn ôm tiểu Dĩnh ngủ. Sáng hôm sau Sở Tiên lái xe vào thành phố, nhưng khiến hắn không ngờ là lúc buổi chiều Sở phụ gọi điện thoại cho hắn. - Hồ Nghi Sơn xuất hiện thủy quái, lão Lý nói ở đó bây giờ là một mớ hỗn độn, đồng thời toàn bộ cá trong hồ đều biến mất. Sở Phụ tắt điện thoại rồi kinh ngạc nói với mọi người. - Có thủy quái thật sao? Có người tận mắt nhìn thấy không? Sở Mẫu ngạc nhiên hỏi, hôm qua tiểu Dĩnh về nhà nói cho họ chuyện thủy quái, họ không tin lắm nên không để tâm, không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này rồi. - Chưa gặp được thủy quái, nhưng khu vực hồ bị phá hoại rất khủng khiếp, đồng thời cá trong hồ đều không còn, tất cả đều cho rằng là thủy quái làm, bây giờ tập trung hơn vạn người đến vây xem. Sở phụ nói. - Có thể có thủy quái thật, hôm qua, cửa vào hồ Nghi Sơn bị phá hư đã được niêm phong rồi, hôm nay lại không còn con cá nào, nhất định có thứ gì đó. Đến tiểu Dĩnh không quá tin còn nói vậy. - Chiều chúng ta đến xem xem. Sở phụ thích thú. - Ừm, đến đó xem xem. Sở mẫu cùng chị Sở Lý mấy người gật đầu. Sở Tiên không nói gì, hắn đoán được chuyện này sẽ gây sự chú ý, nhưng không ngờ hôm nay đã có hơn vạn người đến xem, xem ra chuyện này thật sự ầm ĩ rồi. Họ ăn cơm tối xong nhanh chóng đến hồ, Sở Tiên nhìn đám người đông đúc kia, ít nhất cũng phải trên vạn người, trong đó còn có cảnh sát. Mọi người đi vào trong, tập trung khu đông người nhất, cũng là chỗ hôm qua bị phá hư. - Mọi người xem, cái hố to này, khoảng 2, 3 mét, vừa nhìn đã biết là không phải dùng máy đào, lưới thả dưới hồ bị cắn thủng, lại thêm lưới thép chỗ cửa vào, một cái là trùng hợp, hai cái cũng có thể trùng hợp, nhưng tới cái thứ ba rồi thì tuyệt đối không thể là trùng hợp. - Không sai, hôm qua lúc dẹp quán ở đây vẫn bình thường, nhưng sáng sớm hôm này tôi đến thì thấy nơi này đã thành lộn xộn như vầy rồi. Mọi người nhìn chỗ kia, một hố khoảng 4 mét, đủ để một con rắn khổng lồ chui lên đấy. Buổi sáng nay vẫn tiếp tục thả lưới xuống giữa hồ, nhưng mọi người không ngờ là một con cá cũng không có. Phải biết là bình thường có đến 7, 8 vạn cân cá, hôm qua họ vẫn bắt được 4, 5 nghìn cân. Hôm nay đột nhiên không còn, ở đây mặt hồ đóng băng nên tuyệt đối không thể là do người làm. Người xung quanh bàn luận sôi nổi, kinh ngạc về sự việc xảy ra ở đây, ở vị trí trung tâm còn có không ít nhân viên nhà nước, bọn họ đặt máy thăm dò giống máy ảnh bày bốn phương tám hướng quanh hồ. - Không ngờ nha, hồ Nghi Sơn của chúng ta tự nhiên phát hiện việc lạ như vậy, không biết có bắt được thủy quái không? Sở phụ ngạc nhiên nói. - Rất khó, hôm qua bộ phận thủy văn đến dò xét, không tìm được bất cứ thứ gì. Sở Tiên ở bên cười, nếu nói thủy quái từ đầu là con đỉa khổng lồ, vậy sau này thủy quái kia chính là mình rồi. Ăn hết toàn bộ cá trong hồ, thật là có lỗi quá! Sở Tiên và người nhà ở đây một lúc, khiến hắn cảm thấy vui mừng là tất cả mọi người đều đổ lên trên người thủy quái, không ai nghi ngờ là thứ gì khác. Buổi tối, Sở Tiên nhìn thấy chuyện thủy quái hồ Nghi Sơn trên bản tin ti vi. Mà trên internet, thủy quái hồ Nghi Sơn là tin tức trên trang đầu, Sở Tiên thấy hứng thú là, rất nhiều chuyên gia đến phân tích, thấy mỗi chuyên gia nói một kiểu, khiến hắn cạn lời. Nhóm người này chuyên lừa dối dân mạng không thể đến hiện trường. Thủy quái hồ Nghi Sơn nổi tiếng rồi, cũng làm cho cho toàn bộ thủy quái trên thế giới nổi tiếng, tất cả thủy quái các nơi của Trung Quốc đều bị đào lên. Sở Tiên say sưa nhìn ghi chép xuất hiện thủy quái trên sông Trường Giang và Hoàng Hà, Sở Tiên suy nghĩ có nên đi một vòng những nơi ẩn hiện tất cả thủy quái, có thể sẽ gặp được những sinh vật trong truyền thuyết hoặc sinh vật biến dị, nói không chừng có thể thu được thiên phú. Nhưng hiện tại hắn chỉ là nghĩ vậy thôi. Ngày thứ hai, người nhà đến sân bay, bay đến thành phố Hải Thanh. Máy bay đúng 11 giờ hạ cánh, cả nhà Sở Tiên gồm 7 người ra khỏi sân bay. - Đến đây, có người đến đón chúng ta. Sở Tiên nhìn bố mẹ nói. - Ông chủ! Khiến bố mẹ Sở Tiên ngạc nhiên là, có 8 người cường tráng mặc âu phục đến đón họ, một ông lão đi trước cung kính hô một tiếng. - Ừm. Sở Tiên gật đầu, nói với người nhà: - Đây là vài người công nhân của con, lên xe thôi. - Được lắm tiểu tử, phô trương thật đấy, không tồi không tồi! Sở phụ chỉ có trên ti vi mới có thể nhìn thấy một đoàn xe và vệ sĩ như này, mặt vui cười nói. - Haha, cũng ổn ạ, vừa mới mua biệt thự chưa được lâu, đã sửa sang lại rồi, chúng ta đến thẳng đó đi. Mấy người lên xe, Sở Tiên cười đáp. - Không tồi không tồi! Sở Phụ vui mừng ngồi trên xe, ngạc nhiên nhìn người đi đường xung quanh, vô cùng mãn nguyện gật đầu. Xe đi tới khu biệt thự Vân, lão Tầm nhanh chóng mở cửa. - Ba mẹ, chúng ta xuống thôi. Sở Tiên nhìn ba mẹ. - Được, xem biệt thự này, rốt cuộc có gì tốt. Sở phụ cười gật đầu, vài người đi xuống, đi vào biệt thự. - Thật sự rất đẹp nha! Đi vào trong biệt thự, ba mẹ Sở Tiên lập tức bị cảnh tượng xung quanh hấp dẫn. Hoa cỏ, cây cối hai bên biệt thự đã chuyển đi, hai bên bây giờ là 2 cái hồ to, trong hồ bây giờ vẫn chưa có cá, kế hoạch của Sở Tiên là thả vài con cá rồng, cá chép, chế tạo một hồ cá cảnh không gì sánh bằng. Biệt thự sang trọng mà không quá lộng lẫy, nhìn rất ấm áp. Bể bơi trên trăm mét vuông, bên cạnh có mấy cái dù che nắng, mấy cái ghế nằm, khay trà, trên đó còn có rượu vang. - Nơi này rất tuyệt! Sở mẫu quan sát xung quanh, vẻ mặt cảm thán nói. - Được, vậy mọi người chuyển đến đây ở đi. Sở Tiên cười nói. - Hoàn cảnh thì rất tốt, nhưng xung quanh lại không có người, nếu ở đây chẳng phải là buồn chết sao. Sở mẫu do dự một chút rồi lắc đầu. - Sao lại không có người, cách đây không xa có một quảng trường, ở đó có rất nhiều người. Sở Tiên khuyên. - Thôi đi, có thời gian chúng ta lại đến ở một thời gian. Sở phụ lắc đầu, bây giờ bảo họ đột nhiên đổi môi trường sống, cho dù có tốt hơn, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái, huống chi nếu nhớ con thì có thể qua sống vài tháng. Mỗi năm đến đây ở một thời gian, thời gian khác ở nhà, đối với họ mà nói là lựa chọn tốt nhất, cũng tương đối tự do tự tại. - Vậy tùy mọi người thôi. Sở Tiên cười gật đầu nói: - Nếu mọi người muốn đi du lịch cũng được, đúng rồi, sau tết bảo chị cùng anh rể đưa ba mẹ đi du lịch trong nước đi, ra nước ngoài cũng được. - Được ạ, ba mẹ đi không? Sở Li cười. - Được, ra ngoài chơi cũng tốt. Sở Mẫu do dự một lúc rồi gật đầu: - Tiểu Tiên, tiểu Dĩnh đi không? - Đến lúc đó xem, nhưng chắc là không có thời gian. Sở Tiên cười nói: - Tiểu Dĩnh sau khai giảng cũng không có thời gian. - Vậy qua tết mấy ngày thì chúng ta đi, dù sao mấy ngày nữa cũng phải đến nhà thông gia nên không cần đi chúc tết nữa. Sở mẫu lại nói. - Được ạ. Sở Tiên nhìn tiểu Dĩnh rồi nói: - Vậy em nói với bộ mẹ em một tiếng. - Vâng, chắc không có vấn đề gì. Tiểu Dĩnh gật đầu. - Đúng rồi, khi nào thông gia qua đây? Nếu tới thì chúng ta tụ họp quyết định chuyện các con. Sở Mẫu ở bên cười nói. - Bác gái! Tiểu Dĩnh xấu hổ cười khẽ đáp: - Ba mẹ con ngày kia qua. - Haha, sớm thì tốt, tết này chúng ta ở cùng nhau, vừa hay ngày tết cho các con đính hôn trước, ngày cưới thì để mẹ với bên thông gia thương lượng chút. Sở mẫu vui mừng nói, Sở phụ bên cạnh cũng tán thành gật đầu. Đứa con gái tốt như tiểu Dĩnh, họ vô cùng thích, bây giờ con trai cũng không còn nhỏ nữa, nên kết hôn rồi. - Được rồi mẹ, bây giờ kết hôn vẫn hơi sớm, tiểu Dĩnh mới tốt nghiệp, hay là chúng ta đi xem phòng đi. Sở Tiên nhìn dáng vẻ ba mẹ liền nói. - Đây không phải các con nói là được, ngày kia mẹ nói chuyện với thông gia. Sở Mẫu cười híp mắt, rồi đi vào trong phòng. Sở Tiên không biết nói gì với tiểu Dĩnh cười cười, đi vào phòng. Phòng khách rất to, trang trí cũng không tồi! Đi vào phòng khách, Sở Li nhìn phòng rộng rãi, bên trong trang trí thiên về màu trắng, kết hợp với chút màu hồng, nhìn ấm áp dị thường, khiến con gái của Sở Li rất yêu thích. - Bộ sa pha này ngồi rất thoải mái, trang trí, thật không tồi. Sở phụ đi vào, sờ sờ bộ sa pha ở giữa, đặt mông ngồi xuống, thư thái nói. - Đúng rồi chị, trong khu biệt thự này vẫn còn một dãy biệt thự, em mua cho anh chị, nếu sửa sang em đợi sẽ gọi điện cho chị. Sở Tiên nói với chị gái. - Ừm. Sở Li vui mừng gật đầu, người nhà không cần phải cảm ơn nhiều. - Khoảng cách không xa nhé, sau này chúng ta tới đây ở cũng tiện. Sở phụ hài lòng gật đầu nói với Sở Tiên. - Không xa, đi bộ 5 phút là đến rồi, sau này ba mẹ muốn ở đâu thì ở. Sở Tiên gật đầu cười: - Đi thôi, sang phòng khác xem xem. Đưa bố mẹ chị gái anh rể đi xem từng phòng một, về phòng cháu tương lai rất vừa ý, cười ha ha bảo hắn và tiểu Dĩnh mau chóng kết hôn sinh con.