Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 298 : Về Nhà

Dịch: Nguyên Dũng. Biên: Cẩu ca. Nhóm: Cá. Nguồn: Sáng ngày hôm sau, Sở Tiên bàn công chuyện làm ăn với mấy người phụ trách thu mua của các khách sạn nhà hàng và siêu thị thành phố. Đến buổi chiều hắn chọn trong số họ mười nhà có tiềm năng để hợp tác làm ăn, trong đó gồm có sáu khách sạn nhà hàng cùng với bốn siêu thị lớn. Mười đối tác lớn này phủ khắp các thành phố trong toàn quốc, căn cứ vào các thành phố mà chia lượng hàng hoá sao cho phù hợp. Chỉ trong hai ngày, Sở Tiên đã bàn bạc xong xuôi tất cả mọi chuyện, trong đó gồm các vấn đề như quảng cáo thương hiệu sản phẩm cá Tiên Cảnh, giá cả hợp tác, … Giá cả của cá lù đù vàng lớn sau khi đã bàn bạc kĩ lưỡng thoả đáng thì bọn họ thống nhất mua vào với giá ba ngàn nửa cân, còn về cá thiểu thì sáu trăm năm mươi nửa cân. Về phần giá bán ra qua tay các siêu thị không được vượt quá ba ngàn năm, riêng các nhà hàng khách sạn thì không có quy định giá cả cụ thể nào. Khu nuôi cá của Sở Tiên hiện tại có gần một vạn năm ngàn con cá lù đù vàng lớn, một vạn năm ngàn con, mỗi con nặng cân rưỡi, vậy tính ra có tất cả hai vạn hai ngàn năm trăm cân, mỗi nửa cân bán với giá ba ngàn, vậy gộp lại là một ức ba ngàn năm trăm vạn. Cá thiểu có tất cả một vạn năm ngàn cân, giá cả ước chừng một ngàn chín trăm năm mươi, ngoài ra một vạn năm ngàn cân có thể cho ra được tầm gần năm trăm cân gelatin, năm trăm cân gelatin này tổng giá trị cũng đạt tới hơn một ngàn vạn nhân dân tệ. Tính tổng gộp vào thì trước Tết, cá Tiên Cảnh sẽ có thu nhập đạt trong khoảng một ức năm ngàn vạn. Nuôi trồng cá lù đù vàng lớn lợi nhuận cao hơn gấp năm sáu lần so với cá thiểu, nhưng Sở Tiên lại không định chỉ nuôi mỗi cá lù đù vàng lớn không thôi. Cá lù đù vàng lớn thuộc loại thực phẩm hải sản có giá cả cao ngất ngưởng, chỉ một con thôi mà giá cũng đã trên vạn rồi, rất ít người tiêu dùng có đủ kinh tế để mua loại cá này về ăn. Một vạn năm ngàn con cá tiêu thụ trong toàn nước Trung Quốc trong vòng một tháng thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả, thế nhưng nhiều hơn thì sẽ xảy ra hiện tượng không bán được, đến nước ấy thì đúng là ngại thật đấy. Hiện tại hắn có khả năng nuôi dưỡng cá lù đù vàng lớn không giới hạn, nhưng hắn cũng không ngốc mà nuôi tràn lan như vậy, cái gì cũng thế, ít nhưng chất lượng, càng hiếm có thì càng quý mà. Trong khi đó giá cá thiểu chỉ có hơn sáu trăm nửa cân, tính ra thì rẻ hơn rất nhiều, có thể chiếm lĩnh thị trường trung tính, dễ dàng tiếp cận với người tiêu dùng hơn. Công việc tiếp theo sau đó, Sở Tiên nhiều nhất sẽ chỉ nuôi thêm cá mào gà đỏ Trường Giang thôi, với ba loại cá này thì ở trong thị trường Trung Quốc là hoàn toàn đủ tiêu thụ rồi. Nếu như hắn có tài nguyên thì có thể suy tính thêm đến việc xuất khẩu ra thị trường nước ngoài, nhưng nếu như vậy thì phải dựa theo sở thích của từng nước mà nuôi cá cho phù hợp với thị hiếu của người tiêu dùng nước đó. - Khu nuôi cá của anh rộng bao nhiêu thế? Ở trên máy bay, Trác Vũ hiếu kì quay sang hỏi Sở Tiên. Ngồi cạnh hắn còn có mười mấy người trung niên nữa, tất cả đều là đối tác kinh doanh với hắn, đi cùng Sở Tiên đến khu nuôi cá thăm thú. - Hơn một ngàn mẫu, cụ thể rộng bao nhiêu tôi cũng không rõ nữa. Trong lòng Sở Tiên đoán định ước chừng như vậy, hồ Phong Đài rất lớn, độ sâu của nước khoảng một, hai ngàn mét, còn cụ thể diện tích thì hắn kì thực cũng không nắm rõ được rộng bao nhiêu nữa. - Vậy thì hơi bị rộng rồi đấy. - Cô đã có quy hoạch gì đối với công ty spa dựa theo công nghệ dùng gelatin chưa? - Có rồi, tôi tính mở một cửa hàng chuyên kinh doanh gelatin, chỉ chuyên tiêu thụ gelatin không thôi, lấy bóng bóng cá nuôi trồng phổ thông làm tiêu chuẩn và lấy bong bóng cá thiểu của chúng ta làm hạt nhân. Ngoài ra sẽ dùng bong bóng cá lù đù vàng lớn để tuyên truyền thương hiệu, thời gian đầu chúng ta sẽ đầu tư ít chi phí cho việc quảng cáo. - Ý tưởng của tôi là, đưa cửa hàng của chúng ta đặt trụ sở trong các siêu thị bách hoá tổng hợp lớn, làm một mặt hàng sản phẩm sa xỉ để tiêu thụ, thành lập thương hiệu gelatin của riêng chúng ta. Trác Vũ ngồi bên cạnh vạch ra các ý tưởng đã nằm từ lâu trong đầu cô, vô cùng tự tin chia sẻ với Sở Tiên. - Ừm. Sở Tiên gật gù: - Vậy thì cứ dựa theo ý tưởng của cô mà tiến hành đi, toàn bộ công việc về sau cũng giao hết cho cô đấy, tôi không quản lí đâu. Trác Vũ nghe thấy hắn nói vậy thì liền lườm nguýt hắn: - Tuỳ anh thôi, dù sao chỉ cần anh cung cấp bong bóng cá thiểu chất lượng cho tôi là được, còn về các chuyện khác tôi cũng chẳng mong chờ nhiều ở anh đâu. - Được lắm. Sở Tiên cười toe toét, công ty gelatin của Trác Vũ, Sở Tiên lấy bong bóng cá thiểu để nhập cổ phần, chiếm bốn mươi chín phần trăm cổ phần trong toàn bộ công ty, cân nhắc tới việc về sau này mỗi tháng phải cung cấp hơn một ngàn vạn bong bóng cá, nếu vậy xét về tiền cổ phần chẳng hoá sẽ bị thiệt rất nhiều. Vậy nên số bong bóng cá thiểu này sẽ được thu mua dưới danh nghĩa công ty với giá rẻ hơn một nửa. Sở Tiên thấy phương án này rất hay, mà cũng rất hợp lí nữa nên hắn lấy làm hài lòng lắm. Hơn nữa Sở Tiên cũng rất hứng thú đối với thị trường ngành nghề gelatin này, nếu như bản thân hắn không phải là một con ghẻ thì hắn cũng có khi suy tính tới việc lấn chân sang lĩnh vực này để làm, mà ai quen hắn cũng đâu còn lạ gì cái tính chây lười của hắn đâu, thế nên mọi dự định cũng chỉ là dự định mà thôi. Ngồi trên máy bay bàn bạc chuyện làm ăn với Trác Vũ, chỉ trong chưa tới một giờ sau, máy bay đã hạ cánh an toàn xuống sân bay thành phố Thanh Hải. Một hội gần hai mươi người bước ra từ sân bay, ở phía bên ngoài Nhị Kiếm đã lái xe đợi sẵn ở đó từ lâu, vì số lượng người khá là đông đúc, nên hắn đã thuê thêm vài chiếc xe cho tiện bề di chuyển. - Mọi người lên xe đi, chỗ ở tối nay tôi đã thu xếp ổn thoả rồi, chúng ta đi tới khu nuôi cá trước đã. Đối với đám người hợp tác làm ăn này Sở Tiên vẫn rất tôn trọng họ, từng chiếc xe một nhanh chóng rời sân bay di chuyển tới hồ Phong Đài. Qua nửa tiếng sau, từng chiếc xe lần lượt đỗ trước hồ Phong Đài. Vào thời điểm này, so với ba hôm trước, mặt tiền của hồ Phong Đài đã có sự thay đổi không nhỏ, ở trong khu nuôi cá Phong thúc thúc cùng với một đám nhân công đang dùng vợt bắt cá lù đù vàng lớn và cá thiểu lên. Còn ở bên cạnh hồ Phong Đài có một hội các dì các mẹ đang cẩn thận tỉ mỉ xử lý cá, tiến hành gia công đóng gói sơ bộ. Thế nhưng, ở phía không xa cạnh hồ Phong Đài, đập vào mắt nhiều người là con du thuyền cao cấp sang chảnh cùng chiếc thuyền đánh cá khổng lồ được đậu ngay sát bến cảng, chiếc du thuyền dài hơn ba mươi mét và con thuyền đánh cá dài gần ba mươi mét như được phô bày ra ngay trước mặt khu đánh cá. Nhìn thoáng qua thì cảm thấy nổi bần bật hẳn lên, khiến không ít người cảm thấy kinh ngạc. - Sở tổng, khu nuôi cá của anh khổng lồ thật đấy, đúng là không thể tượng tượng nổi. Diện tích bao quanh núi của hồ Phong Đài cực rộng lớn, ở phía trên còn có một hai con chim biển, nhìn từ đây cảm giác mênh mông không thấy bờ, đúng là một vùng nước bát ngát. - Đúng vậy đấy, chả trách cá lù đù vàng lớn Sở tiên sinh nuôi lại đạt được trình độ siêu việt như vậy, môi trường nuôi cá tốt thật. Đám người chung quanh nhìn thấy khu nuôi cá khổng lồ như vậy thì ai nấy cũng cảm thấy kinh ngạc tột độ. Sở Tiên mỉm cười, khu nuôi cá này đối với hắn mà nói thì vẫn hơi bị nhỏ, chí ít nhỏ hơn nhiều so với khu nuôi cá hắn gặp được ở Thái Lan. - Chiếc du thuyền và thuyền đánh cá đó là của anh à? Sự chú ý của Trác Vũ không giống với mấy người còn lại, ánh mắt của cô bị chiếc du thuyền và con tàu đánh cá to bự kia cuốn lấy rồi. - Ừm, của tôi đấy, nhiều khi rảnh thì ra biển chơi, còn con tàu đánh cá kia thì dùng để đánh bắt nguyên liệu trang trí bể thuỷ sinh. Sở Tiên cười trả lời. - Anh đúng là đại gia, lại còn sắm được cả du thuyền cơ đấy. Trác Vũ cảm thán tột độ khi nghe thấy câu trả lời. Sở Tiên chỉ cười mà không đáp lại, sau đó dẫn bọn họ tới bến cảng tự xây dựng lên ở hồ Phong Đài ngắm nghía thăm quan, sau đó rời tới khu xưởng kế bên cạnh. - Sau này cá Tiên Cảnh sẽ được đóng gói gia công thô ở trong xưởng này, thông qua xe tải đông lạnh vận chuyển tới chỗ các vị chỉ định. - Ừm, tới lúc đó mỗi lần vận chuyển hàng đi chúng tôi sẽ cử người tới đây kiểm tra hàng, như vậy không thành vấn đề chứ Sở tổng? - Đương nhiên không thành vấn đề rồi. Sở Tiên gật đầu, một chuyến vận chuyển cá giá trị có thể đạt tới vài trăm vạn, thế nên cẩn tắc vô áy náy là điều cần thiết. - Đây là nguyên liệu làm bể thuỷ sinh Tiên Cảnh sao, Sở tổng bể thuỷ sinh Tiên Cảnh của anh bây giờ đang bán chạy lắm đấy! - Đúng vậy. Sở Tiên gật đầu, bấy giờ ở trong khu xưởng chất đầy bể thuỷ sinh, đồng thời trong mấy ngày này đều liên tục vận chuyển hàng gửi tới các thành phố khác. Đưa đám bạn làm ăn đi thăm quan chung quanh, sau đó Sở Tiên dẫn họ tới một khác sạn mời họ một bữa cơm thật thịnh soạn. - Phù, cuối cùng cũng giải quyết xong việc. Tối hôm đó, tiểu Dĩnh lái xe tới khách sạn đón hắn, Sở Tiên ghì chặt lấy cơ thể người thương cười sung sướng nói. - Giải quyết xong xuôi rồi là tốt rồi, sau hai bữa nữa là em được nghỉ phép rồi đấy. Tiểu Dĩnh cười tươi như hoa nói với hắn. - Được nghỉ phép rồi à? Sở Tiên vô cùng hứng khởi hỏi, liền sau đó nói tiếp: - Vừa hay hai ngày tới anh sẽ đi phát hết hàng cho xong, sau đó thì cũng chẳng còn việc gì làm nữa rồi. - Vậy sao? Tiểu Dĩnh cũng rất vui vẻ đáp: - Đi thôi, chúng ta về nhà đã. - Được được. Sở Tiên gật đầu, vì hắn có uống một ít rượu khi nãy nên người cầm lái là tiểu Dĩnh, hắn ngồi bên cạnh cô. - Hai ngày nữa cùng anh về nhà một chuyến nhé. Sở Tiên tựa lưng vào ghế quay sang tươi cười nói với tiểu Dĩnh. - Dạ vâng. Tiểu Dĩnh quay sang bẽn lẽn cười đáp lại một câu: - Vậy để em đánh tiếng với ba mẹ một câu, bảo họ hai ngày này cũng tới chơi nhé. - Hay là chúng ta lái xe tới đón cô chú nhỉ? Sở Tiên do dự một hồi rồi hỏi tiểu Dĩnh. - Không cần đâu, lần trước anh đã tới nhà em một lần rồi, lần này để em đi cùng anh về đi, em sẽ mua vé tàu tốc hành cho ba mẹ em, vào hôm đó chúng ta đi đón họ là được. - Là ba mẹ của cả hai đứa mình chứ. Sở Tiên cười hạnh phúc. Tiểu Dĩnh hạnh phúc mỉm cười đáp lại hắn. Hai ngày tiếp theo Sở Tiên thu xếp xong xuôi mọi chuyện, cá ở trong hồ Phong Đài, ngoài hai loại mới nuôi ban đầu ra thì tất cả số tôm tép còn lại cũng đều được vớt ra sạch, căn cứ vào sự điều phối của thị trường mà phát hết hàng hoá đi. Vào cùng khoảng thời gian đó, tài khoản ngân hàng của hắn cũng nhiều thêm lên hơn một ức năm ngàn vạn. Số cá trong hồ Phong Đài sau khi được vớt ra xong, tiếp theo sau đó là mỗi ngày đều chuyển hàng bể thuỷ sinh đi. Chuyện này Sở Tiên giao phó toàn bộ cho Phong thúc thúc xử lý, trong khoảng thời gian bận bịu đó hắn cũng nhờ Phổ Phổ tới phụ một tay ghi chép số liệu. Tiệm cá vàng hiện giờ, mỗi ngày kinh doanh đều kém hơn nhiều so với dạo trước, một ngày bán được nhiều nhất bảy tám con cá mà thôi, hôm nào ít thì chỉ ngồi trông cửa hàng ngắm người qua lại chứ chẳng bán ra được con cá nào cả. Đối với tình hình kinh doanh trì trệ như tiệm cá vàng hiện nay Sở Tiên cũng không lấy làm lạ. Cá vàng giá cả đắt đỏ như vậy, tung ra trên thị trường chỉ hot được trong thời gian đầu mà thôi, về sau này những người có đủ khả năng kinh tế mua cá vàng thì đã mua hết rồi, thị trường dần dần bị bão hoà đi, nên hiện nay bán ra chỉ chủ yếu tập trung vào những khách du lịch vãng lai tới mà thôi. Bây giờ bể thuỷ sinh Tiên Cảnh đang bước vào giai đoạn tương đối bận bịu, thế nên gọi luôn Phổ Phổ tới giúp, thêm người bớt việc, còn tiệm cá vàng tạm thời đóng cửa vài hôm cũng không sao. Qua một thời gian dài gắn bó với nhau, Sở Tiên vô cùng tin tưởng hai người Phong thúc thúc và Phổ Phổ, tạm bỏ qua Phổ Phổ sang một bên, Phong thúc thúc ở đây một thời gian rồi, làm việc chăm chỉ cần cù, bảo ông làm bất cứ việc gì thì cũng rất nhanh gọn mà làm hoàn thành công việc được giao, làm việc rất nghiêm túc. Vậy nên một số việc ở công xưởng bể thuỷ sinh Tiên Cảnh giao cho ông thu xếp, Sở Tiên cũng đều cảm thấy an tâm hết mực. - Phải mua ít đồ chứ nhỉ, cứ tay không mà về nhà anh sao được. - Không sao đâu, đi tới nhà anh có hai hôm thôi, sau đó cả nhà mình liền quay về rồi. - Vậy không được đâu, dù sao thì người ta là lần đầu tiên đi tới nhà anh mà, không mang một cái gì em thấy ngại lắm. - Hihi, không sao mà, anh chỉ cần mang em về nhà đã là món quà quý giá nhất trong năm nay rồi. - Anh nói như thế thì có nghĩa em là món quà của anh à, ghét ghê. - Em là bảo bối, sao lại có thể là món quà được, hihi, mau đi thôi cưng. - Cô chú có khi nào không thích em không nhỉ. - Em không cần nghĩ ngợi nhiều như vậy đâu, mà đấy không phải cô, đấy là mẹ em đấy cưng, đã là mẹ rồi sao lại không yêu con gái của mình chứ. Hơn nữa em lại còn xinh đẹp như thế này nữa mà, bình tĩnh đi. - Em chỉ là đang lo lắng thôi mà. Hứ, lần trước anh tới nhà em ra mắt chẳng phải cũng lo thiếu cái này thừa cái kia còn gì. - Thế nên em có lo lắng thì cũng chỉ bằng thừa thôi nhé, con dâu xấu cuối cùng cũng phải gặp mẹ chồng mà thôi, khì khì. Bước tới trong sân bay thành phố Thanh Hải, một đôi nam thanh nữ tú vừa nói vừa cười vui vẻ dắt tay nhau bước lên trên máy bay.