Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 290 : Làm Nên Thương Hiệu

Dịch: Nguyên Dũng. Biên: Cẩu ca. Nhóm: Cá. Nguồn: Từng phần cá thiểu được các đầu bếp hấp xong xuôi, cứ một con sẽ được chia làm hai phần, cơ bản có tầm hai ba trăm người đã được nếm được cá thiểu của Sở Tiên. Có thể đủ kinh tế đến tham gia hội chợ ngư nghiệp quốc tế này đều không phải những người nghèo, phần đông họ đều đã từng nếm qua những loại cá có chất lượng cao, nhưng đa số thì không nếm ra được vị nào với vị nào, nhưng nhìn chung về mặt số đông họ vẫn có thể đánh giá ra mùi vị và sự khác biệt của hai loại cá. Có rất nhiều người không tiếc thời khen ngợi cho mấy con cá thiểu này, họ tấm tắc khen ngon, nào là mùi vị tuyệt hảo, thịt thơm mềm béo ngậy, là loại cá cho chất lượng thịt thưởng đẳng. Còn trong lúc đấy, Sở Tiên đang ngồi ở trong một gian phòng hội nghị nhỏ ở hội chợ, ở trong phòng không chỉ có Trác Vũ và chú của cô, ngoài ra còn có mười mấy ông lão, bọn họ đều là những người phụ trách và là nhân viên thu mua của các khách sạn nhà hàng. Khiến cho Sở Tiên cảm thấy rất bất ngờ là trong số họ còn có cả người phụ trách thu mua của khách sạn Lôi Trạch của nhà Cổ Lực. - Các vị, cá thiểu chỗ chúng tôi các vị cùng đã đều nếm thử rồi, các vị cảm thấy thế nào? Liệu có thể tiêu thụ được trong thành phố và khác sạn của các vị chứ? Sở Tiên ngồi ở vị trí phía trước tất cả bọn họ, nhìn những người có mặt trong phòng hỏi. - Sở tiên sinh, cá của anh không có vấn đề gì, nhưng tôi muốn nghe Sở tiên sinh đưa ra một vài mức giá hợp lí cho chúng tôi lựa chọn. Một người trung niên lấy tay chỉnh lại kính đáp lại câu hỏi của Sở Tiên. - Đầu tiên là tôi phải nói trước một chuyện. Sở Tiên nhìn đám đông vừa cười vừa nói: - Khu nuôi cá của tôi hiện giờ có gần một vạn con cá thiểu, đồng thời cũng có một vạn năm con cá lù đù vàng lớn, về phần cá lù đù vàng lớn mọi người chưa được nếm thử, thế nên chúng ta tạm sẽ không bàn về vấn đề này, ngày mai các vị nếu có nhã hứng thì có thể quay lại, chúng ta bàn bạc về vấn đề cá lù đù vàng lớn sau. - Cá thiểu của tôi đúng là nuôi trồng theo phương pháp thủ công, nhưng về chất lượng các vị cũng thấy rồi đấy, tôi chả khoa trương tí nào khi nói nếu như tôi bảo số cá ấy của tôi là loại hoang dã, bán theo giá cá sống ở biển cũng sẽ chẳng ai hay biết. Những người có mặt trong gian phòng đều âm thầm gật gù, đúng là cá của hắn giống y sì với cá hoang dã, bọn họ có thể lấy coi như đấy là cá hoang dã mà tiêu thụ một cách dễ ợt. - Đúng vậy, Sở tiên sinh, cá của cậu đúng là có thể bán như là cá sống ở biển vậy, chúng tôi cũng chính vì điểm này nên mới đồng ý ngồi đây bàn chuyện với cậu. Một người trung niên đáp. Sở Tiên nghe xong câu nói ấy thì liền sững lại, sau đó hắn liền xua xua tay: - Tôi không hề mong muốn các anh làm như vậy, mang số cá của tôi bán như thể là cá hoang dã cho người tiêu dùng, kể cả cá của tôi có độc nhất vô nhị giống với cá của loài sống ở biển đi chăng nữa. - Sở tiên sinh, cậu nên biết rằng hoang dã và nuôi trồng khác biệt rất lớn, kể cả cá của cậu mùi vị cho ra có giống hệt với loại hoang dã đi chăng nữa thì hãy để cho người tiêu dùng nghĩ rằng đấy chính là loại sống ở biển thì sẽ tốt hơn, đây chính là hiệu ứng tâm lí khách hàng. Một người phụ nữ hơi nhăn mày nhắc nhở hắn. Sở Tiên lắc đầu: - Bà chị à, nếu mà lấy cái danh nghĩa là hoang dã để bán cho người tiêu dùng đương nhiên là được, thế nhưng một khi bị người tiêu dùng phát giác ra sẽ gây ra biến động rất lớn đối với thị trường cá, tôi không hề mong muốn số cá tôi vất vả nuôi được lại bị mang tiếng xấu. Về việc nuôi trồng và hoang dã Sở Tiên đã cân nhắc đắn đo trong một thời gian dài, số cá hắn nuôi trồng kì thực có thể bán như cá hoang dã được, nhưng chỉ cần có một ngày bị một ai đó phát hiện ra là loại nuôi trồng, thì tới lúc đó cho dù cá của hắn có cho chất lượng tốt cách mấy, giống với cá hoang dã đến mấy thì cũng sẽ phải nhận được rất nhiều ý kiến không hay ho gì từ người tiêu dùng, thậm chí tồi tệ hơn là sẽ bài trừ hàng của hắn. Một khi có chuyện này xảy ra, sẽ gây ảnh hưởng rất lớn tới thị trường cá thiểu, thậm chí còn gây ra sự rớt giá khủng khiếp đối với loài cá này, nếu như có ngày đó xuất hiện, thì đồng nghĩa với việc hai núi vàng của hắn hoàn toàn bị sụp đổ, không hề có một chút giá trị nào nữa rồi, mà điều này hắn không hề muốn nhìn thấy chút nào. Thế nên Sở Tiên đối với việc bán loại cá mình nuôi với danh nghĩa cá hoang dã thì hắn rất khó chịu, cũng không bao giờ đồng ý, nhưng ngoài việc đó ra, hắn nghĩ nếu muốn bán với giá thành cao thì chỉ có đúng một cách, đó chính là làm thương hiệu riêng. Làm một thương hiệu cá cao cấp riêng của chính bản thân, chỉ cần có người nghe thấy cái thương hiệu này sẽ có nhiều người theo bản năng mà nghĩ ngay tới loại cá nuôi trồng cho hiệu quả không hề kém cạnh với loại hoang dã, chỉ có thế, sau này nếu hắn muốn chào hàng một mặt hàng cá mới sẽ có thể nhanh chóng dễ dàng được người tiêu dùng đón nhận. - Sở Tiên sinh, cá của anh nếu không muốn bán dưới danh nghĩa loài sống ở biển cũng được, nhưng mà giá cả phải hạ thấp xuống một chút. Một người trung niên nói. - Đúng đấy, giá cả phải thấp đi một tí. Sở Tiên gật đầu đồng ý, sau đó quanh sang nhìn người trung niên đó đáp: - Thế nên tôi đã chủ động giá bán ra thấp hơn so với loại hoang dã trên đưới ba trăm, cũng đồng nghĩa với việc đã hạ thấp giá gần một ngàn rồi. Những người có mặt trong phòng nghe thấy Sở Tiên nói như vậy thì liền chau mày, một người đem theo bảng hiệu nhân viên liền lắc đầu: - Nếu như là loại nuôi trồng, thì giá cả thực sự giá cả hơi bị cao quá rồi. - Đúng vậy, loại nuôi trồng mà anh lấy giá này khá là cao đấy. - Bây giờ trong lòng của người tiêu dùng, nuôi trồng và hoang dã là hai đẳng cấp hoàn toàn khác biệt nhau. Sở Tiên nghe thấy họ nói vậy thì liền gật đầu: - Điều này tôi biết chứ, tâm lí này của người tiêu dùng là rất bình thường, nhưng mà nếu như tôi làm một thương hiệu thì sao, nếu như tôi làm một thương hiệu các loại cá đẳng cấp, một thương hiệu các loại cá có chất lượng và dinh dưỡng đồng đẳng với các loại cá sinh sống ở biển thì sao nào? - Hửm? Tất cả mọi người ngồi tại đó đều nhất loại sững người, ai cũng trầm ngâm suy nghĩ. Bọn họ tới đây đều mang một tâm lí muốn mua của hắn với giá thấp để rồi mang về thị trường của mình bán ra cho người tiêu dùng trên danh nghĩa là cá hoang dã, luận về chất lượng thì người tiêu dùng không thể nào phát hiện ra được, thế nên nếu áp dụng cách này bọn họ sẽ thu được lợi rất đậm. - Đầu tiên, nếu anh muốn làm một thương hiệu cho riêng bản thân thì anh phải có đủ hàng hoá, nếu anh một năm chỉ cho ra thị trường một lần thì rất khó để giữ được tên thương hiệu trong thị trường bạt ngàn thương hiệu này. Lúc này chú của Trác Vũ ngồi bên cạnh mới lên tiếng. - Thứ hai là sự quảng cáo cho thương hiệu, cậu phải để cho người tiêu dùng biết tới thương hiệu của cậu nhiều hơn nữa, đây là một khâu vô cùng quan trọng, kế đến là chất lượng sản phẩm, cậu xem cá cậu nuôi liệu có đủ điều kiện đáp ứng được những điều này không. - Ừm. Sở Tiên nghe xong liền gật đầu, nhìn những người đang có mặt trong phòng cười phá lên, ở hội trường có những đầu mối bán lẻ lớn trên thế giới, có nhân viên của thành phố buôn bán những thứ đồ quý hiếm trong nước, có cả ông chủ của thị trường hải sản, còn có cả người phụ trách thu mua của các khách sạn nhà hàng năm sao. - Ở trong gian phòng này đều quy tụ những người có thế thực cũng như thực lực rất lớn, chỉ cần các vị có để làm ra thương hiệu, làm ra khẩu hiệu của sự bảo đảm chất lượng không thua kém các loại sống ở biển, thì tôi nghĩ là có thể tiêu thụ được, còn các khâu thao tác tiến hành như thế nào tôi nghĩ các vị có mặt ở đây hiểu rõ hơn tôi nhiều. Sở Tiên nhìn mấy người đang trầm ngâm trước bàn liền cười. Bọn họ đều đang chau mày suy nghĩ, sau đó có một người trung niên do dự nói: - Sở tiên sinh, nếu như làm như vậy thì chắc chắn sẽ có ảnh hưởng tới lượng tiêu thụ, đồng thời giá cả bán ra của chúng tôi cũng sẽ phải thấp hơn thì mới thu hồi vốn về được. - Đúng đấy, tôi chỉ sợ tới lúc đó người tiêu dùng không đón nhận thôi. Mấy người ngồi xung quanh đó nhao nhao lên ý kiến. - Các vị, giá cả bị ảnh hưởng là lẽ dĩ nhiên, hơn nữa mức giá tôi đưa ra đều thấp hơn so với loại hoang dã rất nhiều rồi, còn về chuyện lấy danh nghĩa loại hoang dã mà bán cho người tiêu dùng ấy, nếu không bị họ phát hiện ra thì không sao, nhưng nếu bị phát hiện, tôi tin chắc rằng sẽ đem lại ảnh hưởng không nhỏ cho công ty của quý vị. Tôi nghĩ không ai ở đây muốn chỉ vì một món lợi trước mắt mà làm hỏng cả thương hiệu lâu năm của bản thân, còn về việc quảng cáo thương hiệu tôi thấy vô cùng dễ dàng, mọi người chắc cũng đều làm trong ngành nuôi trồng rồi, về công tác tuyên truyền chắc cũng đều nắm rõ. - Về phần giá cả chúng ta có thể tiếp tục thương lượng, nhưng có thể đảm bảo một điều, lợi ích của các vị tuyệt đối sẽ không bị ảnh hưởng đâu.