Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 259 : Bảo Sơn Màu Đỏ Và Bảo Thạch Lam Nhạt

"Í, mấy cái mai rùa biển này đẹp quá". Ngay lúc Sở Tiên chuẩn bị ăn, thì bỗng nhiên thấy một cái mai rùa màu vàng kim ở dưới, hắn hiếu kỳ bơi qua, cầm lên xem thử. "Mai rùa biển thật là đẹp" Sở Tiên nhìn cái mai rùa biển màu vàng, hoa văn trên mai vô cùng xinh đẹp. Ngay sau đó hắn cầm cái mai rùa trong tay bơi về phía tàu cá. "Bịch" Sở Tiên ném nó lên tàu rồi nhảy lên: - Lão Tầm, rửa sạch sẽ cái mai rùa biển này đi. - Vâng thưa ông chủ. Lão Tầm đứng bên cạnh gật đầu cầm mai rùa biển lên hơi hiếu kỳ đánh giá: - Ông chủ, cái mai này là ông chủ lấy được sau khi giết đồi mồi sao? - Đồi mồi? Sở Tiên ngạc nhiên, lần đầu tiên hắn nghe qua từ này. - Vâng, nó là một loại rùa biển, tên khoa học gọi là đồi mồi. Đồi mồi là sinh vật được quốc tế bảo vệ. Ở nước chúng ta, nó là loại động vật bảo vệ cấp hai, loài này là hàng cấm giao dịch, mang theo đồi mồi là hành vi phạm pháp đó. Lão Tầm giải thích với hắn: - Nhưng mà mai của đồi mồi là một loại đá quý hữu cơ, có thể chế tạo các loại trang sức với giá đắt đỏ, nhưng mà bây giờ hàng thật ít lắm. - Hửm, phải không? Trên mặt Sở Tiên lộ vẻ hiếu kỳ, liền đi tới chỗ máy tính tra thông tin. - Đồi mồi làm đồ trang sức đẹp thật đó. Sở Tiên hơi kinh ngạc nhìn tư liệu trên máy tính. Đồ trang sức đồi mồi cực kỳ đẹp mắt, trên mạng không tra được giá cả cụ thể nhưng mà đối với loài động vật bảo vệ cấp hai ở nước mình thì giá của mai đồi mồi ít nhất phải tính bằng vạn. Mà cái mai hắn vớt lên được gọi là Hoàng Kim Giáp, giá cực kỳ cao. Nhưng mà đồi mồi thuộc động vật bảo vệ cấp hai, một khi bị phát hiện sẽ bị tóm rồi chịu phạt mất. - Không ngờ mai rùa biển lại còn có thể làm ra đồ trang sức đẹp đến thế, cứ vớt toàn bộ mai rùa dưới đáy biển lên hết đi. Sở Tiên suy nghĩ rồi liền nhảy xuống biển lần nữa vớt từng cái mai đồi mồi lên. Những cái mai này vô cùng chắc chắn, bạch tuộc cũng không thể phá hủy được nó, nhưng mà bên trên lại dính đầy máu thịt, nhìn hơi ghê tởm. Sở Tiên để cho lão Tầm xử lý một chút, sau này nếu như có cơ hội thì tìm người làm thành trang sức. Buổi chiều, Sở Tiên lại nhảy xuống biển, hắn biến thành hình cá rồi dạo chơi dưới đáy biển. Ở khu vực biển đông này, mang theo mười con cá dunkleosteus, cơ bản không có loài nào có thể địch lại được hắn. Cho dù có là cá mập dài đến bảy, tám mét gặp bọn hắn cũng phải chạy xa. Thậm chí nó có thể chạy được hay không mới là vấn đề. "Ế, phía trước đẹp quá kìa". Bơi hơn một tiếng đồng hồ, cảnh tượng trước mặt đột nhiên làm cho mắt Sở Tiên sáng lấp lánh. "Cái này là đá san hô sao? Thật sự quá đẹp, giống như hoa dưới biển vậy." Sở Tiên nhìn thấy cả khu vực đủ mọi màu sắc, liền nhanh chóng bơi qua. Xung quanh khu vực đá san hô này có các loài cá đủ màu đủ sắc, đủ loài đủ kiểu đang bơi qua bơi lại, làm cho cả một khu vực như thế giới trong mơ vậy. "Cái này giống cây thông, còn mấy cái này giống nấm độc ở trên mặt đất nè" Sở Tiên hơi kinh ngạc nhìn san hô chi chít xung quanh, Ở đây có rất nhiều san hô vô cùng đẹp, còn đẹp hơn cả bể cá của hắn nhiều. "Lại còn có cả ốc biển nữa, đây không phải ốc Tù Và, loài ốc được xem là một trong bốn loại ốc lớn trên thế giới sao? Đúng là đẹp thật đó. Mẹ nó! Ốc biển đẹp ở đây nhiều ghê." Sở Tiên tiện tay cầm một con ốc Tù Và lên xem, mặt đầy hiếu kỳ đánh giá. Loại này hắn đã thấy trên mạng rồi, cực kỳ dẹp, có giá trị sưu tầm. Một con ốc Tù Và tốt có thể bán được hơn ngàn đồng. Bây giờ trên ngàn đồng đối với Sở Tiên mà nói cũng chẳng là gì, nhưng con ốc này lại đẹp như vậy, hắn không bán để ở nhà làm vật trang trí cũng không tồi. Vì vậy Sở Tiên cúi đầu nhặt mấy con ốc biển xung quanh đá san hô, hắn lại phát hiện bốn loại ốc lớn trên thế giới: ốc kim khôi đỏ, ốc kim khôi vàng, ốc Tù Và cùng ốc anh vũ đều có thể tìm thấy được. "Đúng nhiều thật đó, nếu như có thể tìm được mấy ngàn, mấy vạn con ốc Tù Và thì cũng có thể có được một đống tài sản kết xù rồi." Sở Tiên nhìn con cá dunkleotreus bên cạnh trong miệng đã chứa cả trăm con ốc biển, hắn liền cười, vỗ đầu nó rồi bơi lên phía trên. - Lão Tầm, gọi toàn bộ đám người Nhị Kiếm xuống đây, mỗi người cầm theo một cái lưới. Sở Tiên nói với bọn người lão Tầm một tiếng rồi sau đó lấy toàn bộ số ốc biển trong miệng của dunkleotreus bỏ lên tàu. - Chỉ cần vớt một số ốc biển đẹp thôi, mấy con xấu xí, không được sáng bóng thì khỏi vớt. Sau khi Sở Tiên dặn dò xong xuôi, liền tiếp tục bơi về phía đáy biển, hắn vớt lên từng con ốc biển tinh xảo mới lạ. "Đúng là nhiều quá đi thôi, mấy món này nếu như đắt hơn một chút thì sẽ hốt luôn" Ốc Tù Và đắt nhất có thể bán được với giá ba ngàn, bốn ngàn, còn mấy ốc biển loại ba khác mà đẹp thì cũng bán với giá lên ngàn, còn chủ yếu đều mấy loại ốc ba năm trăm, sáu trăm cũng có loại hai trăm, ba trăm thôi. Nhưng mà Sở Tiên vớt lên bán hay không bán chỉ cần nói một tiếng, bản thân hắn giữ lại để ngắm làm thú vui tao nhã cũng được. Rất nhanh sau đó, bọn người Kiếm Nhị đã bơi đến lựa ốc biển chung với Sở Tiên. Sở Tiên nhìn một chút rồi cầm con ốc biển trong tay đưa cho một người cá. Dạo dạo ở khu vực đá san hô này, điều khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên là hắn bơi đã ba, bốn cây số nhưng vẫn chưa bơi ra khỏi phạm vi đá san hô này. "Hửm? Trước mặt có một ngọn núi. Đó là gì vậy nhỉ? Trên ngọn núi mọc ra thứ gì mà lại có thể hiện ra ánh sáng màu đỏ được nhỉ? San hô sao? Sở Tiên bơi xung quanh xem thử, đột nhiên phát hiện ở bên phải có một ngọn núi cao hơn ba mươi mét. Nhưng mà điều khiến hắn ngạc nhiên chính là ngọn núi đó lại hơi đỏ, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, hắn cũng không biết ánh sáng đó rốt cuộc là gì. "Có phải có bảo vật gì không nhỉ?" Ánh sáng màu đỏ mơ hồ đằng xa kia ở dưới đáy biển tối om nhìn giống như ánh sáng của vàng vậy. Tim Sở Tiên không nhịn được đập liên tục, hắn lập tức bơi nhanh đến chỗ đó. "Đá quý sao?" Càng đến gần màu đỏ mơ hồ kia càng mê người, giống như đá quý có ánh đỏ đang ngủ say dưới đáy biển vậy. "Đậu má, nếu như thật sự là đá quý, bố đây hốt chắc luôn." Trong lòng Sở Tiên nóng như lửa, ngọn núi khổng lồ kia nếu như thật sự là đá quý thì hắn tuyệt đối không nói hai lời dẫn theo đám người Nhị Kiếm với tất cả người cá mang đồ nghề xuống đáy biển để đào hết cái ngọn núi đá quý đỏ này lên. Nghĩ đến đây hắn liền tăng tốc bơi nhanh qua đó. Nhưng có câu "vọng sơn bào tử mã", ngọn núi này cách hắn ít nhất ba, bốn dặm, ước chừng phải bơi mất mười mấy phút Sở Tiên mới có thể đến bên ngọn núi được. "Cuối cùng cũng đến rồi, nơi phát ra ánh sáng màu đỏ là phần chính của ngọn núi, bên trong rất có thể là đá quý." Mắt Sở Tiên như có lửa, nhìn ngọn núi này với khoảng cách gần, phần bên trong tản ra ánh sáng màu đỏ làm sáng rực xung quanh, cả ngọn núi giống như một khối đá quý khổng lồ nằm ngay giữa biển. "Thật, lần này đúng thật rồi." Sở Tiên bơi nhanh đến, đột nhiên hắn phát hiện trên ngọn núi lại không hề có sinh vật nào. Hơn nữa dưới góc thị giác thượng đế, xung quanh ngay cả một con cá cũng không có. "Chuyện này là sao?" Sở Tiên cau chặt lông mày, trong lòng có một dự cảm không lành. Hắn nhìn đánh giá xung quanh một chút, cả một khu vực tĩnh mịch, không hề có sinh vật nào sống ở đại dương, trong vòng mấy trăm mét gần đó cũng không có bất kỳ sinh vật nào. "Á đù, có vấn đề gì không nhỉ? Sao cứ có cảm giác hơi sai sai ta?" Sở Tiên ngạc nhiên, nghi ngờ, hắn dùng thị giác thượng đế cẩn thận quan sát xung quanh. "Không có vấn đề gì mà? Chẳng lẽ ngọn núi này có ảnh hưởng gì đó với các loài sinh vật khác cho nên gần đây không có sinh vật nào tồn tại hết?" Trong lòng Sở Tiên suy đoán, hắn bơi từ từ đến bên ngọn núi, nhìn ánh sáng màu đỏ phát ra từ bên trong, hắn hơi hưng phấn chìa tay ra sờ một chút. "Đậu má." Rất nhanh sau đó Sở Tiên liền rút tay về, cả người liền lùi về phía sau. "Con mẹ nó, cái này căn bản không phải là đá quý mà một ngọn núi lửa. Hơn nữa còn là một ngọn núi lửa sống nữa, không biết lúc nào sẽ đột nhiên phun trào dưới đáy biển." Trên mặt Sở Tiên xuất hiện mồ hôi lạnh. Núi lửa phun trào dung nham dưới đáy biển sẽ lập tức bị nước biển làm nguội lại, giống như khi nặn kem đánh răng vậy, nhưng nhiệt độ bên trong vẫn vô cùng cao. Ngọn núi lửa này rõ ràng vẫn còn hoạt động, có lẽ giây tiếp theo sẽ phun trào, cũng có lẽ là nhiều năm nữa, điều này đã tạo nên cả một ngọn núi phát ra ánh sáng màu đỏ. Ánh sáng này thật ra là dung nham ở bên trong. "Còn cmn đá quý gì chứ, đậu má, cái này rõ ràng giống quả bom bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ. Nếu như mình vung cuốc lên đào thì đảm bảo đào nhanh tới đâu thì chết nhanh tới đó." Trong lòng Sở Tiên có hơi lạnh lẽo, hắn dần dần lùi về phía sau. "Không đúng, đó là?" Rất nhanh sau đó cả người Sở Tiên lại ngừng lại, hắn ngoảnh đầu lại, ánh mắt hiểu kỳ đánh giá chỗ bên cạnh ngọn núi kia. Bên đó có một tảng đá cực kỳ lớn, tối thiểu nặng khoảng hai, ba tấn. Tảng đá này cũng phát ra ánh sáng. Tảng đá này không phải là do ánh sáng từ núi lửa chiếu xuống nên mới phát sáng mà giống như là nó tự phát ra, hơn nữa ánh sáng của tảng đá không phải là màu đỏ mà là màu lam nhạt. "Màu lam nhạt, đá màu đỏ, tảng đá này không thể là núi lửa, vậy thì?" Sở Tiên nhớ đến một loại đá quý, trên mặt lộ ra vẻ không xác định, nhìn về ngọn núi khổng lồ, trong lòng cầu nguyện rồi từ từ bơi gần đến tảng đá kia. Hắn cẩn thận dè dặt bơi đến bên cạnh tảng đá, dùng tay sờ một cái không hề thấy nhiệt lượng mà lại thấy hơi lạnh. Bề mặt lồi lõm không bằng phẳng, nhìn không khác là mấy so với các loại đá thông thường. Nhưng tảng đá như thế này dưới ánh sáng màu đỏ của núi lửa ánh lên mà lại tản ra ánh sáng màu lam nhạt, điều này khiến hắn cảm thấy hơi kỳ lạ. Sở Tiên nhìn xung quanh, hắn lấy một cục đá cứng ở gần đó rồi từ từ quẹt lên tảng đá to lớn kia. Hắn dùng sức đè mạnh, rất nhanh sau đó liền xuất hiện một cái lỗ to bằng nắm tay, mà lúc này hắn phát hiện bên trong lại tản ra ánh sáng màu lam nhạt. "Lần này cmn phát tài thật rồi!" Sở Tiên kích động chìa tay dùng sức chà vào bên trong, ánh sáng lam nhạt có hơi chói mắt. "Rõ ràng luôn, là thật rồi, khà khà" Sở Tiên hưng phấn nhếch môi, nước biển tràn vào trong miệng lại bị hắn phun ngay ra ngoài. "Phải mau mang món bảo vật này đi, lỡ như núi lửa bùng nổ thì mình không phải sẽ chết oan uổng sao." Sở Tiên lập tức biến thành hình cá, cả người hắn trực tiếp quấn quanh tảng đá rồi dùng sức bơi về phía tàu.