Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 210 : Phiên Đấu Giá (Phần 2)

_Tôi xin lỗi! Từ miệng người thanh niên đó thốt ra ba chữ, sau đó anh ta từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Sở Tiên cố nặn ra một nụ gường gượng gạo: _Người anh em, cảm ơn cậu nhé. Nói xong, anh ta đi thẳng ra ngoài. _Đợi chút! Sở Tiên hơi sững người, đột nhiên bước nhanh về phía người thanh niên đó rồi vỗ vào vai anh ta vội vàng hỏi: _Sao cậu lại xin lỗi tôi thế? Đợi tôi vài phút! _Hứ! Cô gái đó sau một hồi thấy mình có hơi quá lời, nhưng vẫn không thèm để ý tới mà hứ một tiếng lạnh lùng, chỉ tay vào một người thanh niên khác: _Cậu, đi theo tôi, còn những người khác có thể đi về rồi! _Đợi chút! Sở Tiên rút điện thoại ra nhìn cô gái đó lạnh lùng nói một câu. _Gì đấy? Anh còn tính gọi điện tìm ai tới à? Anh nghĩ anh là ai thế? Cầm một cái tập tài liệu rẻ rách tới, có tin là tôi gọi bảo vệ tống cổ anh ra ngoài không hả!. Cô gái xinh đẹp đó nghe thấy Sở Tiên nói như vậy liền sững người, lại nhìn thấy trên tay hắn cầm điện thoại liền tức chuyển giọng nạt nộ. _Người anh em. Cậu thanh niên đó gạt bỏ cánh tay Sở Tiên trên vai mình xuống, nở nụ khười khó coi. Những người chung quanh nhăn mặt lại, một vài người không ưa nổi giọng điệu của cô gái này, nhất là những lời nói ban nãy, một số lại không ưa Sở Tiên khi nhìn thấy hắn cầm theo một tập tài liệu rồi đưa điện thoại lên, rất giống kiểu định gây sự và bắt nạt phụ nữ! Sở Tiên nhìn vào bảng tên của cô gái đó, cười hắt ra một tiếng rất nhạt: _Để tôi xem xem hôm nay tôi cút ra khỏi đây hay cô phải cút ra khỏi đây! _Alo! Đầu dây bên kia chính là Cổ Lực. Sở Tiên đưa điện thoại lên tai nghe: _Anh Cổ Lực lúc nào thì tới vậy? _Sắp rồi sắp rồi, năm phút nữa là tới thôi, tiểu Tiên à, thật ngại quá, hay là tôi bảo trợ lí đưa cậu tới văn phòng tôi đợi nhé! _Anh mà không tới đây nhanh là tôi sắp bị đuổi ra ngoài rồi đấy! Sở Tiên nói khô không khốc. Cổ Lực ở đầu dây bên kia ngẩn người ra khi nghe thấy hắn nói vậy, sắc mặt hơi khó coi: _Đậu má, xảy ra chuyện gì vậy tiểu Tiên, xin lỗi nhé xin lỗi nhé, tôi gọi điện thoại cho nhân viên xem sao, tôi tới ngay bây giờ đây, sẽ có mặt sau ít phút nữa thôi! _Phù, được thôi anh Cổ, gặp phải mấy chuyện vụn vặt ấy mà, phiền anh quá rồi! Sở Tiên gật đầu rồi cúp máy, nói rồi vỗ vai người thanh niên, ra hiệu cho anh ta ngồi xuống ghế sopha đợi. _Sao thế? Gọi điện xong rồi à? Cô gái đó khinh khỉnh nhìn hắn. Sở Tiên không thèm nói lại, ngồi yên lặng một chỗ đợi. _Xí! Cô gái đó ném cho hắn một cái nhìn khinh thường rồi nói tiếp: _Các anh đi theo tôi! _Xin hỏi vị nào là Sở tiên sinh! Đột nhiên, có một người trung niên dáng dấp hơi mập mạp từ văn phòng bên cạnh lật đật chạy tới, trên mặt toát ra mồ hôi lạnh, lớn tiếng gọi lớn vọng về hướng đại sảnh. _Xin hỏi vị nào là Sở tiên sinh? Người trung niên đó nhìn về phía đám đông tìm kiếm vị khách họ Sở, rồi lập tức chạy qua đó hỏi thêm lần nữa. Cô gái xinh đẹp kia hơi bối rối, kinh ngạc hỏi: _Giám đốc Đỗ, anh tìm ai vậy? _Anh ta đang tìm tôi đấy! Sở Tiên dựa vào ghế sopha đáp nhẹ tênh: _Tôi là Sở Tiên! _Sở tiên sinh xin chào xin chào! Người trung niên đó trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, liền chạy qua chỗ đó: _Xin hỏi có chuyện gì chúng tôi tiếp đón chưa được chu đáo vậy ạ? _Vậy thì anh nên hỏi cô gái xinh đẹp đứng kế bên mới phải! Sở Tiên nhìn cô gái rồi liếc mắt sang người trung niên nói lạnh nhạt. _Cái này, ý ngài là cô Như Vân đây sao, phiền ngài đợi cho một lát ạ! Người trung niên đó liền hiểu ý đoán được sơ bộ sự việc xảy ra, nhìn cô gái ấy nói: _Tổng giám đốc Cổ sắp tới rồi! Sắc mặt cô gái liền trở nên tái nhợt, cứng đơ cả người khi nghe thấy vậy: _Giám đốc Đỗ, anh nói gì cơ! _Xin hỏi vị nào là Sở tiên sinh? Lúc này, có thêm giọng nói khác vang lên, sau đó thấy một ông lão rảo bước tới, lo lắng đi về phía đại sảnh, nhìn về phía chung quanh rồi dừng lại tại chỗ Sở Tiên. _Xin hỏi, Sở tiên sinh phải không ạ? _Lê tổng _Lê tổng Giám đốc Đỗ cùng mĩ nữ tên Như Vân đứng bên cạnh liền chào hỏi một cách rõng rạc, nhưng có điều người đó sắc mặt lại vô cùng khó coi. _Chính là tôi, xin chào! Sở Tiên nhìn ông lão bèn gật đầu! _Thành thật xin lỗi, xin lỗi, tổng giám đốc Cổ nói với tôi mời Sở tiên sinh đi lên văn phòng, có gì tiếp đón không được chu đáo chúng tôi sẽ hỏi cho ra nhẽ, tuyệt đối sẽ không khiến ngài phật ý! Lê tổng lập tức nói rồi nhìn về phía cô gái tên Như Vân kia hỏi: _Có chuyện gì thế? _Tôi...Mặt cô ấy cắt không còn một giọt máu cúi gầm xuống. _Được rồi, không cần nói thêm nữa, đi tới văn phòng lập tức làm đơn nghỉ việc! Lê tổng nói thẳng không chần chừ rồi nhìn về phía Sở Tiên cười thân thiện: _Sở tiên sinh thật là ngại quá, tổng giám đốc Cổ sẽ tới ngay bây giờ, ngài đi đến văn phòng của ông ấy ngồi đợi trong giây lát! _Được! Sở Tiên gật đầu, liền sau đó đặt tay lên vai của người thanh niên bên cạnh: _Lê tổng, người này là bạn của tôi, nghe nói các anh mở phiên đấu giá, nên tới báo danh trước. _Haha, không thành vấn đề không thành vấn đề, chỗ chúng tôi đang tuyển người mẫu đây, nếu bạn của Sở tiên sinh sẵn lòng thì tới công ty chúng tôi làm việc hẳn cũng được. Lê tổng không chút do dự gật đầu đồng ý. Sở Tiên nhìn hắn cười: _Cảm ơn Lê tổng nhé. _Hầy, chuyện nhỏ ấy mà. Lê tổng xua tay: _Đi thôi Sở tiên sinh, chúng ta đi lên rồi nói chuyện. _Ừm! Sở Tiên gật đầu, nhìn cô gái đang đứng thất thần bên cạnh, cục tức trong lòng nguôi đi một nửa. _Anh Sở Tiên! Vào đúng lúc Sở Tiên đang chuẩn bị bước vào thang máy bỗng từ đằng sau có một giọng nói non nớt vang lên. Sở Tiên cười, quay lưng lại nhìn thấy Rùa con đang chạy về phía mình, lập tức dang hai tay ra đón lấy. _Anh ơi, anh có nhớ em không! Rùa con ôm chầm lấy hắn, rúc vào lòng hắn nũng nịu. _Nhớ chứ, đương nhiên là phải nhớ Rùa con đáng yêu của chúng ta rồi! Sở Tiên cười rồi hôn chụt một cái vào má của bé. _Hihi, em cũng nhớ anh lắm, khi nào anh lại đưa em đi bắt cá nhớ! _Ế...... Sở Tiên không nói được gì trước sự đáng yêu của Rùa con, liền xoa xoa đầu cậu bé. _Tiểu Tiên, xảy ra chuyện gì thế? Hôm nay Rùa con mãi không chịu dậy cho nên tới hơi muộn. Vợ chồng Cổ Lực nhìn thấy Sở Tiên liền trêu chọc Rùa con, trong lòng thở thào một cái nhìn hắn cười. _Không sao, chuyện nhỏ nhặt thôi, lúc đấy hơi bực bội, nhưng giờ thì hết rồi! Sở Tiên lắc đầu: _Phải rồi, anh Cổ, đồ em có mang tới một ít đây rồi, anh để người ở công ty xem xem, số còn lại chiều nay có thể vận chuyển tới Kinh Hải được. _Tốt! Cổ Lực gật đầu: _Cậu tới Kinh Hải tôi nhất định sẽ thiết đãi cậu thật tử tế, trưa nay chúng ta uống với nhau cho say, tối nay tới nhà tôi nhé, bố tôi muốn gặp cậu đấy, phải cảm ơn trực tiếp mới được! _Không cần phiền phức tới vậy, trưa nay chúng ta uống tới bến luôn, nhưng tối nay em có việc phải về, anh xin lỗi bố giúp em, nhưng mà mai em sẽ lại sang, sau đó sẽ đi Kinh Hải vài hôm!. Sở Tiên lắc đầu. _Được, vậy để mai hoặc ngày kia cũng được, đi thôi, chúng ta lên văn phòng tôi rồi bàn tiếp!. Cổ Lực gật gù. _F...k! Cậu thanh niên ở bên cạnh không kiềm chế được liền văng tục ra một câu, trợn mắt lên nhìn theo bóng hình của Sở Tiên. Đám người đến báo danh cũng ngẩn tò te ra, nhìn bóng hình đang dần khuất xa cùng với cô gái xinh đẹp ban nãy còn rất hung hăng đó, cuối cùng đem ánh mắt ngưỡng mộ nhìn người thanh niên “may mắn” đang đần mặt ra khi đột nhiên được trở thanh bạn của Sở Tiên. _Một câu nói làm thay đổi vận mệnh của hai con người, quả đúng là pro mà! Một vài người nhẹ nhàng cảm thán. _Anh Cổ Lực, nghe nói tập đoàn các anh tổ chức đấu giá? Sở Tiên vào trong văn phòng, nhìn ngắm nội thất xa hoa bên trong căn phòng, vừa cười hỏi: _Ừm, chi nhánh đấu giá tiền cổ nằm dưới trướng tập đoàn chúng tôi, mỗi một tháng đều tổ chức phiên đấu giá một lần, mỗi một năm đều tổ chức cuộc đấu giá với quy mô lớn, sao vậy? Cậu muốn đấu giá hay muốn mua đồ? Cổ Lực rót cho hắn một tách trà rồi hỏi lại. _Đấu giá, em có một ít san hô đỏ muốn bán đi! Sở Tiên vừa nói vừa cười. _San hô đỏ? Cổ Lực sững người: _San hô đỏ là một vật rất chi là đắt đỏ, cậu có trong tay bao nhiêu? _Tầm bốn ngàn gram. Sở Tiên vừa nói vừa cười. _Cái gì cơ? bốn ngàn gram? Cổ Lực hô lên một tiếng kinh ngạc hỏi: _Ít nhất cũng phải tầm năm sáu ngàn vạn, người anh em cậu rốt cuộc là có bao nhiêu bảo bối vậy? _Ề...Sở Tiên hơi bất ngờ trước câu hỏi đó, nhìn lấy hắn: _Chỉ có một cây san hô đỏ mà thôi, làm gì còn bảo bối nào khác đâu, không biết có ở chỗ các anh đấu giá được không? _Đương nhiên là được, san hô đỏ là vật quý hiếm vô cùng, thường thì sẽ không có người tranh giá, cậu muốn bán thì mai tới đây, ngày mai sẽ mở bán đấu giá, đồ vật của cậu có thể xếp vào hôm sau, tuyên truyền trước sẽ có lợi hơn! Cổ Lực trả lời hắn. _Không thành vấn đề, tôi bán một số đi, còn đâu giữ lại một ít tính làm đồ trang sức! Sở Tiên đáp. _Tất nhiên là được, cậu có cần tôi giới thiệu cho một nhà điêu khắc giỏi không? _Vậy thì phiền anh rồi anh Cổ! _Haha, không phiền tí nào không phiền tí nào! Vào buổi trưa, hai người tìm một nhà hàng vừa ăn cơm vừa nói chuyện, đến chiều hải sâm được vận chuyển tới Kinh Hải, hội Sở Tiên cân số lượng rồi lên máy bay bay về Thanh Hải. Cổ Lực trả giá một ngàn tám trăm cho toàn bộ số hải hâm, một cái giá rất “mát mẻ”. Sáng sớm hôm sau, Sở Tiên lại ngồi máy bay bay tới Kinh Hải, vì phải bán đấu giá san hô đỏ nên Sở Tiên không đưa Trương Tiêu Hoa đi cùng. Lần này Cổ Lực lái xe đến đón hắn rồi chạy thẳng tới chi nhánh bán tiền cổ. _Đây là chi nhánh bán tiền cổ của chúng tôi, toàn thành phố Kinh Hải cũng thuộc top 3, hai ngày nay là ngày chi chính bán tiền cổ của chúng tôi long trọng và nhộn nhịp nhất trong năm, những vật phẩm được bán đấu giá không thấp hơn trăm vạn. Chiếc xe dừng trước một kiến trúc cổ hào hoa. Cổ Lực đi phía trước giới thiệu với hắn. _Đúng là xa hoa thật đấy! Sở Tiên nhìn khu chi nhánh đấu giá trước mặt thốt lên, quả đúng là một kiến trúc cổ vô cùng tinh tế, rộng ít nhất bốn trăm mét, ở nơi xa hoa này xây năm tầng liền. _Đi thôi, chúng ta đi thôi, phiên đấu giá chín rưỡi bắt đầu, tới mười một rưỡi kết thúc, buổi chiều hai rưỡi bắt đầu, tới bốn rưỡi kết thúc, cứ thế duy trì trong hai ngày. Cổ Lực dẫn hắn vào bên trong. _Hoan nghênh quý khách! Họ vừa bước vào bên trong thì có hai cô gái xinh đẹp nhiệt tình nghênh đón. Sở Tiên đưa mắt nhìn một trong hai cô, phát hiên ra có một người được chọn từ buổi báo danh hôm qua. Cô gái đó cũng rất hiếu kì nhìn Sở Tiên. _Hôm nay bán đấu giá nhiều thứ hay ho lắm, cậu xem xem có món nào mình thích không! Cổ Lực đưa hắn tới tầng cao nhất của chi nhánh bán đấu giá, sau đó lấy ở chiếc bàn bên cạnh đưa cho hắn sổ tay hướng dẫn bằng tranh ảnh, bảo Sở Tiên xem đi! _Em không mấy hào hứng với mấy thứ ở đây! Sở Tiên cười nhận cuốn sổ tay hướng dẫn bằng tranh ảnh. _Tiên sinh mời dùng trà! Lúc này, có một cậu con trai bước tới đặt tách trà trước mặt bàn cho họ. Sở Tiên nghe thấy giọng nói quen thuộc liền sững người, liền sau đó ngước đầu lên nhận ra cậu thanh niên hôm qua, cười cười hỏi han: _Hi, người anh em, thế nào, công việc thuận lợi chứ? _Haha, cảm ơn cậu, biết ơn cậu nhiều lắm! Cậu thanh niên lỗ rõ sự thẹn thùng cười cảm kích cậu. _Không cần cảm ơn, ngồi xuống nói chuyện đi. Sở Tiên nhìn cậu bạn đó cười. _Không không, tôi còn đang trong giờ làm việc, haha! Cậu thanh niên gò bó nhìn hắn lắc đầu. _Đây là người mà cậu gặp hôm qua hả?. Cổ Lực ngồi bên cạnh thiện ý gật đầu, quay qua hỏi Sở Tiên. _Là một người anh em rất ổn! Sở Tiên gật đầu. _Làm việc chăm chỉ nhé! Cổ Lực nhì cậu bạn đó nói một câu.