Ta có hào quang tử thần
Chương 9 : Một nghìn vạn trời cho (9)
Khương Điềm sợ tới mức run run, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trắng bệch: "Tử... Tử Thần?"
"Không phải là Tử Thần Âu Mỹ như cô thấy trên TV thấy đâu, loại này ở chỗ chúng ta chính là Quỷ sai, không giống kiểu thần chết ở trong địa phủ của chúng ta, Tử Thần loại này chuyên quản những ác linh cùng hung cực ác, vô cùng lợi hại." Mã Hầu không dám cợt nhả với Khương Điềm, "Bé ngoãn ; trước giờ mấy suất dựa vào quan hệ đi cửa sau tôi gặp cũng không ít, suất cửa sau quan hệ với Tử Thần thì lần đầu tôi nhìn thấy, khó trách ra sân liền ôm ngay cái ác linh khó trị..."
"Ý của anh là... tôi sở dĩ có thể nhìn thấy thẻ màu đen với quỷ, là do cái nhẫn Tử Thần này an bài?" Khương Điềm gian nan hỏi.
"Chạy không khỏi đâu!" Mã Hầu bình tĩnh nói, sau đó đem lưu trình trở thành người Chấp Pháp nói cho Khương Điềm một lần, Khương Điềm nghe xong vẻ mặt mê mang, cái gì được lựa chọn chứ, cái gì tự nguyện đáp ứng chứ, cái gì huấn luyện chứ, cô chưa từng trải qua cái nào Cái thẻ đen kia và vong hồn cứ đột nhiên không hề báo trước xuất hiện thôi.
Mã Hầu nhìn thấy bộ dáng kia của cô, không khỏi xoạc một chân giẫm xuống đất, "Loại hoàn toàn nhảy qua lưu trình thế này, tôi cũng mới gặp lần đầu, loại thao tác này làm ta cảm thấy rất mê hoặc nha. Vị Tử Thần đại nhân này đến là muốn cứu cô, hay là muốn đẩy cô vào trong hố lửa đây chứ? Tiểu Điềm, bằng không, tôi tháo nhẫn ra cho cô trước?"
Trên mặt Khương Điềm đã sắp không còn một chút huyết sắc, thậm chí hô hấp cũng bắt đầu không thông thuận: "Tháo rồi... Tháo... Tháo không được..."
"Nha nha nha, cô đừng vội, đây, thở đi, thở theo tiết tấu của tôi nào." Mã Hầu thấy thế hoảng sợ, đây dù sao cũng là người quen của Tử Thần nha, lỡ như bị hắn dọa xảy ra vấn đề gì, hắn đi đâu mà chết chứ?
"Mã Hầu, không hiểu đừng nói bậy bạ." Rốt cuộc, Lục Diễn trước khi Khương Điềm bị Mã Hầu hù chết đã mở miệng.
"Đúng! đúng! đúng! Mã ca của cô không phải quá hiểu chuyện của Tử Thần đâu, Lục ca của cô hiểu nhiều hơn, hắn một năm cũng giao tế với Tử Thần thuộc khu vực chúng ta hai ba lần, chúng ta để anh ấy nói đi!" Mã Hầu sắp muốn khóc, vừa trấn an Khương Điềm, vừa khóc như khóc tang xin Lục Diễn giúp đỡ, "Ca, nhanh chóng, biết cái gì thì nói với tiểu cô nương người ta giùm đi. Nếu lỡ hù chết cô ấy, nhân sinh rực rỡ của tiểu đệ anh chắc cũng đi theo cô ấy luôn quá."
Lục Diễn đổ cho Khương Điềm một ly nước ấm, "Chiếc nhẫn này là mỗi Tử Thần đều có một cái, là tín vật cực kỳ trân quý, một khi cho ai mang rồi, liền có ý nghĩa hắn sẽ bất chấp tất cả thủ hộ cho người kia. Khi cô sắp chết, vì cô đeo chiếc nhẫn này, hắn sẽ cứu mệnh cô, không có gì phải sợ hãi."
"Khoan đã!" Mã Hầu nhạy bén bắt được một ít gì, "Này nghe vào tai sao có vẻ giống như tín vật đính ước quá vậy?"
"Có thể hiểu như vậy, Tử Thần thông thường sẽ để chiếc nhẫn này cho người trong lòng của mình mang." Lục Diễn nói chuyện, liếc xéo Khương Điềm một chút, mắt thấy thân hình nhỏ bé của Khương Điềm dần dần cứng đờ lên thành một khối thép.
"Ôi mợ nó?" Cằm Mã Hầu sắp rớt xuống đất, "Tiểu Điềm, cô làm sao lại trêu chọc tới Tử Thần? Ngay cả nhẫn cũng trao cho cô để tự định chung thân! Mã ca của cô hành nghề đã 5 năm nay, cũng mới nhìn thấy Tử Thần được có 3 lần thôi!!"
"Tôi không biết nữa." Hốc mắt Khương Điềm đã ngần ngận nước mắt, mê mang lắc đầu, sau đó tội nghiệp hỏi Lục Diễn: " Lục Cảnh Quan, về sau này tôi còn có thể có bạn trai không? Tôi còn chưa yêu đương lần nào mà... Tôi..."
Bi thương trong lòng Khương Điềm nhất thời trào ra, con dâu nuôi từ bé cô có nghe qua, còn nàng dâu quỷ dưỡng là cái gì vậy... Cô còn khát khao trong đời người có thể có một đoạn tình yêu thoải mái cơ mà!
"Hết hy vọng đi, nhẫn đã cho cô mang rồi, hắn về sau sẽ không bỏ qua cho cô đâu." Lục Diễn lấy cái khăn nhúng nước ấm để xuống trước mặt Khương Điềm, "Lau khô nước mắt đi, tự cổ vũ chính mình mau chóng thích ứng với cuộc sống của Người Chấp Pháp, về sau cố gắng làm cho tốt, đừng bao giờ cô phụ vị Tử Thần này."
"Lục ca, anh cũng quá máu lạnh rồi? Tiểu Điềm gặp chuyện thảm như vậy, anh còn không cho nhân gia khóc? Còn dọa hù cô ấy nữa!!" Mã Hầu lẩm bẩm, trong lòng thầm mắng Lục Diễn đúng là bạo quân.
"Mã Hầu..." Lục Diễn ôm cánh tay, âm u nhìn về phía Mã Hầu.
Lưng Mã Hầu lưng đột nhiên run lên một trận, lập tức ngồi thẳng lên, trong lòng hơi ngứa ngáy, cứ cảm giác mình bỏ quên đại sự trí mạng gì đó: " Làm sao? Còn không cho người ta nói câu công đạo à?"
"Sao cậu lại có hình vẽ của lưỡi hái Tử Thần vậy?" Lục Diễn nhìn hắn, từng câu từng từ đều phảng phất mang theo sấm sét nổ vang bên tai Mã Hầu.
"Lục ca!" Mã Hầu là nam tử hán co được dãn được, trực tiếp quỳ xuống, "Thử hỏi xem nam hài nào từng gặp lưỡi hái tử thần bá đạo như vậy, nội tâm lại không có một chút khát khao chứ? Thằng em tuy rằng bị trời xanh ban cho một sứ mệnh không giống như vậy, nhưng nội tâm em vẫn là một thằng bé thuần túy thôi, em chỉ là muốn có được một chế phẩm giả giống như vậy để thật ngầu một phen mà thôi a Lục ca!"
"Vừa rồi không phải rất đắc ý sao? Quỳ cái gì? Muốn Lục ca giúp cậu hỏi một chút vị Tử Thần đại nhân trong khu vực chúng ta, xem hắn có thể hiểu được tâm hồn thuần tuý của thằng bé trai 30 tuổi này của cậu không nha?" Lục Diễn như cười như không nhìn hắn.
"Anh ơi, anh ruột của em ơi, anh đừng lấy vị đại lão kia ra hù em sợ, lần tới em không dám nữa!"
"Mã Cảnh Quan, Tử Thần có kinh khủng như vậy không?" Khương Điềm thật cẩn thận hỏi.
"Mấy người trực thuộc khu vực khác còn đỡ, tính cách cũng tốt, mấy tiết lễ này nọ cũng tụ tập chung với đám Người Chấp Pháp của khu vực người ta vui vẻ một chút." Mã Hầu đập đập lỗ tai, "Hai năm trước tôi cũng đi giúp đỡ đồng đội ở tỉnh khác một lần trong vụ ác linh tác loạn, cũng nhìn thấy một vị Tử Thần, tao nhã, nho nhã, lễ độ, chỉ có cái vị trực thuộc khu vực của chúng ta..."
Mã Hầu run run, "Không triệu hồi sẽ không hiện ra, xuất hiện là chém ác linh một cái, không nói với ai lời nào, đầy người hàn khí đến, đầy người hàn khí đi."
"Vậy à... Chỉ mong rằng vị cho tôi chiếc nhẫn này, không phải là cái vị trực thuộc khu vực của mọi người." Khương Điềm gian nan cười cười, cho dù sợ hãi muốn chết, nhưng Khương Điềm không tính cứ nhận mệnh, cô... muốn tìm cơ hội để nói chuyện với vị Tử Thần cho mình nhẫn này một chút.
Khi lời nói của Khương Điềm rơi xuống, chung quanh đột nhiên an tĩnh.
Cô mơ hồ ngửi được một tia khí tức không đúng, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Lục Diễn rồi đến mặt Mã Hầu: "Sao vậy?"
"Tiểu Điềm à, cô xem lại cái lưỡi hái này đi." Mã Hầu lại mở ra album ảnh bí mật, phóng to cái hình lưỡi hái kia lên cho Khương Điềm zem, "Lưỡi hái Tử Thần thì hầu như đều có vẻ tương tự nhau, cô xem kỹ một chút, người mang chiếc nhẫn kia cho cô, chắc chắn là mang thanh lưỡi hái y chang như vậy à?"
"Nhìn kỹ thế này, tôi nhớ lại rất rõ ràng, trên chỗ sóng đao gấp khúc, có một tầng màu đen như vảy rắn, không khác với cái anh cho tôi xem này đâu."
Mã Hầu yên lặng cầm lại di động, vỗ vỗ bả vai Khương Điềm, trở lại vị trí của mình, bắt đầu trầm mặc ăn đồ nướng.
Khương Điềm mê mang nhìn về phía Lục Diễn: "Lục Cảnh Quan?"
"Từng lưỡi hái Tử Thần đều có hình dạng khác nhau chứ không phải rọc khuôn y chang nhau. Cái lưỡi hái mà Mã Hầu lén lút vẽ xuống này, chính là lưỡi hái của vị Tử Thần trực thuộc khu vực của chúng tôi."
Khương Điềm: "..."
"Hắn là người tốt vô cùng, không có kinh khủng như Mã Hầu nói vậy đâu." Lục Diễn thấy bộ dáng Khương Điềm một bộ sống không nổi nữa, chau mày lại nói một câu, Khương Điềm không phản ứng chút nào, hắn vừa nhìn về phía Mã Hầu đang cắm cúi vừa cắn vừa nuốt, làm bộ như chưa từng có gì xảy ra, "Có vài người ở sau lưng bịa đặt chỉ trích Tử Thần, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng."
Mã Hầu nhất thời nghẹn lại, bắt đầu ho khan kịch liệt.
Khương Điềm rốt cuộc hiểu rõ trên tay mình thật sự có một cái nhẫn tồn tại, giải được khúc mắc cùng nghi hoặc hơn một năm nay, cũng thu hoạch được nhiều chân tướng đè chết người hơn.
Ví dụ như, cô phải tiếp tục gặp quỷ, chạy không thoát.
Ví dụ như, mình bị một tên Tử Thần chưa từng gặp mặt, tánh khí táo bạo, không biết suy xét thế nào tốt, chấm...
Mở mắt ra là đến bình minh, sau nửa tháng mưa dầm kéo dài, bầu trời rốt cuộc cũng trong sáng, Khương Điềm khập khiễng đi đến bên cửa sổ, ngoài cửa sổ khắp nơi đều tràn đầy vui sướng tân xuân.
Cô mím chặt khóe miệng, nắm chặt nắm tay, quyết định lấy hết dũng khí của đời này, muốn làm một chuyện lớn.
Người có thể kinh sợ, nhưng không thể mặc cho người khác định đoạt, cho dù là quỷ cũng không được. Cô nhất định phải được một câu trả lời hợp lý từ vị Tử Thần kia, mặc kệ hắn có bao nhiêu đáng sợ!!!
Mã Hầu phát hiện, Khương Điềm hôm nay cả người cũng có chút phấn khởi, ngày hôm qua còn ỉu xìu, hôm nay sớm tinh mơ đã ăn sáu cái bánh quẩy, hai chén sữa đậu nành, khí thế phừng phừng như muốn lên chiến trường.
Trên đường về trấn Vũ An, cô cầm di động, còn đang liều mạng xem lại đóng hình bọt nước. Vì kho hình của Lục Diễn tìm đến đều không phát hiện cái gì, cô liền lên mạng đi lên tìm hình ảnh, download loạn thất bát tao một đống hình ảnh xuống.
Sau khi đến Vũ An, Lục Diễn xuống xe liền mang theo người đi thẳng đến phòng theo dõi.
Đêm qua hắn đã gọi điện thoại trước cho đồn công an ở trấn trên, bảo bọn họ tìm cho bằng được đoạn băng theo dõi trong camera ngay góc đường đó thời điểm trước và sau khi Tôn Thục Phương tử vong.
"Lục ca, cái hậu viện ở nhà Lý Vũ kia mình cũng biết nó đặc biệt khả nghi, anh nói xem có khi nào thi thể Tôn Thục Phương bị chôn ở chỗ đó không?" Mã Hầu hỏi.
"Không có khả năng, cái sân kia tuy rằng sạch sẽ, nhưng mặt đất không có dấu vết bị thay đổi qua, ngoại trừ chỗ có chút vết máu có những tảng rêu xanh tương đối lớn ra, những chỗ khác cũng khá bình thường, nếu như thật sự có chôn thi thể thì thực vật sinh trưởng trên đó chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng."
"Đúng nga..." Mã Hầu gãi gãi đầu, "Tôn Thục Phương cao đến một mét bảy hai, bọn họ muốn vận chuyển thi thể ra ngoài cũng không dễ dàng, khẳng định phải có phương tiện hay công cụ gì đó. Xem mỗi camera theo dõi ở giao lộ này không sợ là không đủ, có cần xem thêm của một ít giao lộ gần đó hay không?"
"Đã để cho các huynh đệ khác đi thăm dò, chúng ta tập trung vào cái camera theo dõi này đã." Lục Diễn nhìn hình ảnh nhảy ra trên màn hình máy tính, "Tôn Thục Phương mỗi lần giết người, đều cố tình có định hướng một chút, bà ta sẽ không vô duyên vô cớ để cho Lý Vũ cùng Phù Vũ Học chết tại gần chỗ camera theo dõi này, đây có lẽ là một lời nhắc nhở."
"Vậy chúng ta cứ bắt đầu xem từ ngày mười lăm tháng mười hai đi." Căn cứ vào khẩu cung của Trương Miêu Hương, Tôn Thục Phương đã mất tích một ngày sau ngày này.
Bởi vì loại quỷ chết uổng mạng này, sau khi tử vong, hồn phách sẽ có một đoạn thời gian trống rỗng không biết là bao lâu. Sau khi hồn thanh tỉnh và có nhận thức xong, mới có thể bị hồn ấn dẫn đến tay Người Chấp Pháp, cho nên ngày Khương Điềm nhìn thấy Tôn Thục Phương cũng không thể dùng làm căn cứ phán đoán thành ngày tử vong của bà ta được. Mã Hầu theo bản năng liền lấy ngày Trương Miêu Hương cung cấp là ngày đúng.
"Không đúng." Lục Diễn lắc đầu, đẩy thời gian trực tiếp đến trước đó một tuần, "Vong hồn thay đổi thành ác linh cần vượt qua ít nhất là bảy bảy bốn chín ngày, biến thành ác linh xong cũng không thể lập tức giết người, tính toán kỹ một chút, thời gian tử vong của bà ta hẳn là gần ngày bảy tháng mười hai.
"Trương Miêu Hương này quả nhiên không thành thật chút nào, thiếu chút nữa bị bà ta lừa nữa rồi, may mắn Lục ca chúng ta kinh nghiệm phong phú." Mã Hầu thuận đường chêm câu nịnh hót.
Lục Diễn không nói chuyện, quay đầu nhìn thoáng qua Khương Điềm đi đứng không tiện, bị cưỡng chế ấn vào trên ghế làm việc.
Khương Điềm còn tại vùi đầu khổ tìm manh mối từ cái bọt nước kia, trong lòng Lục Diễn liền rất buồn bực, cô ấy trong một chốc lại biết nhiều chuyện như vậy, nhưng biểu hiện kia không phải là quá mức bình tĩnh sao?
Video ngày bảy tháng mười hai không có vấn đề gì, video ngày tám tháng mười hai tháng cũng không có phát hiện cái gì, xem xong video ngày chín tháng mười hai vẫn không thu hoạch được gì, Mã Hầu có vẻ hơi có chút giật mình, thời gian đi đến mười giờ sáng sớm, một chiếc xe tải màu xám bạc lái vào trong phạm vi camera theo dõi, hai người đàn ông sau đó từ trên xe nhảy xuống, rõ ràng chính là Lý Vũ cùng Phù Vũ Học.
Hai người nói với người trên ghế điều khiển vài câu, sau đó thần sắc bối rối tự mình rời đi, xe tải màu bạc cũng nhanh chóng lái đi.
"Phóng lớn vị trí ghế điều khiển xe tải xem." Lục Diễn trầm giọng nói, Mã Hầu vội vàng phóng lớn màn hình theo dõi, hình ảnh tuy rằng hơi mơ hồ một chút, người ngồi trên ghế điều khiển còn dùng khăn quàng cổ che nửa khuôn mặt, Mã Hầu vẫn nhìn một chút liền nhận ra, đó là Trương Miêu Hương.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
1502 chương
26 chương
84 chương
29 chương
10 chương
17 chương