Ta có hào quang tử thần

Chương 11 : Một nghìn vạn trời cho (11)

Trấn Vũ An không lớn, vốn là có một đại lý xổ số ở đây, nhưng bởi vì người mua không nhiều, mở ra không bao lâu liền đóng cửa. Đam mê lớn nhất của Phù Vũ Học không có việc làm ngoại trừ đánh bài chính là nghiên cứu xổ số, mặc dù giải thưởng lớn thì hắn cũng chưa từng trúng, nhưng có thể hắn có trúng mấy giải nhỏ linh tinh này nọ mấy lần, nhưng mà lãnh thưởng xong liền thua vào chiếu bạc. Mấy người bạn bài bạc của hắn thỉnh thoảng cũng bỏ tiền mua xổ số chung với hắn, chỉ là càng về sau thì những con số hắn suy tính ra không mấy chính xác, mua liên tục mấy tháng nhiều lắm trúng được năm khối tiền thưởng, dần dần cũng không còn ai mua chung với hắn, trừ Lý Vũ cùng Trương Miêu Hương. Hai người kia lần trước theo Phù Vũ Học mua, trúng một lần 6000 khối, vô cùng tin tưởng hắn, không hề nghi ngờ. Sau khi đại lý vé số ở trấn Vũ An đóng cửa, muốn mua xổ số thì bọn họ phải đi ra thị trấn mua, bình thường đều là Phù Vũ Học đi mua, nhưng lúc này trong nhà hắn có bà dì bị bệnh qua đời, phải vội về chịu tang, trong nhà Lý Vũ cùng Trương Miêu Hương cũng có chuyện nên đi không được, vừa vặn lúc này Trương Miêu Hương nghe nói Tôn Thục Phương muốn đi huyện lý có việc, liền đem mấy con số mà Phù Vũ Học nghĩ ra giao cho Tôn Thục Phương, bảo bà ấy đi mua giùm. Hai ngày sau, giải thưởng mở ra, giải nhất chính là cái dãy số mà Phù Vũ Học nghĩ ra, theo phương thức mua của bọn họ, tiền thưởng có thể lấy được hơn một ngàn một trăm vạn, chuyện này làm ba người mừng rỡ như điên, vội vàng muốn cái vé số trúng thưởng kia để đổi tiền, nhưng mà tìm nửa ngày, trong tất cả vé số mà Tôn Thục Phương cầm về lại không có cái vé trúng thưởng kia. Trương Miêu Hương rất nhanh chóng tìm đến Tôn Thục Phương, chất vấn Tôn Thục Phương có phải đã giấu đi cái vé số kia không, Tôn Thục Phương lúc này phủ nhận. Buổi tối ngày chín tháng mười hai, Lý Vũ lấy cớ chơi mạt chược, gọi Tôn Thục Phương vào quán Đại Phúc, khi chơi mạt chược thì Phù Vũ Học lại nhắc tới cái vé số kia, tỏ vẻ chỉ cần Tôn Thục Phương trả vé số lại cho bọn họ, tiền thưởng sẽ chia đều cho bốn người Tôn Thục Phương nghe xong nóng nảy, vẫn nói không hề lấy vé số của bọn họ, sau mạt chược cũng không đánh, đứng dậy liền đi. Phù Vũ Học cùng Trương Miêu Hương thấy thế liền tiến lên ngăn trở, ba người ở trong sân xảy ra xô xát thân thể, Phù Vũ Học tức đến khó thở, nắm đầu Tôn Thục Phương dộng vào trên tường, sau vài cái thì Tôn Thục Phương liền không động đậy, mấy người sờ sờ mũi mới phát hiện người đã không còn thở. "Sau đó ba người chúng tôi thương lượng, tất cả mọi người không ai muốn ngồi tù, đầu óc nóng lên liền kéo thi thể kéo ra ngoài bãi đất hoang chôn..." Trương Miêu Hương nói xong liền kích động muốn đi nắm lấy tay Lục Diễn, Lục Diễn mặt không chút cảm xúc né được, bà cũng không có ý tiếp tục, nói tiếp, "Cảnh quan, tôi chỉ sợ phiền phức nên có tham dự chôn xác, người này thật sự không phải tôi giết!" "Chỉ như vậy?" Lục Diễn không thèm nói bà nói đúng hay không, lạnh như băng hỏi. "Cảnh quan, lúc này tôi nói đều là sự thật!" Trương Miêu Hương than thở khóc lóc, "Trước là do tôi quá sợ hãi, tôi không muốn ngồi tù... Con gái của ta còn chưa có gả cho người... Nếu như tôi ngồi tù, về sau nhà chồng nó sẽ khinh thường nó!!" "Các ngươi chỉ là chôn thi thể? Không có hành vi tách rời, hủy hoại thi thể?" Lục Diễn hoàn toàn không có chút đồng tình nào với lời khóc lóc kể lể của Trương Miêu Hương, thậm chí còn có chút phiền chán. Trương Miêu Hương sợ tới mức liên tục vẫy tay: "Cảnh quan, chúng tôi làm sao dám làm chuyện kinh khủng như vậy, chỉ là đào cái hố chôn bà ta xuống mà thôi, thật sự không có tách gì cả!!" Sắc mặt Lục Diễn âm trầm xuống, "Mã Hầu, thu xếp một chút, mang bà ta đi tìm thi thể Tôn Thục Phương." "Hiểu rồi." Sự tình rốt cuộc đã bại lộ chân tướng, nhìn thấy bộ dáng Trương Miêu Hương giờ này khắc này cúi đầu sát đất, trong lòng Mã Hầu phải nói là quá thống khoái, chỉ là không biết sao sắc mặt Lục ca của hắn thoạt nhìn còn thúi hơn so với trước khi phá án? Khương Điềm ngồi ở bên ngoài theo dõi, nghe Trương Miêu Hương khai quá trình gây án xong, nghĩ đến gương mặt ôn hoà luôn tươi cười của Tôn Thục Phương trong trí nhớ kia, mũi có chút khó chịu. Những người này chính là ỷ vào dì Thục Phương không có thân nhân, cho dù bà ấy đột nhiên biến mất đi nữa, trên thế giới này cũng không ai quan tâm. Cho nên bọn họ mới có thể không sợ hãi như vậy, sau khi giết người xong còn có thể bình bình tĩnh tĩnh sinh hoạt như bình thường, mà dì Thục Phương lại chìm trong thống khổ oan ức, bức bản thân mình thành ác linh, tương lai mù mịt. Lục Diễn đi tới cửa, liền nhìn thấy Khương Điềm cúi đầu, bộ dáng rầu rĩ không vui, hắn theo bản năng nhíu chặt mày. Có thể trở thành Người Chấp Pháp, tố chất tâm lý phần lớn phải vô cùng tốt, hoặc là đã từng trải qua một ít sống gió, đối với nhân tính của con người cũng hiểu được một mức độ nhất định. Như vậy, đến khi đối mặt với những chuyện kinh ngạc cổ quái bao nhiêu trải qua một ít sóng gió, đối với người, bọn họ mới có thể nhanh chóng tiếp nhận. Khương Điềm vừa mới tốt nghiệp đại học, chuyện đời trải qua cũng không nhiều, như trường hợp của Tôn Thục Phương trước mắt, có thể nói là đơn thuần cơ bản nhất trong số những tình huống mà người Chấp Pháp có thể gặp. Cô ấy chỉ mới vậy đã thấy suy sụp, vậy về sau phải làm cái gì mới tốt đây? Nghĩ đến đây, Lục Diễn cảm thấy càng khó chịu, âm thầm xiết chặt nắm tay, hắn nhất định sẽ để cho cái tên nào viết tên cô ấy lên danh sách người Chấp Pháp trả giá thảm thống. "Lục Cảnh Quan, anh đứng trước cửa làm gì vậy?" Khương Điềm ngẩng đầu nhìn thấy Lục Diễn, vội vàng thu liễm lại tâm tình của mình. "Xem lại hồn ấn của Tôn Thục Phương xem." Lục Diễn lập tức đi vào, ngồi xuống đối diện với Khương Điềm. Khương Điềm cầm hồn ấn ra, trên hồn ấn, dòng tên của Tôn Thục Phương thoạt nhìn còn muốn đỏ hơn so với ngày hôm qua, chợt vừa nhìn liền hoảng hốt thấy cái góc bên cạnh tên hình như đang tích máu. "Đỏ hơn rồi." Khương Điềm đưa cho Lục Diễn. Lục Diễn không cầm thấy, nhìn hồn ấn, sắc mặt chậm rãi lạnh lẽo đi, "Thời gian cùng nguyên nhân tử vong mà Trương Miêu Hương khai không đúng rồi." "Hả?" Khương Điềm ngẩn ra. "Nếu chúng ta tra được nguyên nhân tử vong cùng thời gian tử vong chính xác, trên mặt hồn ấn sẽ lập tức hiện ra thông tin như vậy." Thần sắc Lục Diễn càng lạnh hơn, "Chuyện này không đúng lắm." "Không đúng chỗ nào?" Khương Điềm có chút kích động, "Anh đừng làm tôi sợ, Trương Miêu Hương đã thừa nhận giết người..." "Vong linh khi chết đi mà có hồn ấn biến thành màu đen, là trước khi chết, đa số đều trải qua thống khổ to lớn, hoặc là thể xác hoặc là tinh thần. Theo như lời khai của Trương Miêu Hương, bọn họ là trong quá trình lôi kéo xô xát với Tôn Thục Phương, không cẩn thận mới đánh chết Tôn Thục Phương, nhưng nếu với nguyên nhân tử vong ngộ sát như thế này, cũng không đủ để dẫn đến ấn hồn biến thành đen." Lục Diễn trầm giọng nói. Khương Điềm phản ứng một chút, trong đầu toát ra một ý tưởng đáng sợ: "Chẳng lẽ khi đó dì Thục Phương cũng chưa chết, bọn họ trực tiếp đem bà ấy đi chôn sống?" Lục Diễn trầm mặc một lát, "Cũng có khả năng này, hiện tại chỉ có thể mau chóng tìm được thi thể Tôn Thục Phương, pháp y nghiệm chứng thi thể xong liền có thể biết được nguyên nhân tử vong, chỉ mong là giống như cô nghĩ, bằng không..." Lục Diễn nói đến đó lại thôi, chuyện xảy ra sau chữ bằng không đó, Khương Điềm cũng hiểu, cô có thể cảm giác được Tôn Thục Phương đang xao động rất rõ rệt bên trong hồn ấn, đại khái là không nhốt được bao lâu nữa. Rất nhanh, chiếc xe cảnh sát liền áp giải Trương Miêu Hương đi đến hiện trường chôn xác. Đó là một ngọn núi hoang cách trấn Vũ An chừng hai mươi km, phần mộ tổ tiên của Phù Vũ Học cũng ở gần chỗ này. "Chúng tôi đến đây lúc trời tối, vị trí cụ thể tôi thật sự không nhớ quá rõ, đại khái là ở gần chỗ này." Khi Trương Miêu Hương đi đến hiện trường, trong lúc nhất thời, không xác định được vị trí chôn xác cụ thể. "Đã đến nước này rồi, bà còn muốn giở cái trò gì nữa hả?" Mã Hầu không kiên nhẫn quát. Trương Miêu Hương lập tức khóc lên: "Cảnh quan, tôi thật không nhớ rõ, chỗ này là Phù Vũ Học chọn..." Mã Hầu không chịu nổi nhất là thấy phụ nữ khóc, cho dù là một người phụ nữ đáng ghét, vừa khóc một cái, pháo miệng của hắn liền câm, thấp giọng mắng hai câu, hắn quay đầu về hướng Khương Điềm đang ngồi trong xe nói: "Tiểu Điềm, cô sau này lớn lên không được học theo bà ta, ghê tởm." Khương Điềm xấu hổ cười, gật gật đầu nhu thuận nói: "Tôi biết rồi." Sau đó Mã Hầu mang Trương Miêu Hương đi vào trong xe cảnh sát, hùng hùng hổ hổ cùng Lục Diễn chia ra hai hướng bắt đầu tìm tòi. Trong lòng Khương Điềm từ đầu đến cuối có chút lo sợ bất an, cô cũng không làm được cái gì, vì thế lại nghĩ đến bọt nước, trên mạng tìm không thấy cái bọt nước như vậy, không biết ở hiện trường chôn xác này có thể có hay không? Khương Điềm không muốn bỏ qua bất cứ một khả năng nào, mở cửa xe, kéo cái chân bị thương chuẩn bị di chuyển chung quanh. "Nữu nữu a!" Vừa xuống xe, Trương Miêu Hương đang ngồi trong xe quân cảnh liền nhìn cô hô một tiếng. Nữu nữu là lên gọi khi còn nhỏ của Khương Điềm. Cô dừng lại, chân mày nhíu chặt, cộc lốc nói: "Đừng gọi tôi như vậy." "Được, được, được!" Giọng Trương Miêu Hương đầy nịnh nọt, "Điềm Điềm a, chỉ chớp mắt chúng ta cũng mười mấy năm không gặp nha, con đã lớn tới như vậy rồi." Khương Điềm tiếp tục lạnh mặt. Nụ cười trên mặt Trương Miêu Hương dần dần xấu hổ, "Điềm Điềm, dì biết chuyện của dì Thục Phương con là dì không làm tốt, con khẳng định oán dì, nhưng con cũng phải nghĩ cho dì một chút, nhà dì một thân một mình nuôi con sống đâu có dễ dàng. "Dì Trương, dì thật sự biết sai lầm rồi sao?" Khương Điềm trầm giọng hỏi. "Dì đương nhiên biết sai lầm! Dì từ đầu liền biết mình không nên làm như vậy, thật sự!" Trương Miêu Hương không chút do dự nói. "Gạt người!" Cơn tức giận trong lòng Khương Điềm tăng vọt, "Biết sai lầm mà ngày hôm qua khi thẩm vấn bà còn đổ oan cho dì Thục Phương, dì ấy là người như thế nào tôi còn không biết sao? Người đã bị bà hại chết, bà còn muốn vu hãm dì ấy trộm cắp, bà quả thực không phải là người mà!" Mặt Khương Điềm trướng lên đỏ bừng, cô vẫn luôn là diện mạo thực nhu thuận lễ độ, đừng nói cùng trưởng bối, cùng con nít nói chuyện cũng sẽ không lớn tiếng như vậy, nhưng vừa nghĩ đến người đàn bà trước mắt này làm những chuyện ghê tởm kia, cô liền khắc chế không được phẫn nộ trong lòng mình. Thần sắc Trương Miêu Hương tối sầm lại, mất hứng rõ rệt, khóe miệng co rúm một chút, lầu bà lầu bầu nói: "Con mười mấy năm rồi có gặp bà ta đâu, con người đều sẽ thay đổi..." "Nếu bà chỉ muốn chửi dì Thục Phương cho tôi nghe, tôi cũng không có gì muốn nói với bà!" Khương Điềm trực tiếp ngắt lời Trương Miêu Hương, tức giận xoay người muốn đi. Trương Miêu Hương hoảng sợ: "Điềm Điềm, dì không nói, không nói nữa không được sao? Con đừng đi, ở đây với vài câu với dì đi, dì thật sợ hãi..." Khương Điềm nhìn bà ta một cái: "Bà còn muốn nói gì?" "Điềm Điềm, con với cái anh Lục Cảnh Quan kia quan hệ không tệ đúng không? Con giúp dì cầu tình có được không? Dì vẫn còn chút của để dành, dì có thể toàn bộ..." "Trương Miêu Hương!!" Khương Điềm đột nhiên giận dữ mắng một tiếng. Lục Diễn đứng cách đó không xa xoay người nhìn thoáng qua bên này, sau đó liền sải bước đi trở về, Trương Miêu Hương thấy thế kinh hãi, ra một thân mồ hôi lạnh, một giây sau liền đổi sắc mặt: "Khương Điềm, mày sao có thể không lễ phép như thế, dù gì tao cũng là trường bối của mày! Quả nhiên là đồ con hoang có mẹ đẻ không cha dạy, cũng không biết mẹ mày dạy mày như thế nào!" Khương Điềm lập tức ngây ngẩn cả người, khí thế vừa rồi mất ráo, cứng đờ người đứng trong gió rét, trong đầu trống rỗng. "Ai kêu cô ra đây?" Thanh âm trầm thấp dễ nghe từ phía sau vang lên, khí tức ấm áp thuộc về Lục Diễn bao vây lấy cô, cô quay đầu, liền nhìn thấy Lục Diễn đang cau mày, áo bành to trên người hắn thì lại đang bọc lên trên người mình. Lục Diễn nâng tay đẩy đầu của cô một chút: "Choáng váng? Hỏi cô đó!" "Tôi... tôi nghĩ..." Khương Điềm phục hồi tinh thần, chợt bắt đầu hoảng loạn, nội tâm chỉ có một ý niệm, Trương Miêu Hương nói những lời này... Lục Diễn nghe chưa? "Lục ca, tìm được chỗ chôn xác rồi, nhưng tình huống không lạc quan, anh tới xem một chút đi." Lúc này, bộ đàm trên người Lục Diễn xẹt xẹt truyền ra thanh âm nghiêm túc của Mã Hầu.